Sau khi Garrick lái xe rời đi Ngô Tuyết Lan cũng bám đuôi theo xe của hắn. Vì bị mất cảnh giác nên Garrick không hề biết có người đang theo dõi mình nên cứ thế lái xe về thẳng căn cứ. Trên đường bám đuôi Ngô Tuyết Lan phát hiện quãng đường mà hắn đi rất lạ như chưa từng đi qua bao giờ vậy.
"Đây rốt cuộc là nơi nào? Hắn đang lái xe đi đâu vậy chứ?"
Tới căn cứ BlackWolf, cánh cửa to nhất vừa thấy xe của Garrick thì bật mở vì không muốn bị phát hiện Ngô Tuyết Lan đành để xe ở thật xa rồi tự đi bộ bám theo.
Đi được một đoạn xa Ngô Tuyết Lan phát hiện có một tòa nhà to nằm bên trong một khu vực bỏ hoang đã lâu, nơi này bị cấm vào nên mới khiến mọi thứ trở nên bí mật như vậy. Ngô Tuyết Lan cẩn thận rón rén từng bước đến gần căn cứ chợt nhìn thấy ngoài cổng có người canh gác, trông bọn chúng rất dữ tợn nếu bị nhìn thấy e là…
Bên trong căn cứ, Garrick sau khi đỗ xe xong liền lập tức vào phòng của Devil. Hắn mở cửa bước vào trong:
"Anh, em về rồi"
Devil đang ngồi một mình chơi cờ tướng nhìn thấy Garrick khẽ gật đầu.
"Ngồi xuống đi"
"Anh, cuốn sổ đó thật sự là do Tô Dịch Nhi giữ sao?"
"Chẳng lẽ tôi lại rảnh mà đi đùa cậu?"
"Em không có ý đó thưa anh"
Devil híp mắt cầm một quân cờ đập mạnh xuống bàn cờ khiến Garrick giật mình. Song, ông ta quay sang nói với Garrick:
"Chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo tôi không muốn lần này lại thất bại, cơ hội chỉ có một lần nếu để bọn người đó ngăn cản thành công thì cái mạng cậu sẽ là cái giá phải trả"
"Anh yên tâm chắc chắn lần này em sẽ lấy được cuốn sổ mang về"
Sau khi rời khỏi phòng Devil, Garrick định đi xuống tầng hầm thì đi qua phòng của James. Lúc đi qua Garrick có nhìn thấy James đang đứng ngoài cửa, hắn nhìn thấy James bèn nhếch miệng cười, nụ cười nham hiểm của Garrick khiến James chột dạ.
Lúc đó Giản Đan đang ở bên trong phòng nhìn thấy James đứng đờ người ở trước cửa bèn lên tiếng gọi:
"James, anh sao thế?"
James bị Giản Đan làm cho giật mình:
"À…à không có gì đâu"
"Anh James này, tôi thực sự rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, sau này nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ trả ơn anh"
"Hi vọng tới lúc đó cô vẫn nhớ câu nói hôm nay"
Thấy Giản Đan tin tưởng mình như vậy James càng cảm thấy áy náy vì chuyện người giữ cuốn sổ. James nhìn Giản Đan thầm nghĩ:
"Tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho cô. Hi vọng cô sẽ không trách tôi"
Bên ngoài Ngô Tuyết Lan đang loay hoay tìm cách tránh sự chú ý của mấy tên gác cổng để lẻn vào trong. Trong lúc đang cẩn trọng từng bước một Ngô Tuyết Lan vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người bên trong, nhìn qua lỗ hổng qua tường ả mới biết là mấy tên vệ sĩ đang buôn chuyện.
"Sắp tới sẽ có phi vụ mới, hình như lần này kế hoạch là đổi lấy cuốn sổ"
"Tôi nghe nói ông chủ sẽ dùng Tô Đại Từ đang bị nhốt để làm đồ trao đổi với con gái ông ta"
Tô Đại Từ?
Cái tên quen quen khiến Ngô Tuyết Lan ngẩn người một lúc lâu.
"Tô Dịch Nhi... Tô Đại Từ... Hai người này có quan hệ gì với nhau?"
Đột nhập không được nhưng nghe được vài tin tức từ người của Garrick nên Ngô Tuyết Lan cũng coi như là có chút thu hoạch ở chuyến đi này. Vừa lái xe trở về Ngô Tuyết Lan vừa lẩm bẩm:
"Nói như bọn họ thì không phải Tô Dịch Nhi đang giữ cái gì đó mà chúng cần sao? Lấy người đổi vật rốt cuộc thứ đó là cái gì mà lại quan trọng tới vậy? Mình phải tìm hiểu mới được"
…
Tối hôm ấy,
Cô vừa bước ra từ phòng tắm thì nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Cô vừa bắt máy thì giọng nói của người đàn ông phía đầu dây bên kia khiến cô hoảng hốt:
"Cô là Tô Dịch Nhi phải không?"
"Ông…ông là ai?"
"Hừ! Chúng ta tuy chưa gặp nhau nhưng lại có quen biết đấy, Tô tiểu thư"
Giọng nói này hoàn toàn không giống với giọng nói của tên Garrick. Lúc đầu cô còn tưởng là hắn nhưng có vẻ là không phải.
"Nói đi, ông là ai? Muốn gì?"
"Tô Đại Từ có cô con gái nóng vội như cô quả là phúc đức"
"Sao? Ông…ông…" - dường như cô đã nhận ra kẻ đang nói chuyện với cô.
"Chắc là cô đã nhận ra tôi rồi nhỉ? Vào chuyện chính luôn đi, tôi có việc muốn trao đổi với cô"
Đúng lúc đó anh mở cửa phòng cô bước vào đang định gọi tên cô thì…
"Dịch…"
"Shh…" - cô dơ ngón trỏ lên miệng để ra hiệu anh biết mà im lặng.
Anh lúc đầu có hơi ngơ ngác nhưng rồi cũng hiểu đến bên cạnh cô nghe ké cuộc điện thoại.
"Ông muốn trao đổi gì thì nói đi" - cô đáp.
"Như cô biết đấy ba cô đang ở trong tay tôi và thứ tôi cần lại ở trong tay cô. Thế này đi, chỉ cần cô đồng ý đưa cuốn sổ đó cho tôi tôi sẽ thả ba cô trở về và xí xóa hết món nợ của ông ta"
Ban đầu cô vô cùng tức giận nhưng vẫn phải kìm nén để nói chuyện với con người này. Anh ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô gật đầu ra hiệu cô hãy đồng ý với ý định của hắn.
"Đ…được…, trao đổi thế nào đây?"
"Tốt lắm. Chút nữa tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ và Tô tiểu thư à cô nên nhớ rằng chuyện trao đổi này chỉ mình tôi và cô biết nếu cô để cho bạn trai của cô Lục Nam Thành phát hiện thì e là…tôi không chắc sẽ thực hiện cuộc trao đổi này đâu"
"Ông yên tâm tôi sẽ tới chỗ hẹn một mình"
"Tốt. Có khẩu khí, tôi mong là cô sẽ không…quên mất lời nói vừa rồi, chào"
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc cô liền thở dốc liên tục. Vừa rồi quả thực cô chỉ muốn mắng chửi hắn cho hả giận nhưng lại không thể. Anh ngồi bên cạnh vừa an ủi cô vừa nói:
"Đến hôm hẹn anh sẽ cho người viện trợ cho em"
"Nhưng hắn nói em phải tới một mình"
"Em đi một mình thì chắc chắn sẽ bị trừ khử. Nhân luôn cơ hội này anh muốn giải quyết bọn chúng rồi, bảo vệ em và cứu ba em"
…
Sau khi điều tra Ngô Tuyết Lan cuối cùng cũng biết cuốn sổ đó là thứ gì và tại sao Tô Dịch Nhi cô lại có được nó. Biết được sự thật, cô ta gọi điện cho Garrick với giọng điệu đắc thắng:
"Tôi muốn gặp ông một lát, hẹn ở chỗ cũ đi tôi có chuyện muốn nói với ông, ngài Garrick"
Thấy Ngô Tuyết Lan gọi tên của mình Garrick biết cô ta đã phát hiện ra được điều gì đó. Theo ý cô ta Garrick tới quán cà phê S để gặp Ngô Tuyết Lan.
"Tôi cứ tưởng ông sẽ không tới chứ?"
"Ngô tiểu thư đã gọi thì sao tôi có thể không tới được đây?"
Ngô Tuyết Lan cười trừ đưa ra một bọc tiền dày đẩy về phía Garrick:
"Trong phi vụ lần tới của ông tôi muốn hợp tác một chút, tiền thưởng thì sao cũng được"
"Hừ. Ngô tiểu thư đang nói tới phi vụ gì đây?"
"Ông thật biết giả vờ đấy ngài Garrick. Tôi muốn trong lúc trao đổi người lấy vật từ ông chủ của ông với Tô Dịch Nhi, ông phải ra tay gϊếŧ chết cô ta"
"Cái gì?"
Garrick trợn trừng mắt nhìn Ngô Tuyết Lan mỉm cười rồi lắc đầu. Hắn đẩy bọc tiền sang chỗ Ngô Tuyết Lan rồi nói:
"Xin lỗi Ngô tiểu thư, phi vụ lần này không hề có gϊếŧ người gì ở đây cả, cho dù cô có trả mười lần số tiền này thì câu trả lời của tôi cũng chỉ có thế thôi"
Ngô Tuyết Lan tức giận đập mạnh tay xuống bàn:
"Gϊếŧ chết cô ta chỉ tốn có vài viên đạn ông bắt đầu có tình thương người từ khi nào thế hả?"
"Nếu chỉ tốn có thế thì tại sao cô không tự ra tay? Thứ chúng tôi cần không phải mạng cô ta mà là cuốn sổ, đừng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho cô, Ngô tiểu thư…"