Chương 16

Thường ngày Diệp Tĩnh chỉ một bộ sơ mi công sở, tóc búi gọn gàng, gương mặt cũng không trang điểm. Hôm nay lại ăn mặc thế này không khỏi hấp dẫn ánh nhiều của một số người trong công ty.

Chu Anh nháy mắt với cô, trêu chọc nói: “Nhìn đi, chỉ thay đổi một chút thôi đã thu hút ong bướm như vậy rồi, tôi tin tối nay nhất định sẽ ổn.”

Diệp Tĩnh gật đầu nghĩ thầm nếu không phải là Chu Anh sắp xếp, mà đối phương trong hình nhìn cũng rất được, cô cũng không tốn công sức thay đổi bản thân để ăn diện một phen như thế này.

Hôm nay Lý Minh Viễn cũng rất tinh ý không giao nhiều việc cho Diệp Tĩnh và Chu Anh, buổi chiều còn thúc giục hai người về sớm, không cần phải tăng ca.

Chu Anh đã đặt chỗ từ trước, là một nhà hàng nhỏ kiểu Á truyền thống với phong cách ấm cúng, người tới đây hầu như đều là khách quen, giá cả phục vụ cũng rất tốt.

Để tránh Diệp Tĩnh xấu hổ khi trong lần đầu gặp mặt, Chu Anh khéo léo dẫn dắt thêm một người bạn chung cùng đến đây dùng bữa tối.

Bốn người một bàn cùng nhau chuyện trò, bầu không khí không khỏi dễ chịu hơn.

Người mà Chu Anh giới thiệu cho Diệp Tĩnh là một anh chàng làm lập trình cho một công ty đo lường và tư vấn tài chính tên Cao Vân, 31 tuổi.

Tuy là người ngoại tỉnh nhưng công việc ổn định, có khả năng thăng tiến, tiền lương mỗi tháng cũng lên đến hàng chục triệu, cha mẹ cũng có cơ ngơi ở quê nhà, nếu tính chuyện kết hôn cũng không cần lo lắng việc chung chạ với gia đình bên chồng.

Đó là những gì mà Chu Anh đã phân tích cho Diệp Tĩnh khi gửi thông tin của Cao Vân qua cho cô.

Lúc này đây, khi ngồi đối diện nhau, Diệp Tĩnh lại càng cảm thấy Cao Vân là người rất được.

Tuy ít nói vụng về nhưng lại thành thật, hỏi gì đáp nấy, không ba hoa, cũng không tỏ vẻ.

Trải qua quá nhiều sóng gió, Diệp Tĩnh đã không còn hi vọng vào một tình yêu lãng mạn nồng cháy.

An ổn sống cùng nhau qua ngày đoạn tháng, về già còn có thể ngồi nhổ tóc bạc cho nhau đã là tuyệt vời lắm rồi.

Tính ra, Cao Vân là một người vô cùng phù hợp.

“Thấy sao, được không?” Chu Anh nhỏ giọng thì thầm hướng về phía bóng lưng người đàn ông vừa rời đi.

Diệp Tĩnh không ngẩng đầu lên nhưng vẻ mặt cô hiện rõ sự hài lòng.

Chu Anh cười tươi rói, tự hào vỗ vỗ vào bộ ngực cúp C của mình: “Tôi biết mà, mắt tôi hơi bị tinh đấy.”

Làm việc chung với Diệp Tĩnh mấy năm nay, Chu Anh cũng nắm bắt được đôi phần tính cách của cô.

Kiểu người đàn ông hướng ngoại quá nhiều, thích ăn chơi bay nhảy, ba hoa chích chòe, miệng ngọt hơn đường chắc chắn không phải là gu của Diệp Tĩnh.

Có thể nhìn ra cô đã chịu nhiều tổn thương trước đây, cho nên Diệp Tĩnh chỉ cảm thấy thoải mái với tuýp người trầm ổn và yên tĩnh giống như mình.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng Chu Anh mới lựa được Cao Vân, là một đồng học cũ chung trường đại học.

Chu Anh cảm thấy Cao Vân nhất định sẽ rất hợp với Diệp Tĩnh.

Mà lúc này khi nhìn vẻ mặt của Cao Vân đang trò chuyện với Diệp Tĩnh, Chu Anh đoán anh ta cũng rất hài lòng về đối phương.



Món chính đã ăn xong, mọi người đang chờ món tráng miệng được bưng ra thì điện thoại của Diệp Tĩnh vang lên âm báo tin nhắn.

[Trong vòng một tiếng đến gặp tôi ở Once of the blue moon, tầng 3, phòng VIP L, không được trễ.]

Diệp Tĩnh không nhìn tên người gửi cũng nhận ra được giọng điệu ra lệnh này là của ai.

Once of the blue moon là một câu lạc bộ hạng sang ở Thương Thành, nơi mà giới trẻ thượng lưu ở Thương Thành vung tiền như nước mỗi khi đêm xuống.

Diệp Tĩnh không hiểu tại sao hôm nay Dịch Cảnh lại gọi cô đến nơi đó làm gì.

Mối quan hệ của hai người bọn họ có thể hẹn gặp mặt bên ngoài được sao?

Nghĩ là thế nhưng Diệp Tĩnh không có khả năng từ chối Dịch Cảnh.

Trông thấy bộ dáng cắn môi của cô, Chu Anh ghé đến bên tai hỏi thầm: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Diệp Tĩnh giật mình, quay sang cười qua loa: “Không có gì, chỉ là…có người bạn cũ mới đến Thương Thành hôm nay, cô ấy nhắn tin muốn nhờ tôi qua đón.”

Cao Vân ở phía đối diện nghe thấy thì ân cần hỏi thăm: “Cô có việc bận à, có cần tôi lái xe đưa cô qua bên chỗ bạn mình không?”

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe đi đến đó là được.” Diệp Tĩnh vội vàng xua tay.

Cảm thấy mình có hơi đường đột trong lần đầu tiên gặp mặt, Cao Vân ngại ngùng sờ mũi: “Vậy thì đi thôi, tôi tiễn cô ra cửa, không thể để bạn của Diệp Tĩnh chờ được.”

Diệp Tĩnh cảm thấy ấm áp trong lòng, cúi đầu đi theo Cao Vân ra ngoài.

Trong lúc chờ xe đặt app đến, Cao Vân chìa điện thoại ra hỏi nhỏ: “Không biết có thể xin số liên hệ của cô được không, để tôi có cơ hội mời cô một ly cafe vào lần sau…”

“Được ạ.”

Diệp Tĩnh mỉm cười, đưa điện thoại qua cho Cao Vân quét mã QR để thêm bạn bè.

Cho đến khi cô ngồi trên xe vẫn còn thấy Cao Vân đứng nhìn theo, quả là một người đàn ông tốt.

Ban đêm đường phố thông thoáng, chưa đến nửa tiếng Diệp Tĩnh đã đứng trước cửa Once of the blue moon.

Sau khi thông báo với lễ tân và bảo vệ trực cửa, rất nhanh Diệp Tĩnh đã được đưa đến phòng bao sang trọng nhất nhì ở Once of the blue moon.

Căn phòng khá rộng với bộ ghế sofa da thật nhập khẩu size lớn được đặt ở giữa.

Dù ánh đèn trong phòng không quá sáng nhưng Diệp Tĩnh vẫn nhận ra có nhiều người đang ngồi bên trong.

Dịch Cảnh trước nay vẫn vô cùng nổi bật, anh an vị ở ghế chủ tọa, đang được mấy người xung quanh cúi đầu kính rượu.

Bên cạnh là Lý Y Hiểu che miệng cười duyên.

Diệp Tĩnh sững người, muốn quay lưng đi lại vấp phải nhân viên phục vụ từ đằng sau đi đến.



Động tĩnh bên đây dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Dịch Cảnh ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc tay với cô: “Đến rồi à, lại đây ngồi.”

Lúc này không thể trốn tránh, Diệp Tĩnh đành cắn răng bước vào phòng, đi đến chỗ ngồi của Dịch Cảnh cười giả lả: “Tổng giám đốc gọi tôi đến đây có chuyện gì?”

Lý Y Hiểu nheo mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn giấu đằng sau mái tóc dài, nhẹ nhàng hỏi bên tai Dịch Cảnh: “Nhân viên của cậu sao?”

Dịch Cảnh nhướng mày, chưa kịp trả lời đã nghe Diệp Tĩnh nhanh nhảu: “Vâng, tôi là nhân viên của DTX, Tổng giám đốc hay giao cho tôi chạy mấy việc lặt vặt.”

Sau đó, cô quay sang Dịch Cảnh, ra vẻ bận rộn vì công việc: “Tổng giám đốc, trợ lý Uông hôm nay không đi chung với ngài ạ? Vậy để tôi đặt trước tài xế, khi nào xong việc ngài cứ gọi cho tôi.”

Nói xong cô cũng không để Dịch Cảnh đáp lại mà cúi đầu đi ra ngoài.

“Đứng lại đó.”

“Tiểu Tĩnh, là cậu ư?”

Hai âm thanh đồng thời vang lên khiến Diệp Tĩnh không thể không dừng lại.

Tưởng Hạ, đằng sau là Lôi Giai Di, cả hai vừa quay lại phòng bao, ngay lập tức nhận ra Diệp Tĩnh.

“Không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây, bất ngờ quá.”

Tưởng Hạ bày ra bộ dáng mừng rỡ chạy đến ôm lấy cánh tay của Diệp Tĩnh, sau đó đẩy cô đi đến trước mặt mọi người, vui vẻ khoe: “Còn nhớ Diệp Tĩnh không, học cùng lớp với tớ năm nhất cao trung đó, người để tóc dài, tóc mái che mắt, thường đi chung với đám Vương Hạo Nhiên và Đinh Bằng, nhớ không?”

Bùi Thầm là lớp trưởng của bọn họ, cũng là người đầu tiên nhận ra Diệp Tĩnh, vội vàng à lên một tiếng rồi đứng dậy hồ hởi nói: “Đúng là Diệp Tĩnh rồi, hồi đó cậu đột ngột chuyển trường, tớ còn lên gặp giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm, không nghĩ đến hôm nay lại gặp được ở đây.”

Có Bùi Thầm dẫn đầu, mọi người cũng nhao nhao lên chào hỏi Diệp Tĩnh.

“Hơn chục năm chứ ít ỏi gì, làm cách nào cũng không tìm được bất kỳ thông tin liên lạc của cậu, sao hôm nay cậu lại biết mà đến tham gia buổi họp lớp vậy, thần kỳ thật.”

Bùi Thầm giọng sang sảng, vừa đưa ly rượu muốn cụng ly với Diệp Tĩnh, vừa hướng về mọi người xuýt xoa.

Một người trong nhóm đột nhiên lên tiếng: “Không phải bây giờ Diệp Tĩnh đang làm ở tập đoàn DTX hay sao? Hẳn là do đàn anh Dịch thông báo cho cô ấy.”

Lý Y Hiểu nghe thấy vội vàng quay sang hỏi: “Cảnh, cậu thật sự nhận ra bạn học Diệp Tĩnh sao?”

Dịch Cảnh nâng ly rượu, nhếch miệng: “Ừ, nhận ra. Diệp Tĩnh lớp 10C ban tự nhiên, trường trung học Giang Châu.”

Phòng bao ồ lên một tiếng, ai nấy vui vẻ vỗ vai Diệp Tĩnh thi nhau nói: “Tốt quá rồi, có đàn anh Dịch ở đây, Diệp Tĩnh ở DTX sẽ thoải mái hơn.”

“Mai mốt một đường thăng tiến đừng quên chúng tôi nha.”

“Lưu lại số điện thoại liền đi, không thể để cô ấy chạy được.”

Tiếng nói cười rôm rả vang khắp phòng.