Quyển 1 - Chương 13

Canh ca, ngươi đã lâu không cùng Hi Triệt ca đến đây nha.” Trịnh Duẫn Hạo vui vẻ cười, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Kim Hi Triệt.

“Ôi chao, Hi Triệt ca sao không cùng ngươi đến?”

“Duẫn Hạo.” Hàn Canh trốn tránh không đáp “Nếu có một ngày, ta làm ra chuyện khiến ngươi cùng Tại Trung Hi Triệt đều thất vọng, ngươi hận ta không?”

“Cái gì, Canh ca. Ngươi làm sao vậy?” Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc nhìn về phía Hàn Canh “Huynh có nỗi khổ gì sao?”

“Thực xin lỗi.”

Trịnh Duẫn Hạo chỉ nghe một trận gió đảo qua, kiếm của Hàn Canh đã đặt trên cổ hắn. “Canh ca.......” Tuy rằng không thể lí giải việc làm của Hàn Canh, bất quá Trịnh Duẫn Hạo tin tưởng, Hàn Canh ca làm như vậy là có nỗi khổ.

“Duẫn Hạo, Lí Tú Mãn muốn ta gϊếŧ ngươi, hắn mới có thể đưa Hi Triệt giải dược.” Hàn Canh hai mắt rưng rưng đối Trịnh Duẫn Hạo nói “Xin lỗi, Duẫn Hạo.”

“Canh ca, ngươi đang làm cái gì!” Kim Tại Trung đang muốn mang điểm tâm cho bọn hắn, trông thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc ra tiếng.

“Tại Trung, đừng tới đây. Canh ca là có nỗi khổ.” Trịnh Duẫn Hạo chú ý thấy Tại Trung hướng đến bên này, không khỏi luống cuống.

“Canh ca, mau bỏ kiếm xuống.” Tại Trung sốt ruột hô to với Hàn Canh.

“Thực xin lỗi, chỉ có như vậy, mới có thể cứu Hi Triệt.” Hàn Canh đau thương nhìn Tại Trung. ‘Thực xin lỗi,’ Hàn Canh trong lòng thì thầm. Kiếm đặt trên cổ Trịnh Duẫn Hạo lại sâu thêm một phân, vẽ ra một đạo vết máu.

“Hàn Canh, ngươi đang làm cái gì!” Một trận thanh âm quen thuộc làm Hàn Canh bừng tỉnh, ‘Này không phải............’

“Ca, làm sao bây giờ.” Tại Trung thấy Hi Triệt đi về phía này, vội vàng kéo tay áo Hi Triệt.

“Mau bỏ kiếm xuống!” Hi Triệt lo lắng hô to.

“Không được, nếu ta bỏ xuống, ngươi sẽ mất mạng.” Hàn Canh kiên quyết lắc đầu. “Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết,”

“Đầu gỗ, ngươi bỏ kiếm xuống, nhanh lên. Ta sẽ không chết, Thủy Nguyên đã trộm được giải dược cho ta. Mau bỏ xuống đi.” Hi Triệt lo lắng hô, muốn làm cho Hàn Canh tỉnh táo lại.

Hàn Canh chậm rãi buông kiếm trong tay, mấy ngày mệt nhọc cùng bất an khiến cho tinh thần hắn buộc chặt. Trong đầu một trận vựng huyễn, liền hư thoát ngã xuống mặt đất.

“Canh, tỉnh dậy.”

‘Ai, ai đang gọi ta?’ Mệt mỏi quá, thật muốn ngủ. Là ai?

“Canh, mau tỉnh lại đi.”

‘Hi Triệt, đây là thanh âm Hi Triệt.’ Hàn Canh hốt hoảng mở hai mắt, liền thấy gương mặt lo lắng của Hi Triệt.

“Triệt, ngươi.........”

“Chát.” Một cái tát vang dội đánh vào mặt Hàn Canh, nháy mắt cảm giác nửa bên mặt đau rát.

Quay đầu lại, thấy Hi Triệt nước mắt đầy mặt nhìn mình. “Vì sao, vì sao lại không biết quý trọng chính mình như vậy? Lí Tú Mãn giăng bẫy ngươi, ngươi liền nhảy xuống sao?”

“Triệt, ” Hàn Canh bởi vì đã lâu không nghỉ ngơi, khiến thanh âm đều khàn đi mấy phần. “Để có được giải dược của Lí Tú Mãn, ta chuyện gì cũng có thể làm.”

“Ngu ngốc.” Hi Triệt nhịn không được mắng Hàn Canh một câu “Ngươi tên ngốc này, sao có thể vì ta mà chuyện gì cũng làm. Ngươi có biết hay không, ngươi nếu gϊếŧ Duẫn Hạo, võ lâm sẽ truy gϊếŧ ngươi. Ngươi sẽ thân bại danh liệt.”

“Vì ngươi, thân bại danh liệt thì thế nào?” Hàn Canh không sao cả cười cười. Chỉ cần là vì Hi Triệt, lên núi đao, xuống chảo dầu có gì không thể?

“Canh, ta rất sợ.” Hi Triệt đánh lên ngực Hàn Canh. “Nếu không phải Thủy Nguyên nói cho ta biết chuyện Lí Tú Mãn bảo ngươi làm, ta có lẽ sẽ hận ngươi.”

“Triệt, đừng sợ. Ta sẽ bảo hộ ngươi.” Hàn Canh ôm chặt lấy Hi Triệt, như sợ hãi ở giây tiếp theo y sẽ biến mất không thấy dấu vết.

“Canh, ta rất sợ, sợ ngươi một lần nữa làm ta hiểu lầm ngươi.” Hi Triệt lòng còn sợ hãi phảng phất như hình ảnh vừa rồi thoáng hiện trước mắt.

“Triệt, đừng sợ. Có ta ở đây, ta không bao giờ … làm chuyện ngu ngốc này nữa.” Hàn Canh nâng tay vỗ về tiếu nhan mang lệ của Hi Triệt.

=================H==============

Cúi đầu hôn lên phiến môi đỏ bừng kia, trong lòng âm thầm thề, về sau tuyệt đối không được làm chuyện dọa đến Hi Triệt, tuyệt đối từ bỏ.

“Ưm, Canh......” Hi Triệt bị Hàn Canh hôn đến hít thở không thông đánh lên ngực Hàn Canh.

Hi Triệt yêu mị như vậy, hạ phúc dâng lên một trận lửa nóng. Hàn Canh buồn cười nhìn phân thân bên dưới cương lên, liền không chịu nổi dụ hoặc như vậy sao.

“Triệt, ta muốn.” Hàn Canh khẽ mở miệng “Được không?”

Hi Triệt mặt đỏ muốn xuất huyết, thẹn thùng gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.

Lý y đơn bạc đột nhiên bị mạnh mẽ xé mở, tiếp xúc đến không khí lãnh lẽo, nhũ tiêm mẫn cảm đứng thẳng lên.

Hàn Canh sờ soạng cắn lên hồng anh trước ngực, làm cho y kí©h thí©ɧ dị thường.

“A, Canh, á......” Hi Triệt cảm giác thân thể chính mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng muốn.

Đai lưng bị vứt đến góc phòng, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, một bàn tay da^ʍ tiện vói vào trong quần cầm lấy phân thân vừa mới yên tĩnh không lâu, ôn nhu vuốt ve. Hi Triệt muốn đùa với lửa, hắn muốn y càng sa đọa.

“Canh, a......” Còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Tay nắm phân thân của y không thỏa mãn, còn tràn ngập ám chỉ điểm nhẹ đỉnh nhỏ. “Nói đi, nói ra, ta liền cho ngươi.” Hàn Canh ác liệt cười, tay càng thêm mạnh mẽ

xoa nắn.

A, chịu không nổi. “Canh, mau cho ta. Mau......” Hi Triệt bất chấp mặt mũi cấp thiết hô lên.

“Sẽ cho ngươi, thực ngoan.”

Hàn Canh gia tăng động tác trên tay, đem bàn tay hướng đến hậu đình Hi Triệt, tận lực khai thác mật huyệt.

“A......” Kim Hi Triệt muốn lớn tiếng kêu lên, Hàn Canh lúc động tình, thật suất!

Cảm giác mật huyệt đã được khai thác hết mức, Hàn Canh lấy ra phân thân vốn đã cứng hăng hái thẳng tiến vào bên trong Hi Triệt.

“A........ Ưm, Canh, Canh......” Kim Hi Triệt bị kí©ɧ ŧìиɧ dồn dập đến mơ hồ, kiều mỵ rêи ɾỉ.

Thanh âm này làm cho Hàn Canh càng thêm hưng phấn, ở trong hậu đình Hi Triệt hung hăng đưa đẩy, cho y cảm nhận càng thêm rõ rệt.

“A, Canh...... Chậm một chút” Hi Triệt bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá mạnh mẽ, nheo mắt cầu xin Hàn Canh.

Hàn Canh kéo hai chân Hi Triệt lên tới đỉnh đầu, hưng phấn gầm nhẹ “Hi Triệt, ngươi thật tuyệt.” A, cảm giác này, thật quá sung sướиɠ!

“Canh, nhanh quá...........Nhanh chút nữa. A............”

Hàn Canh cũng không nhẹ nhàng, rút hết ra một chút lại hung hăng tiến vào. Hi Triệt cắn môi không cho mình kêu lên. Bàn tay phía dưới hung hăng nắm chặt hai mông. Cả người y cong thành hình cung tiếp nhận đợt tiến công này, toàn thân đều run rẩy......

“Canh!” Không được, y muốn bắn.

“Còn chưa được, Hi Triệt, chúng ta cùng nhau.” Hàn Canh gầm nhẹ, cầm lấy phân thân Hi Triệt không tha, cùng lúc đem phân thân của hắn hướng mật huyệt ngọt ngào từng bước xâm phạm càng sâu.

“A......” Hàn Canh và Hi Triệt cùng nhau phóng thích cảm thấy thỏa mãn, nhìn nhau cười liền ôm chặt lấy nhau trầm ngủ.