Quyết định từ chức
"Không có......" Đường Thu Bạch vẻ mặt đầy mờ mịt.
Cảnh Thư Vân không lên tiếng, chỉ bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái lại rất nhanh chuyên tâm vào thức ăn trong bát.
Một bữa cơm ăn đặc biệt yên tĩnh, đề tài còn ít hơn cả so với lúc Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân trò chuyện cách màn hình ở trên WeChat.
Đường Thu Bạch suy nghĩ làm sao lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng nói chuyện, trái lại sức ăn lại không ít.
Chờ tới khi Đường Thu Bạch ăn xong, mới phát hiện Cảnh Thư Vân đã ngừng đũa từ lâu.
"Cô không ăn?" Đường Thu Bạch có chút ngượng ngùng.
"Ừ, ăn no rồi."
"À...... Tôi cũng no rồi." Đường Thu Bạch để đũa xuống, có những người thời điểm mệt mỏi sẽ không ăn nổi quá nhiều, Đường Thu Bạch thì không giống, càng mệt nàng càng có thể ăn.
Thu dọn qua loa, Đường Thu Bạch để lại đồ ăn còn thừa, đem hộp đựng cùng rác rưởi trên bàn bỏ vào trong túi.
"
Lạp lạp giai tân khổ*, không thể lãng phí." Nàng giải thích nói.
(*)Trích trong bài thơ Mẫn nông của nhà thơ Lí Thân. Nguyên câu là Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ. Dịch thơ là: Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. (Mỗi hạt gạo đều cực khổ mới làm ra được)Sau đó, tài xế tiến đến hỗ trợ xách thức ăn và đồ dùng trước đó của Mễ Bánh, lúc Đường Thu Bạch tiễn Cảnh Thư Vân ra cửa, nhân tiện xách theo túi rác ra ngoài cùng cô.
Cảnh Thư Vân nhìn chằm chằm bàn tay đang đóng cửa của nàng, Đường Thu Bạch nhìn thấu ánh mắt "Cô ra ngoài làm gì?".
"Tôi tiễn cô, thuận tiện vứt rác luôn." Đường Thu Bạch lắc lắc cái túi trong tay.
Cảnh Thư Vân xoay người vào thang máy, Đường Thu Bạch đi theo sau lưng cô.
"Tinh" một tiếng, thang máy nhắc nhở đã tới tầng một, Đường Thu Bạch bước một chân ra thang máy mới xoay người cười nói: "Vậy Cảnh tổng, cô đi thong thả, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm, nghỉ ngơi sớm chút." Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch trên mặt không có biểu cảm gì, thanh âm nhẹ nhàng.
Đường Thu Bạch vứt rác xong về nhà, chuyện đầu tiên chính là nhắn tin cho Duệ Tiểu Hạ, "Hình như mình thích chị bé này?"
......
"Sư phụ chị sao vậy, ăn cơm tư tưởng không tập trung?" Hạ Sâm nhìn Đường Thu Bạch kỳ quái nói.
"Đang suy nghĩ một chuyện lớn." Đường Thu Bạch không ngẩng đầu.
"Gì vậy?" Hạ Sâm dừng đũa, nghi hoặc hỏi.
"Cái đó nhất định có." Đường Thu Bạch cúi đầu gõ điện thoại.
Cô lại uống một hớp nước ấm, nhìn Hạ Sâm nhả ra hai chữ, "Từ chức."
"Há! Sư phụ, chị quyết định từ chức rồi! Thật tốt quá!" Hạ Sâm cả người đều kích động, rất có tâm thế thổi kèn xu nịnh tiễn chân Đường Thu Bạch.
"Em vui như vậy? Haizz, xem ra sư phụ như tôi làm không tốt rồi." Đường Thu Bạch cố ý nén cười, lắc lắc đầu.
"Làm gì có! Là công ty nát này không được, em cảm thấy với năng lực của sư phụ chôn chân tại đây, thật là lãng phí nhân tài." Hạ Sâm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nói xong cô ấy lại thả lỏng, thò đầu hỏi, "Sư phụ, chị dự định tới công ty nào thế?"
"Còn chưa biết, trước quyết định từ chức rồi nói sau." Đường Thu Bạch mỉm cười.
Di động chợt sáng lên, trong khung chat hiện lên, "Đường tiểu thư, cuối tuần có rảnh không?"
"Có, Cảnh tổng."
"Được, vậy gặp mặt rồi nói." Đối phương trả lời rất nhanh.
Hạ Sâm thử thăm dò nói: "Vậy chị quyết định xong thì nói với em nha, em cũng không muốn nán lại ở cái công ty này nữa."
"Được."
Đường Thu Bạch ngoài miệng nói, trên di động cũng gửi đi nội dung giống vậy.
Từ chức chắc chắn là muốn từ, chỉ là chọn công ty tiếp theo, Đường Thu Bạch cảm thấy phải thận trọng, đến một cái công ty như này nữa nàng thật sự không xong, mệt lòng.
Huống hồ Cảnh tổng bên kia đã đào nàng hai lần, hẳn là có chuyện gì đó cần đến nàng, cụ thể là chuyện gì, chờ đến cuối tuần Đường Thu Bạch đi giáp mặt nói chuyện với Cảnh Thư Vân sẽ biết.
Đường Thu Bạch và Hạ Sâm mới vừa trở lại phòng thí nghiệm liền nhận được thông báo trong nhóm, đúng 3 giờ chiều mở họp.
"Chắc là nói sự kiện ngày hôm qua, chủ nhiệm Trình có thể sẽ nghiêm khắc điều tra việc này." Hạ Sâm suy đoán nói.
Đường Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Sâm vẫn còn quá trẻ.
3 giờ chiều, lúc cuộc họp bắt đầu, Trình Bình khách sáo hai câu, liền bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính, quả nhiên bị Hạ Sâm đoán đúng một nửa, anh ta đã biết chuyện ngày hôm qua.
Trình Bình làm chủ nhiệm của một khoa phòng, không thể nào mặc kệ chuyện này, nhưng mà thái độ sau đó của anh ta cũng làm vẻ mặt Hạ Sâm trở nên chán ghét, Đường Thu Bạch trước sau như một vẫn duy trì bình tĩnh.
"Tôi nói một chút về sự việc ngày hôm qua, mọi người đều là đồng nghiệp là bạn bè cùng một công ty một phòng thí nghiệm, nếu như ai không cẩn thận đổ dịch tiêu giải của Tiểu Đường, tôi hy vọng người đó có thể tự mình thừa nhận, cũng nói lời xin lỗi với Tiểu Đường, chuyện này cũng cứ thế cho qua."
Trình Bình nói xong, phòng họp nhất thời lâm vào yên tĩnh, mọi người nhìn nhau không ai lên tiếng.
Cứ như vậy chờ một hồi, Trình Bình nói: "Không chịu chủ động thừa nhận đúng không, vậy thì hy vọng đừng để tôi tra được, bị tra ra được thì có thể sẽ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như vậy, còn là trừ tiền thưởng."
Phòng họp vẫn yên tĩnh như trước, không có ai lên tiếng thừa nhận.
Trình Bình sơ bộ liếc qua đám người trong phòng họp, lại nhìn Đường Thu Bạch cười ha ha nói: "Tiểu Đường, chuyện này chúng tôi sẽ đi điều tra, nhưng mà hàng mẫu của cô bên kia, Lam Hoa đang thúc giục rồi, cho nên cô vẫn là phải làm ra, tốc độ cũng phải mau."
Đường Thu Bạch biết, chuyện này căn bản là không cách nào điều tra, Trình Bình chỉ là ngoài mặt an ủi nàng, thực tế là muốn nói cho nàng biết, khả năng cũng là đồng nghiệp không cẩn thận đổ mất, thế nhưng hiện tại mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng nhất định phải cho ra được số liệu.
Lùi một vạn bước tới nói, nếu Trình Bình thật sự muốn điều tra, vậy thì hiện tại anh ta nên dò hỏi kỹ lưỡng thời gian cụ thể Đường Thu Bạch các nàng rời đi và trở về.
Sau đó điều tra camera phòng thí nghiệm trên hành lang ngay tại chỗ, camera có thể thấy rõ là ai vào thời gian đó tiến vào khu vực trước phòng xử lý.
Thời điểm Đường Thu Bạch các nàng đi ra ngoài là giữa trưa, nếu không có đơn hàng phải làm gấp gáp, thì giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi quý báu cũng sẽ không có ai ở lại phòng thí nghiệm.
Cho dù loại phương pháp này cũng không phải chắc chắc có thể tìm ra, nhưng đại khái cũng có thể thu nhỏ phạm vi, xác định mấy người tình nghi.
Thế nhưng, không có, cái gì cũng không có, Trình Bình không có làm như vậy, cũng không có ý định này, chỉ là một bên cười dối trá vừa nói lời nói mềm như bông còn một bên yêu cầu gia tăng tốc độ xuất ra số liệu, trong phút chốc Hạ Sâm trở nên có chút phẫn nộ.
Bàn tay đặt ở dưới bàn từ từ nắm thành quyền, Đường Thu Bạch chú ý tới sự thay đổi của Hạ Sâm, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nắm chặt thành quyền của cô ấy, lại nhìn về phía Trình Bình bình tĩnh nói: "Vâng."
Trình Bình hài lòng gật đầu, chỉ trong một cái nháy mắt Đường Thu Bạch có hơi nhíu mày.
Đoạn sau cuộc họp, là Trình Bình làm trò khen ngợi Đường Thu Bạch trước mặt mọi người, nói nàng là một nhân viên phòng thí nghiệm vô cùng có cái nhìn đại cuộc, xảy ra loại sự tình này, phản ứng đầu tiên không phải báo cho anh ta, mà là trước hết nghĩ làm thể nào để tốt cho công ty.
Trình Bình thậm chí nói hy vọng mọi người đều tích cực học tập kiểu nhìn vì đại cuộc này giống như Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch cảm thấy hết sức châm chọc, loại lãnh đạo này, lúc trước nàng bị mù mắt thế nào lại nhận lời mời.
Suy nghĩ một chút, nàng lại nhìn đồng nghiệp chung quanh, ngay cả Liêu Ngọc ngày thường ngoài mặt thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với nàng, đến lúc gặp chuyện cũng không có nói giúp nàng một lời.
Có thể là thái độ chuyện không liên quan đền mình thì treo lên cao đi, Đường Thu Bạch nghĩ.
Chỉ có Hạ Sâm ngồi ở bên cạnh Đường Thu Bạch, tức giận từng cơn, như thể giây tiếp theo liền sẽ bùng nổ.
Đường Thu Bạch vẫn luôn lôi kéo cổ tay Hạ Sâm, đưa mắt ra hiệu với cô ấy, ý bảo cô ấy kiềm chế không lập tức biểu hiện ra ngoài.
Họp xong, Đường Thu Bạch đi lên trước nói với Trình Bình rằng có việc muốn nói với anh ta, ngay sau đó đi theo sau lưng anh ta tới văn phòng.
"Tiểu Đường à, có chuyện gì cô nói đi." Trình Bình vẫn như cũ là tươi cười đầy mặt.
Đường Thu Bạch nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trình Bình, cười rộ lên nếp uốn càng hiện rõ, nàng thậm chí muốn hỏi 'Hổ mặt cười'* xem, cười thế này, thật sự không mệt sao?
(*) nghĩ là Nham hiểm, khẩu phật tâm xà. Bản gốc là 笑面虎 (Tiếu Diện Hổ) là ngoại hiệu của Chu Phú - một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử.Nhưng mà nàng hiện tại ngay cả nói nhiều với anh ta một câu, đều cảm thấy ghê tởm.
Đường Thu Bạch trực tiếp vào thẳng chủ đề, "Chủ nhiệm Trình, tôi quyết định từ chức."