Chương 10

16,

Năm ngày sau,

Cuộc thi phiên dịch mà tôi tham gia được tổ chức theo đúng lịch trình.

Những thạc sĩ hàng đầu các trường đại học đều hội tụ ở đây.

Áp lực rất lớn, tôi lo lắng đến mức suýt thì nô//n ra.

Tôi bình tĩnh lại là nhờ Giang Suất an ủi tôi.

Anh ấy nói làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Cuối cùng, tôi không phụ sự chỉ đạo của tất cả giảng viên, ẵm luôn giải nhất cho mình.

Khi đứng trên bục nhận giải, ánh đèn sân khấu chiếu lêи đỉиɦ đầu, vô số hoa tươi và tiếng vỗ tay vây quanh tôi, còn có rất nhiều máy ảnh máy quay lia về phía tôi.

MC hỏi tôi có muốn nói gì không.

Tôi cầm micro nhìn Giang Suất đang điê//n cuồ//ng vỗ tay cho tôi, tôi đứng trên khán đài xúc động đến muốn khóc.

“Có người từng nói với tôi, cuộc sống không chỉ là một tờ giấy trắng, mỗi người đều có một cây bút tự vẽ nên cuộc đời của mình. Hôm nay, cầm trong tay chiếc cúp này, tôi cảm thấy rằng ngay cả những tấm bìa màu xám đen cũng có rất nhiều màu sắc. Cảm ơn mọi người.”

Cảm ơn bạn, Ứng Cảnh.

Cảm ơn bạn đã yêu thương chính mình.

Cảm ơn bạn đã không bỏ cuộc.

Cảm ơn bạn đã cầm cây bút trên tay và cẩn thận viết từng nét một.

17,

Hôm nay là ngày học tiết tự chọn.

Thi xong, tôi giống như trút được tảng đá lớn trong lòng, đến lớp sớm hơn nửa tiếng.

Tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ chiếm chỗ cho Giang Suất.

Nhưng anh ấy còn đến sớm hơn tôi!

Trong phòng học lớn như vậy, anh ấy ngồi một mình trong góc và vẫy tay với tôi: “Chào buổi sáng, quán quân đại nhân.”

Giống như anh ấy ngày hôm qua.

Tôi bước đến bậc thềm và bước về phía anh.

“Ngày nào anh cũng đến sớm thế sao?”

“Hôm nay đến sớm nhất.”

“Vì sao?”

Anh nhướng mày cười: “Anh đoán em sẽ đến sớm, nên anh phải đến sớm hơn để gặp nữ thần của anh.”

Tôi lại nhìn đến vết đỏ trên cổ anh.

Đột nhiên tôi nhớ ra: “Lần đầu nhìn thấy, em còn tưởng đây là dấu dâu tây.”

Sau này đến nhà anh ấy nhìn thấy tuýp thuốc mỡ, tôi mới biết anh ấy bị bệnh vảy phấn hồng.

Anh che cổ cười nham hiểm: “À, thì ra em đã ăn dấm từ sớm rồi?”

“Vâng vâng vâng.”

Tôi nói qua loa lấy lệ, lấy sách vở ra khỏi cặp.

Giang Suất ngạc nhiên, đè lại quyển sách của tôi: “Vẫn học sao? Không phải thi xong rồi à?”

Tôi rút quyển vở ra, phản bác lại: “Em muốn trở thành một người xuất sắc, học hành là việc cả đời.”

“Vậy… khi nào anh mới có thể trở thành chuyện cả đời của em?”

Giọng anh ấy trầm xuống, hai mắt sáng lên nhìn tôi.

Bầu không khí bỗng trở nên hơi quái dị.

“Cái gì?” Tôi ngước mắt lên nhìn anh, nhịp tim đập nhanh không khống chế được.

“Ý anh là…”

“Ứng Cảnh, anh đã rất chăm chỉ học môn học này, anh đã nắm vững được những lý thuyết về tình yêu rồi. Cho nên…”

Anh dừng lại, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi:

“Có thể cho anh thực hành một lần được không?”

“Anh muốn đạt điểm tối đa, chị gái nhỏ à, giúp anh đi… được không?”



Tôi nghĩ rằng suy nghĩ của con người là thứ thay đổi nhanh nhất trên đời này.

Vẫn trên chiếc ghế đó, rõ ràng không lâu trước đây tôi vẫn phản đối lời đề nghị của Giang Suất.

Nhưng bây giờ, tôi không thể kháng cự được ánh mắt tình cảm của anh.

Có lẽ là do anh ấy đã nhìn thấy phần yếu đuối và đen tối nhất của tôi, nhưng vẫn lựa chọn ôm lấy tôi.

Trong bữa tiệc ăn mừng ngày hôm qua, tôi và Giang Suất thành thật trò chuyện với nhau, tôi nói về tình cảm của tôi dành cho Cận Bạch.

Tôi nói với anh, Cận Bạch khi đó giống như cái phao cứu sinh của tôi.

Phản ứng đầu tiên của Giang Suất là hỏi tôi: “Vậy anh giống cái gì?”

Tôi không nói đáp án cho anh.

Nhưng hôm nay tôi mới nghĩ đến.

Tôi nắm tay Giang Suất, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người tôi.

“Giang Suất, anh chính là người bạn mà em muốn nắm tay đến cuối đời.”

“Vậy thì cứ luyện tập đi, dù sao em cũng muốn được điểm tối đa.”

Giang Suất im lặng một lúc, đôi mắt đỏ hoe.

“Anh có một yêu cầu vô lý.”

“Nói em nghe xem.”

“Có thể ra ngoài được không? Anh muốn hôn em, nhưng không thể hôn trong lớp được.”

Tôi mỉm cười với anh.

(Hoàn toàn văn.)