Chương 43

Đường Thu Bạch nhìn phương hướng Cảnh Thư Vân rời đi, trước mắt hiện lên lại là ngón tay khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng đánh vô lăng của cô.

Đường Thu Bạch đoán không ra ý nghĩ của cô, một giây trước còn không khí trầm thấp, trong nháy mắt lại biến mất không thấy.

Nhịp điệu ngón tay đánh vô lăng rõ ràng nhẹ nhàng lại lưu loát.

Đường Thu Bạch suy tư hồi lâu, lắc lắc đầu, khắc chế suy nghĩ miên man của mình.

Nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh Uyển là lúc Đường Thu Bạch vừa tắm xong, lau tóc đi ra.

Di động đặt ở trên bàn, bên trong tin nhắn WeChat không ngừng vang lên, Đường Thu Bạch đành phải tạm thời buông máy sấy mới vừa cầm ở trong tay xuống.

Chẳng qua là cũng không phải chỉ có tin nhắn của Tề Tĩnh Uyển, chuẩn xác mà nói là tin nhắn một nhóm WeChat, là nhóm WeChat ba người.

Tề Tĩnh Uyển, Cảnh Thư Vân, nàng.

Tin nhắn trong nhóm còn đang nhảy, có vẻ rất náo nhiệt.

Đường Thu Bạch: Em vừa mới đi tắm, hai người đang nói chuyện gì vậy?

Tề Tĩnh Uyển: Chà! Bạn nhỏ, em tới rồi! Chị phải tố cáo với em!

Đường Thu Bạch: Tố cáo gì cơ?

Cảnh: Ngày mai tôi lái xe tới đón em.

Tề Tĩnh Uyển:??? Tố cáo lão bản của em bất công! Đều là kẻ đáng thương không xe, như thế nào không tiện đường tới đón chị!

Cảnh: Cậu ra cửa gọi cái xe liền xong việc, hoặc là cậu cũng đón cái sinh nhật?

Tề Tĩnh Uyển: Luôn có điêu dân muốn lừa trẫm đón sinh nhật! Trẫm tuyệt không đón trước thời hạn!

Đường Thu Bạch nhìn nội dung hai người nói chuyện phiếm mà mỉm cười, bọt nước trên tóc theo đó chảy xuống, dừng ở trên mu bàn tay đang lưỡng lự của Đường Thu Bạch, lành lạnh.

Cảnh: Chốt như vậy đi, tôi nghỉ ngơi ngủ ngon.

Tề Tĩnh Uyển: Hả? Sớm vậy? Hôm nay cậu ngủ sớm vậy?

Đường Thu Bạch: Ngủ ngon.

Tề Tĩnh Uyển: Người bạn nhỏ, em cũng ngủ? Ngày mai cuối tuần không high lên sao?

Đường Thu Bạch: High cái gì?

Cảnh: Tôi có thể tưởng tượng ra ngày mai dáng vẻ cậu ôm thêm bọng mắt và quầng thâm.

Tề Tĩnh Uyển:...... Được, tôi ngủ, ngủ ngon.

Đường Thu Bạch buồn cười trả lời, "Ngủ ngon."

Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thu Bạch nhận được tin nhắn WeChat của Cảnh Thư Vân, trước tiên tới cửa tiểu khu chờ cô.

Lúc Đường Thu Bạch đi ra, xe của Cảnh Thư Vân vừa lúc dừng ở ven đường.

"Chào lão bản." Đường Thu Bạch khom lưng xuyên thấu qua cửa kính ghế phụ trượt xuống cùng cô chào hỏi.

Người ngồi ở ghế lái khẽ giương môi, cười gật đầu cùng Đường Thu Bạch, "Lên xe."

"Được." Đường Thu Bạch lên tiếng.

Lúc đóng cửa xe, Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn nàng, chờ nàng thắt kỹ đai an toàn mới dẫm lên chân ga khởi động xe.

Trong xe rơi vào khoảng lặng trầm mặc, Đường Thu Bạch dư quang quét thấy khóe môi Cảnh Thư Vân còn mang theo ý cười, có chút lóa mắt.

Cô, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

Số lần Đường Thu Bạch nhìn thấy Cảnh Thư Vân cười như vậy dần dần nhiều lên, thế nhưng liên tục thời gian dài giống như hôm nay, nàng vẫn là lần đầu tiên.

Nụ cười, không hiểu sao mang lại cho cô một vầng hào quang dịu dàng.

Hai người tới chỗ ăn cơm, lúc các nàng đi vào, Tề Tĩnh Uyển đã đến được một hồi lâu.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần giương mắt nhìn các nàng, đùa giỡn nói: "Ôi, tôi nói hai người các cậu, lái xe còn tới chậm hơn gọi xe, không thể nào nói nổi đi?"

Đường Thu Bạch cười cười, nghĩ nói xin lỗi, nhưng lời nói đến bên miệng, người bên cạnh lại trước nàng một bước.

"Tôi ra ngoài hơi muộn chút." Cảnh Thư Vân thanh âm nhàn nhạt.

Tề Tĩnh Uyển nhìn Cảnh Thư Vân, cô híp con mắt, cận thận quét một vòng chỗ ngồi, do dự giữa vị trí đối diện và vị trí bên cạnh Tề Tĩnh Uyển.

Sau một lúc lâu, vẫn là kéo ghế dựa ra ngồi ở cạnh Tề Tĩnh Uyển, chỉ là ánh mắt còn lưu luyến phía đối diện.

Tề Tĩnh Uyển rất có hứng thú nghiêng nghiêng đầu, Đường Thu Bạch ngồi xuống đối diện theo tầm mắt của Cảnh Thư Vân, Cảnh Thư Vân khéo léo dời mắt, đối diện với đôi mắt người bên cạnh đang đánh giá cô - Tề Tĩnh Uyển.

"Hiếm thấy, không phải cậu luôn rất có quan niệm thời gian sao?" Thanh âm của Tề Tĩnh Uyển mang theo ý cười.

"Có việc trì hoãn một lát." Cảnh Thư Vân bình tĩnh nhìn lại cô ấy, nhìn không ra cảm xúc gì.

"Ồ? Thế à." Tề Tĩnh Uyển mỉm cười, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Đường Thu Bạch đối diện, "Chị đói bụng rồi, bạn nhỏ em mau gọi món."

"Tĩnh Uyển tỷ, chị tới trước có thể gọi trước mà." Đường Thu Bạch cười nói.

"Không không không, hôm nay em là thọ tinh, em chọn." Tề Tĩnh Uyển vươn một ngón trỏ quơ trái quơ phải, đẩy thực đơn ở giữa về phía nàng.

Đường Thu Bạch tiếp nhận thực đơn, dò hỏi sơ lược bọn họ có ăn kiêng hay không, gọi đồ ăn, lại gặp khó khăn ở loại rượu.

"Uống đồ uống?" Đường Thu Bạch hỏi.

"Chị đều có thể, tùy hai người." Tề Tĩnh Uyển tùy ý nói.

Cảnh Thư Vân tay vuốt cái ly, khẽ động, đề nghị: "Uống rượu đi."

"Lão bản chị lái xe không thể uống rượu." Đường Thu Bạch lên tiếng nhắc nhở.

"Có thể tìm người lái thay." Cô nói.

"À, vậy cũng được." Đường Thu Bạch gật đầu.

Ba người tán gẫu, tốc độ lên món rất nhanh, không bao lâu sau, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

Tề Tĩnh Uyển vươn tay phía ly rượu, mới chạm tới, người bên cạnh cũng đã cầm ly rượu chuyển hướng về phía Đường Thu Bạch.

"Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn lão bản." Đường Thu Bạch cười đón tiếp ly rượu, miệng ly hơi thấp hơn ly rượu của Cảnh Thư Vân một chút.

"Ừ, hy vọng sinh nhật em sau này, tôi cũng có thể tham gia." Cảnh Thư Vân cười nhìn Đường Thu Bạch, chậm rãi nói, thanh âm thực nhẹ nhưng lại rất nghiêm túc.

Đường Thu Bạch trên mặt tươi cười bất biến, nói: "Được."

Tiếng ly rượu hai người va chạm, thanh thúy.

Thời điểm Cảnh Thư Vân thu hồi ly rượu, liễm ánh mắt, ngửa đầu dốc cạn một hơi.

Tề Tĩnh Uyển lại nhìn tiếp, trong ánh mắt Cảnh Thư Vân có tia ánh sáng chói lóa, thoáng qua rồi biến mất, Tề Tĩnh Uyển như suy tư gì, ngón trỏ gõ nhẹ ly rượu, cũng cầm ly rượu kính Đường Thu Bạch.

"Người bạn nhỏ, kính em nha, sinh nhật vui vẻ, em phải hưởng thụ sinh nhật hai mươi mấy tuổi hiện tại, chờ em tới cái tuổi này của bọn chị, liền biết có bao nhiêu không muốn qua sinh nhật." Tề Tĩnh Uyển cười nói.

"Nào có, Tĩnh Uyển tỷ, tuổi tác mới là tài sản của một người nha!" Đường Thu Bạch dừng một chút lại nói, "Cũng càng có mị lực."

"Có mị lực, trước mắt em còn sẽ có hai cẩu độc thân ngồi đây sao?"

Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn nàng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, vẫn là không thể nói ra lời phản bác.

"Cái đó không giống, đó cũng là vì các chị chưa gặp được người thích mà, không muốn tạm bợ." Đường Thu Bạch vừa nói ra, tươi cười trên mặt có chút cứng đờ, đôi mắt lại trước sau không dám nhìn về phía người bên cạnh Tề Tĩnh Uyển - Cảnh Thư Vân.

Cảnh Thư Vân nhìn về phía Đường Thu Bạch, hơi nhíu mi.

"Biết miệng em ngọt, đừng an ủi chị, nào, sinh nhật vui vẻ nha." Tề Tĩnh Uyển nói, cụng ly với Đường Thu Bạch.

Tề Tĩnh Uyển không giống Cảnh Thư Vân một hơi uống cạn, chỉ là nhấp mấy hớp, lại đặt xuống.

"Xương sườn tiệm này không tệ." Nói xong, người bên cạnh Tề Tĩnh Uyển vươn một bàn tay, dùng đũa sạch gắp miếng sườn sốt màu nâu, đặt ở trong bát của Đường Thu Bạch.

"Cảm ơn lão bản." Đường Thu Bạch nhẹ mỉm cười.

"Ừm, không cần khách khí ăn đi."

Tay Tề Tĩnh Uyển sờ đôi đũa dừng một chút, ý vị đánh giá trong ánh mắt lại đậm thêm chút, "Ăn ngon sao? Vậy tôi cũng phải thử một miếng."

"Chà! Thật sự rất ngon." Đường Thu Bạch ở một bên tán đồng nói.

"Tôi đây cũng muốn, Thư Vân giúp tôi gắp một miếng."

Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn cô ấy, đối diện với đôi mắt cười khanh khách của Tề Tĩnh Uyển, giây tiếp theo một đôi đũa khác kẹp miếng sườn để vào trong bát Tề Tĩnh Uyển.

"Tĩnh Uyển tỷ, chị nếm thử." Đường Thu Bạch cười, lại gắp một miếng bỏ vào trong bát Cảnh Thư Vân, "Lão bản, chị cũng ăn."

"Bạn nhỏ thật ngoan."

"Ừm."

Hai người thu hồi tầm mắt đáp, tiếp tục ăn cơm.

Đường Thu Bạch gọi món rau xào thông thường, là món nàng thích, nhưng đầu bếp nhà này bỏ không ít hạt tiêu, hạt tiêu nhỏ lại lẫn vào lá rau, Đường Thu Bạch đã liên tục hai lần cắn trúng hạt tiêu, trong miệng lấm chấm có chút khó chịu.

Cảnh Thư Vân lẳng lặng quét mắt, không ngừng cầm ly rượu uống với Đường Thu Bạch, thừa dịp Đường Thu Bạch đi toilet, cô thò tay qua, dùng đũa sạch đem từng viên từng viên hạt tiêu bên trong rau xào gắp ra ngoài.

Tề Tĩnh Uyển mới đầu không chú ý tới động tác của Cảnh Thư Vân, sau đó lúc ngẩng đầu muốn gắp đồ ăn mới chú ý tới.

"Cậu...... Tình huống gì đây?" Tề Tĩnh Uyển nhìn Cảnh Thư Vân vẫn đang duy trì động tác gắp hạt tiêu theo quán tính.

"Có hạt tiêu, không tiện ăn." Cảnh Thư Vân không nâng mắt, vẫn như cũ tìm hạt tiêu bên trong.

"À." Tề Tĩnh Uyển khẽ gật đầu.

Ngay trước khi Đường Thu Bạch quay lại, Cảnh Thư Vân đã đem lượng lớn hạt tiêu trong rau xào đều gắp ra, còn gọi người phục vụ tới dọn sạch.

Khi Đường Thu Bạch trở về, không phát hiện ra có gì không thích hợp, nàng cố tình né tránh rau xào, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà gắp một đũa, vốn dĩ đều đã chuẩn bị xong nỗi sợ gặp phải hạt tiêu, kết quả ngoài dự đoán không chỉ không có sợ hãi, thậm chí đến cả hạt tiêu đều không có.

Đường Thu Bạch kinh ngạc nhìn lại rau xào, xác nhận là món này không sai, nhưng mà hạt tiêu lại biến mất như ma thuật vậy, nàng lại nhìn về phía Cảnh Thư Vân cùng Tề Tĩnh Uyển ngồi ở đối diện, hai người chỉ đang cúi đầu ăn thức ăn, trên mặt bàn cũng không thấy hạt tiêu.

Có thể là chính mình vận khí quá tệ, rau xào chỉ có mấy hạt tiêu như vậy đều bị nàng nhai hết rồi.

Đường Thu Bạch nghĩ như vậy, tần suất gắp rau nhiều lên.

Cảnh Thư Vân cúi đầu, khóe môi chợt cong lên.

Tề Tĩnh Uyển nhớ tới chuyện gì, vốn định cùng hai người kia tán gẫu, kết quả nhìn thấy Đường Thu Bạch vui vẻ ăn rau, mà người bới hạt tiêu ngồi ở bên cạnh cô ấy thì không chỉ không ăn rau xào, cúi thấp đầu ăn từng chút từng chút miếng sườn trong bát, còn nhẹ cong môi.

"......" Tề Tĩnh Uyển như suy tư gì nhìn hai người, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở người bên cạnh - Cảnh Thư Vân.

Khách sạn này có KTV riêng, là Đường Thu Bạch đã nhận thấy ngay từ lúc ban đầu, Tề Tĩnh Uyển cùng Cảnh Thư Vân cũng không có ý kiến khác.

Có một loạt sự kiện lúc ăn cơm, Tề Tĩnh Uyển ngược lại đối với Cảnh Thư Vân càng chú ý hơn, một mình cô ấy ngồi ở một bên, KTV ánh sáng tối mờ, vị trí của cô ấy vừa khéo có thể hoàn toàn nhìn hai người.

Thời điểm Đường Thu Bạch ca hát, Cảnh Thư Vân sẽ luôn nhìn nàng, ý cười như có như không hiện lên trên gương mặt, ngón tay đặt ở đầu gối còn sẽ nhẹ nhàng đánh theo tiết tấu ca hát của Đường Thu Bạch.

Thậm chí Đường Thu Bạch hát xong một bài, sẽ ngượng ngùng nói: "Em hát không hay, giọng không êm tai cho lắm."

Cảnh Thư Vân nhất nhất tiếp lời đầu tiên, nói: "Hát khá tốt, rất êm tai."

Ba người hát xong, chờ đến lúc bọn họ đi ra ngoài, người lái thay mà Cảnh Thư Vân gọi cũng vừa vặn đến, dùng xe của Cảnh Thư Vân tiễn từng người Đường Thu Bạch và Tề Tĩnh Uyển trở về.

Đêm khuya, màn hình di động đặt ở mép giường chợt lóe sáng, chiếu sáng căn phòng tối tăm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gò má cô gái dựa vào đầu giường, như là đang suy tư gì đó, tóc dài xõa tùy ý, tán loạn ở trước đôi vai của cô, cả người thực an tĩnh, đêm tối càng tôn lên làn da trắng nõn tinh tế của cô.

Cô do dự mở WeChat, bên trong hiển thị chính là tin nhắn riêng WeChat mà Tề Tĩnh Uyển gửi tới, "Cậu đối với Đường Thu Bạch có phải có chút đặc biệt hay không?"