Sáng sớm, ánh sáng dương quang đầu tiên chiếu lên hai thân thể xích͙ ɭõa trên giường.
“Ưʍ...........” Hi Triệt duỗi thắt lưng, nhìn Hàn Canh đang ngủ say bên cạnh.
Người này, trước kia không phát hiện. Khí lực của hắn thật đúng là kinh người, thể lực lại tốt như vậy. Làm nhiều lần như thế cũng không mệt sao?
Nghĩ đến tối hôm qua, Hi Triệt mặt đỏ lên.
“Bảo bối,” giọng nói biếng nhác gợi cảm vang lên bên tai. Nguyên lai là đại hôi lang đã tỉnh.
“Canh, tỉnh rồi?” Hi Triệt đỏ mặt nhìn thân thể Hàn Canh không một mảnh vải. “Tỉnh rồi, chúng ta liền.......... A!”
Hàn Canh xoay người, đem Hi Triệt đặt ở dưới thân.
“Bảo bối, lại một lần nữa..........”
“A, đừng kéo! A ưʍ......... Ngươi tên hỗn đản!!!!!!!!”
Thật vất vả rửa sạch cho mình và Hi Triệt thì đã đến xế chiều
(haiz........), Hàn Canh tâm tình tốt nhìn cảnh đẹp hoàng hôn, hạnh phúc nở nụ cười.
Có được Hi Triệt, chính là tài sản lớn nhất của Hàn Canh hắn!
“Hàn Canh ca.”
Một thanh âm quen thuộc, khiến Hàn Canh xoay người lại.
Đây, đây không phải..........
“Làm sao vậy, ngay cả Thủy Nguyên cũng nhận không ra?” Thủy Nguyên cười khổ nhìn Hàn Canh vẻ mặt kinh ngạc.
“Không phải, Thủy Nguyên. Ngươi sao lại quay về?” Hàn Canh không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Sao, ngươi có phải hy vọng ta vĩnh viễn sẽ không trở lại hay không. Như vậy, tình địch của ngươi liền biến mất?” Thủy Nguyên cười đấm Hàn Canh một quyền.
“Sao lại vậy, ngươi trở lại thật sự là quá tốt! Ha ha.” Hàn Canh sang sảng nở nụ cười. Thủy Nguyên cũng cười.
“Canh, là ai vậy?” Hi Triệt nghe thấy tiếng cười đi ra ngoài.
“Ngươi xem.” Hàn Canh đem Thủy Nguyên đẩy đến, kéo tay hắn giao cho Hi Triệt “Là Thủy Nguyên ngươi ngày nhớ đêm mong đã trở lại!”
“Thủy Nguyên!” Hi Triệt cao hứng nhảy dựng lên ôm chặt Thủy Nguyên.
“Ca, ta đã trở về!” Thủy Nguyên cũng mỉm cười ôm Hi Triệt.
Hàn Canh vẻ mặt ghen tị nhìn Thủy Nguyên và Hi Triệt ôm nhau, sớm biết vậy, liền đem hắn giấu đi thì tốt rồi. Hiện tại hay rồi, bị lơ!
Hi Triệt buồn cười nhìn Hàn Canh ăn cả thau dấm chua “Gì vậy, ai chọc giận ngươi à?”
“Không có!” Hàn Canh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
“Được rồi, Canh ca! Đi, chúng ta vào nhà. Tụ họp chút!” Thủy Nguyên kéo Hàn Canh cùng Hi Triệt đẩy vào trong phòng.
Nguyệt Viên
“Thủy Nguyên à, bấy lâu nay ngươi đi đâu vậy?” Hàn Canh nhìn Thủy Nguyên từng ly từng ly uống rượu, định tìm đề tài cho hắn dễ chịu chút.
“Canh ca, Hi Triệt ca. Ta đã làm tổn thương một người.” Thủy Nguyên ngơ ngác nhìn ánh trăng trong chiếu vào trong ly: “Là ta có lỗi với y.”
“Thủy Nguyên à, nếu làm tổn thương một người. Phải đi bù đắp.” Hi Triệt đau lòng nhìn đệ đệ mình yêu thương từ nhỏ tới lớn, không biết nên khuyên thế nào mới có thể làm cho hắn vui vẻ một chút.
“Ta biết, ta hiểu. Thời điểm ta chìm trong hồi ức, ta không biết ta đã sớm yêu y.” Thủy Nguyên cười khổ, lại uống thêm một ly “Không biết là ta thương y, còn làm cho y rời khỏi ta như vậy.”
“Thủy Nguyên, ngươi nói rõ ràng, người kia tên là gì.” Hàn Canh vội vàng hỏi. Nói thế nào, hắn Hàn Canh trên giang hồ chung quy cũng có chút mặt mũi, thế nào cũng phải tìm được người Thủy Nguyên yêu. Không thể để cho hắn tiếc nuối.
“Kim Cơ Phạm.” Thủy Nguyên trước khi say, trong miệng thì thào đọc ra một câu cuối cùng.
“Cơ Phạm?” Hi Triệt bỗng nhiên đứng lên.
“Làm sao vậy?” Hàn Canh khó hiểu nhìn Hi Triệt, chẳng lẽ.......
“Biểu đệ của ta.” Hi Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Hàn Canh.