Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 53: Tai Nạn Sảy Thai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi rời khỏi nhà của anh em họ Giản, James lang thang trên đường một mình, nơi này vốn dĩ xa lạ đối với một người không tiếp xúc nhiều như James. Loay hoay giữa nơi đông người đột nhiên có hai kẻ lạ mặt đeo kính đen từ xa chạy đến bịt miệng làm ngất James rồi kéo lên xe. Không rõ đó là ai rốt cuộc là người của cảnh sát hay người của Devil?

Sở cảnh sát Thiên Du,

Mạc Bằng hớt hải chạy vào phòng làm việc của cảnh sát trưởng báo cáo:

"Đội trưởng, những nơi nghi ngờ tôi đã cử người tới đó nhưng đều đến chậm một bước bọn chúng đã rời đi từ trước đó"

"Nghĩa là…bọn chúng không chỉ có một căn cứ, hừ"

Anh nghe vậy liền đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy rồi ra lệnh:

"Tiếp tục mở rộng điều tra, tôi không tin bọn chúng trốn được mãi"

"Rõ!"

Ngay thời điểm anh và đội điều tra rời đi, Ngô Tuyết Lan đứng bên ngoài đồn nhìn theo một lúc. Cô ta thở phào rồi lấy một chiếc điện thoại mới bấm số của Tô Dịch Nhi từ máy mình sang máy mới. Cô ta soạn một tin nhắn rất dài rồi nhắn gửi đi dường như đang âm mưu kế hoạch gì đó.

Cô ngồi trong phòng khách của biệt thự nhà họ Lục, vì đang mang thai nên cô bị anh bắt ở nhà không cho đi đâu cả. Đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ một số lạ trên đó ghi dòng tin nhắn:

[Muốn bắt được kẻ đã gϊếŧ chết ba cô thì hãy đến đường X gặp tôi. Nếu không đến cô sẽ hối hận đấy Tô Dịch Nhi]

Đọc xong cô liền đứng phắt dậy hốt hoảng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để gọi lại cho số điện thoại đã gửi cô dòng tin nhắn này. Kết quả đầu dây bên kia không có ai trả lời. Ban đầu cô nghĩ là trò đùa của kẻ nào đó nên sẽ không quan tâm nhưng khi số điện thoại lạ đó tiếp tục gửi hai bức ảnh về hai tên xạ thủ được thuê gϊếŧ ba cô thì cô lại nghĩ khác. Lần này tin nhắn còn kèm theo lời nhắc:

[Tôi nghĩ cô nên biết sự thật này đừng để ba cô chết một cách oan khuất như vậy]

Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay lập tức vơ lấy chìa khóa xe lái chiếc moto đến địa điểm hẹn. Lúc này cô quên mất là mình đang có thai mà cứ thế lao nhanh như một cơn gió.

Đường X vốn ít xe qua lại, nơi này rất thích hợp để Ngô Tuyết Lan thực hiện kế hoạch. Cô ta ngồi trong chiếc xe ô tô không có biển số đeo khẩu trang, đội mũ hai tay run run trước vô lăng.

"Lần này mình nhất định phải thành công, nhất định phải gϊếŧ cô ta"

Sau khi cô tới, vừa tắt máy xuống xe cô đã nhận được cuộc gọi từ số của anh. Nhưng còn chưa kịp nghe chiếc xe ô tô đen gần đó đã lao đến. Cô hốt hoảng làm rơi cả điện thoại chỉ kịp rút súng bắn liên tục vào xe. Ngô Tuyết Lan đã bị thương nhưng vẫn cố gắng đâm cô, chiếc moto lê xuống mặt đường để cản xe của cô ta nhân lúc ấy cô túm được cửa xe lúc định mở cửa ô tô Ngô Tuyết Lan lập tức quẹo sang một bên khiến cô bị hất ngã văng xuống đường.

Bụng cô bắt đầu đau và chảy máu, Ngô Tuyết Lan nhìn thấy cô qua gương chiếu hậu đổ mồ hôi liên tục và rất sợ hãi. Đến lúc cô ngất đi ả mới vội vàng lái xe rời đi...

Không thấy cô bắt máy anh rất lo lắng, anh cùng đội điều tra đã tìm được manh mối về hướng chạy của BlackWolf tính gọi cho cô để thông báo nhưng lại không thấy cô bắt máy. Một lát sau anh nhận được cuộc gọi từ điện thoại của nhà, là Giai Kiệt gọi:

"Thiếu gia không xong rồi, Tô tiểu thư gặp tai nạn hiện đang cấp cứu trong bệnh viện"

"Cái gì?"

Ngay lập tức anh chạy như bay đến xe rồi lái xe đến bệnh viện theo địa chỉ Giai Kiệt gửi. Cả đội điều tra còn đang hoang mang trước hành động kì lạ của anh thì anh đã lái xe mất hút.

Anh vừa tới nơi thì đã chạy đi tìm cô. Mở cửa phòng bệnh anh nhìn thấy bác sĩ và hai y tá đang đứng bên cạnh giường còn cô thì đang nằm bất động. Anh hoang mang hỏi bác sĩ:

"Cô ấy…sao rồi bác sĩ"

Bác sĩ dặn dò hai y tá rồi quay sang nói với anh:

"Anh là người nhà của cô ấy sao?"

"Vâng"

"Anh theo tôi, tôi sẽ nói rõ tình hình của bệnh nhân để anh nắm rõ"

Anh lưỡng lự nhìn cô đang nằm trên giường bệnh rồi ủ rũ đi theo bác sĩ. Tới phòng kiểm tra kết quả bác sĩ thông báo:

"Tôi rất tiếc khi phải nói điều này nhưng đứa bé trong bụng của cô ấy đã không còn"

"Sao…sao cơ?"

"Cô ấy được tìm thấy ở đường X và được đưa tới bệnh viện quá trễ với tình trạng chảy máu rất nhiều, tuy nhiên cơ thể của cô ấy lại không sao hết, thể trạng rất khỏe sẽ không ảnh hưởng đến chuyện có thai sau này"

"Cảm ơn bác sĩ"

Anh cầm tờ giấy chuẩn đoán ra khỏi phòng bác sĩ tức giận nắm chặt tờ giấy rồi liên tục đấm vào tường.

"Rốt cuộc là kẻ nào?"

Anh bình tĩnh lấy điện thoại gọi điện cho Hàn Đăng:

"Điều tra cho tôi về vụ tai nạn xảy ra ở đường X, tôi muốn biết rõ là kẻ nào đã đâm vào cô ấy rồi bỏ đi"

Đến tối,

Anh vừa tới thăm cô lần nữa thì đúng lúc cô tỉnh dậy. Nhìn thấy anh cô liền hỏi ngay:

"Nam Thành, con của em nó không sao chứ?"

Nhìn nét mặt lo lắng của cô anh không nỡ nói cho cô biết sự thật, anh ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc cô cố mỉm cười:

"Không sao, đứa bé vẫn ổn"

Cô vui vẻ trở lại thở phào nhẹ nhõm:

"May quá"

Nhanh chóng cô lại thay đổi sắc mặt:

"Lúc chiều em có nhận được một tin nhắn từ số lạ nhắn rằng muốn nói cho em biết về kẻ đứng sau hai tên xạ thủ được thuê đã gϊếŧ ba em. Lúc em vừa đến một chiếc ô tô bất ngờ lao đến, em có bắn hắn bị thương nhưng…hình như người lái xe là phụ nữ"

"Sao? Phụ nữ?"

"Phải. Em thấy rất rõ…đó là phụ nữ. Nhưng…"

Đột nhiên cô cảm thấy đau đầu và hình ảnh người phụ nữ lái xe kia lúc ẩn lúc hiện khiến đầu cô rối tung lên. Anh đứng dậy ôm cô vào lòng, bên ngoài anh cố an ủi cô bằng cách khuyên cô không nên nghĩ về người đó nhưng sắc mặt của anh thì lại khác, nó giống kiểu:

"Mình sẽ không tha cho kẻ định gϊếŧ cô ấy, mạng phải đền bằng mạng"



Trong khi đó ở khách sạn 5 sao,

Nay là đêm thứ hai thực hiện giao dịch bạn giường của Ngô Tuyết Lan và Hoàng Mặc Dương. Ngô Tuyết Lan vừa tắm xong ra ngoài đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của Hoàng Mặc Dương và người nào đó.

"Sao cơ? Tô Dịch Nhi sảy thai à?"

"Vâng, theo thông tin tôi nhận được thì cô ấy gặp tai nạn và bị sảy thai ngay sau khi được đưa đi cấp cứu" - đầu dây bên kia đáp lại.

"Vậy còn cô ấy có sao không?"

"Tô Dịch Nhi không bị nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại đang được chăm sóc tại bệnh viện"

Ngô Tuyết Lan sắc mặt tái mét khi nghe tin cô chưa chết mà chỉ sảy thai. Cô ta bắt đầu lo lắng:

"Cô ta chưa chết? Làm sao đây, làm sao bây giờ"

Hoàng Mặc Dương nhìn thấy Ngô Tuyết Lan lấp ló ở sau bức tường liền quát lớn:

"Xong rồi thì ra đây đi, tôi không còn kiên nhẫn nữa đâu"

Đột nhiên trong đầu Ngô Tuyết Lan nảy ra ý nghĩ:

"Phải rồi, mình sẽ nhờ Hoàng Mặc Dương giúp"

Ngô Tuyết Lan mặc bộ váy khêu gợi đến bên cạnh Hoàng Mặc Dương rồi ngang nhiên ngồi lên đùi hắn. Hoàng Mặc Dương ngơ ngác nhìn dáng vẻ lả lơi ấy không khỏi nghi ngờ:

"Sao vậy? Nay cô uống phải thuốc gì sao?"

"Không có, chỉ là tôi muốn…anh phải bảo vệ tôi mà thôi"

"Bảo vệ cô?"

"Tôi tuyệt như thế này nếu anh không giữ chắc chắn sẽ bị kẻ khác cướp mất"

Hoàng Mặc Dương chỉ mỉm cười gian xảo nhanh chóng cởi bỏ lớp váy mỏng trên người ả rồi đè xuống giường bắt đầu điên cuồng xâm chiếm:

"Yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô"
« Chương TrướcChương Tiếp »