Chương 55: Game Over

Nghe cô đe dọa như vậy mặc dù có sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào. Cô đẩy hai tên đó vào trong đứng giữa sân lớn gọi:

"Ngô Tuyết Lan, tôi biết cô đang ở trong đó nếu cô không ra thì Ngô Gia này phải đổ máu rồi"

"Kẻ nào đang làm càn ở nhà ta vậy?"

Đột nhiên Ngô lão gia xuất hiện với rất nhiều vệ sĩ bên cạnh đi từ cổng vào. Nhìn thấy Ngô lão gia cô không hề tỏ ra sợ hãi mà lại nhếch môi cười:

"Thì ra là Ngô lão gia"

"Tô Dịch Nhi, cô tự tiện cầm súng vào nhà tôi làm loạn là có ý gì đây?"

Cô thẳng tay đẩy ngã hai tên vệ sĩ kia thu súng lại bước đến gần Ngô lão gia và nói:

"Tôi muốn gặp con gái ông, Ngô Tuyết Lan…nhưng có vẻ cô ta không muốn gặp tôi thì phải"

Câu nói của cô đầy ẩn ý dường như cô biết chắc chắn Ngô Tuyết Lan đang ở trong nhà. Đúng như thế, cô ta nhốt mình trong phòng liên tục đổ mồ hôi hột vì lo lắng. Ngô Tuyết Lan cầm chặt điện thoại trong tay run cầm cập:

"Ngoài đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Hai tên đó liệu có giữ chân được cô ta không?"

Bằng!

Tiếng súng?

Ngô Tuyết Lan nghe thấy tiếng súng vội vã đến gần cửa sổ hé cửa nhìn thử. Tim đập thình thịch vô cùng sợ hãi vì cứ tưởng cô đã gϊếŧ một ai đó. Nhưng không, cô chĩa súng lên trời bóp cò để cảnh cáo.

"Tô Dịch Nhi, đừng tưởng cô có Lục Nam Thành chống lưng thì muốn làm loạn ở đây lúc nào cũng được"

"Ngô lão gia, nếu ông không muốn lằng nhằng thì còn không mau đưa đứa con gái cưng của ông ra gặp tôi. Ông có biết cô ta đã gây ra những chuyện gì không?"

"Cái gì?"

Nhìn thấy bên dưới hỗn độn Ngô Tuyết Lan run cầm cập mau chóng gọi điện cho Hoàng Mặc Dương.

"Nghe máy đi, cầu xin anh nghe máy đi"

"Có chuyện gì vậy?" - đầu dây bên kia trả lời.

"Cứu tôi với. Tô Dịch Nhi, Tô Dịch Nhi đã tìm đến nhà tôi rồi…cô ta còn có súng nếu anh không cứu tôi chắc tôi chết mất"

"Cô cứ ở yên đó, tôi sẽ tới ngay"

Nghe Hoàng Mặc Dương nói vậy Ngô Tuyết Lan yên tâm hơn hẳn nhưng vẫn phải cố giữ chân cô dưới đó cho đến lúc Hoàng Mặc Dương đến.

Vừa yên lặng được vài phút đột nhiên có tiếng cạch cửa, Ngô Tuyết Lan sợ hãi tiến đến gần cửa phòng xem là ai nhưng vừa mới đến gần cánh cửa đã bị gãy ra và rơi trúng người ả.

"Á!"

Cô dùng chân đạp cánh cửa đó trên tay còn cầm khẩu súng. Ngô Tuyết Lan nhìn thấy súng tâm trí bắt đầu hoảng loạn.

"Người đâu, tại sao lại để cô ta lên đây, mau bắt lấy cô ta"

Cô không hề quan tâm đến những lời nói của Ngô Tuyết Lan mà cứ thế bước vào bên trong xách cổ áo của ả lôi ả ra ngoài. Hai tên vệ sĩ ban nãy có chạy lên nhưng khi nhìn thấy cô lôi Ngô Tuyết Lan ra ngoài thì lại ngập ngừng không dám cản.

"Buông tôi ra, mau buông tôi ra"

Xuống dưới nhà cô đẩy Ngô Tuyết Lan ngã nhào xuống đất. Vì quá sợ hãi nên ả đã bò đến bên ba mình liên tục cầu xin:

"Ba, ba mau cử người đuổi cô ta đi đi. Tô Dịch Nhi đang cố gϊếŧ con, ba mau đuổi cô ta đi đi"

Ngô lão gia im lặng, thái độ đó càng làm cho Ngô Tuyết Lan cảm thấy lạ. Ả nhận ra bất thường quay sang đá xéo cô:

"Tô Dịch Nhi, rốt cuộc cô đã nói gì với ba tôi"

Cô nhếch miệng cười khoanh tay trước ngực đáp lại lời của ả:

"Tôi chỉ nói những việc tốt mà cô làm thôi, có gì đâu"

"Cô…"

Cô bước đến gần Ngô Tuyết Lan, dơ súng chĩa thẳng vào trán của ả, cảnh cáo:

"Cô là kẻ đã cố lái xe đâm chết tôi, cô đã hại chết con tôi mà còn muốn nhởn nhơ mà sống sao? Ngô Tuyết Lan, bây giờ cô muốn tôi gϊếŧ cô thế nào đây?"

Ngô Tuyết Lan cắn môi cứ nhìn về phía cổng, ả nghĩ:

"Hoàng Mặc Dương, tại sao anh ta đến muộn như vậy chứ?"

Thấy ả không chịu trả lời cô ngồi xuống nhẹ nhàng nâng cằm ả lên bằng khẩu súng lục trong tay. Ngô Tuyết Lan run lên cầm cập nhưng vẫn quyết không hé răng một lời.

"Gương mặt này thật sự rất đẹp, cô muốn viên đạn này bắn vào đâu đây? Trên trán hay là…ở mắt?"

"Tôi không làm gì cả, xin đừng gϊếŧ tôi"

"Còn dám nói không làm gì sao? Những chuyện tốt cô làm tôi đều biết hết rồi, Ngô Tuyết Lan cô tự nói hay để tôi phơi bày đây"

Bằng!

Tiếng súng vang lên, tất cả những người có mặt đều giật mình. Riêng Ngô Tuyết Lan ngồi trên đất vì quá sợ nên đã một lời mà khai hết:

"Là tôi…tôi đã sai người gϊếŧ cô nhưng không may gϊếŧ chết ba cô. Cũng là tôi đã gϊếŧ chết con của cô, tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi…hức…"

Viên đạn vừa rồi cô không bắn vào ai cả mà chỉ để đe dọa. Lời khai vừa rồi của Ngô Tuyết Lan khiến cô vô cùng bất ngờ, cô tròn mắt nhìn ả:

"Cô…vừa nói cái gì?"

"Tôi…tôi…"

Đúng lúc đó anh đưa người tới Ngô Gia. Vừa nhìn thấy cô anh đã vội vã chạy đến:

"Dịch Nhi, tại sao lại tự mình tới đây mà không nói với anh"

"Anh…có vừa nghe cô ta nói gì không?"

"Sao thế?"

"Cô ta nói…cô ta là người gϊếŧ ba em…như vậy là sao?"

Anh không tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thấy cô hỏi vậy dường như anh đã biết trước.

"Anh cũng vừa biết chuyện này, bên cục điều tra đã ban lệnh bắt giữ Ngô Tuyết Lan rồi"

Mạc Bằng dơ lệnh bắt giữ Ngô Tuyết Lan ra trước mặt Ngô Tuyết Lan và Ngô lão gia:

"Cô Ngô Tuyết Lan bị bắt vì tội cố ý gϊếŧ người gây tai nạn và bỏ trốn, đây là lệnh bắt giữ phiền cô đi cùng chúng tôi để phục vụ điều tra"

Nhanh chóng Ngô Tuyết Lan bị còng tay và giải đi, trước khi bị giải đi ả còn kêu lớn:

"Xin hãy tha cho tôi, tôi không làm gì hết…ba ơi, con không làm gì hết, cứu con với"

Ngô lão gia cũng không thể làm gì để cứu được đứa con gái lắm tội ấy. Còn cô vì quá kiệt sức nên đã ngất đi, anh đỡ lấy cô không quên dặn dò Ngô lão gia:

"Bác Ngô, Ngô Tuyết Lan đã gây ra rất nhiều tội cô ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, mong bác chấp nhận điều này"

"Tôi còn có thể nói gì được nữa đây, cứ làm theo lệnh của các người đi"

Đúng lúc Ngô Tuyết Lan bị giải đi thì Hoàng Mặc Dương tới. Nhìn thấy hắn Ngô Tuyết Lan liên tục cầu cứu:

"Cảnh sát Hoàng, cứu tôi với, anh có thể cứu tôi có được không?"

Hoàng Mặc Dương đến trước mặt anh hỏi:

"Tại sao lại…bắt cô ta?"

"Tôi bắt ai còn được quyền của anh sao cảnh sát Hoàng? Tội cô ta gây ra thì phải chịu trừng phạt của pháp luật cho dù anh có là người yêu của cô ta thì cũng vậy thôi"

Hoàng Mặc Dương không thể cứu Ngô Tuyết Lan, cứ như vậy cô ta được áp giải đến sở cảnh sát Thiên Du. Khi cảnh sát rời đi, Garrick núp sau tường cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Hắn đứng đó theo dõi tất cả mọi chuyện và khi nhìn thấy Hoàng Mặc Dương đứng đần mặt ở trước cổng biệt thự Ngô Gia bèn đi đến cười trừ:

"Hahaha, còn tưởng cô ta làm việc sẽ ra ngô ra khoai ai ngờ ngu dốt vẫn hoàn ngu dốt, cô ta luôn tỏ ra thông minh trong khi mình quá ngu. Kết quả lại bị bắt, tội thật đấy"

"Ông chưa bị bắt nên mới nhởn nhơ cười nhạo người khác như thế thôi"

"Haha, Hoàng Mặc Dương, đồ chơi của cậu bị lấy mất rồi…trò chơi này cũng sắp đến lúc kết thúc, cả cậu Tô Dịch Nhi và Lục Nam Thành sẽ biết thế nào là Game Over"