Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 45: Đừng Mơ Đυ.ng Vào Cô Ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối hôm ấy,

Nhận được thông tin Hoàng Mặc Dương đang ở quán bar C-Night cô bèn thay đồ để chuẩn bị tới đó gặp hắn. Lần trước cô hại hắn phải ngủ cùng Ngô Tuyết Lan, lần này cô lại một thân một mình tới nơi không đứng đắn như thế để tìm gặp Hoàng Mặc Dương e là sẽ không hay. Mặc dù cô có nơm nớp lo sợ bởi dù gì một người như Hoàng Mặc Dương mưu mô xảo quyệt lỡ hắn…

Cô đắn đo thở dài đứng trước gương ngắm nghía dáng vẻ tuyệt mĩ của mình:

"Haizzz, lại phải chạm mặt tên đó, mình không thích chút nào"

Tuy không thích nhưng cô vẫn phải tới đó để moi móc thông tin từ Hoàng Mặc Dương. Sau khi sửa soạn xong xuôi cô mở cửa bước xuống nhà, đang rón rén đi nhỏ nhẹ từng bước để anh không phát hiện thì Giai Kiệt đột nhiên xuất hiện:

"Tô tiểu thư, cô có việc phải ra ngoài sao?"

Cô giật thót tim quay mặt lại hít một hơi thật sâu rồi trả lời Giai Kiệt:

"Suỵt, Nam Thành có nhà không?"

"Anh ấy đang ở trong phòng làm việc hay là để tôi gọi anh ấy cho cô nhé"

"Ấy. Không cần đâu, tôi có chút việc phải giải quyết nếu anh ấy có hỏi thì anh cứ nói là không biết nhé. Vậy thôi, tôi đi đây"

"Ơ…Tô tiểu…"

Cô ba chân bốn cẳng chạy mất, Giai Kiệt chưa kịp nói hết câu thì cô đã mất hút rồi. Cô vì sợ nếu anh biết mình đi gặp Hoàng Mặc Dương sẽ nổi giận cho nên để anh không biết vẫn là tốt nhất.

Tới nơi, mặc dù đây không phải lần đầu cô đến đây nhưng lại cảm thấy không thoải mái cho lắm. Cô sải bước vào trong quán bar, đúng như tên gọi của nó, nơi này ban đêm mới thật sự nhộn nhịp. Trước khi bước vào cô nhận được tin nhắn từ Giản Phong:

"Xin lỗi Dịch Nhi, anh không thể đến tra hỏi cùng em được"

Cô tắt máy thở dài:

"Một mình mình cũng có thể giải quyết được, hừm"

Cô bị ánh đèn nháy của quán bar khiến chói mắt khó xác định người bên trong, từ phía xa Hoàng Mặc Dương đang vui đùa cùng mấy cô gái ăn mặc sεメy thì nhìn thấy cô đang loay hoay tìm gì đó. Thấy cô nhớ lại những gì cô làm với mình Hoàng Mặc Dương vừa tức vừa bực hắn vơ lấy chai rượu tu một hơi hết nửa chai rồi đứng dậy loạng choạng bước đến chỗ của cô.

"Không biết tên đó đang ở cái chỗ chết tiệt nào nữa"

Cô nheo mắt nhìn xung quanh đột nhiên bị một cánh tay kéo đi. Cô vội vàng quay sang thì phát hiện là Hoàng Mặc Dương. Hoàng Mặc Dương kéo cô ra khỏi quán bar.

"Đau, anh bỏ tay tôi ra, đau chết đi được"

Cô hất tay Hoàng Mặc Dương ra ôm lấy cổ tay kêu đau. Hoàng Mặc Dương hai mắt lờ đờ nhìn cô đầy sát khí.

"Đau sao? Đau cái này đã là gì so với nỗi đau cô gây ra cho tôi"

Trong khi ấy, ở biệt thự Lục Gia, anh từ trên tầng bước xuống lầu mỗi bước rất vội như đang tìm kiếm gì đó. Giai Kiệt nhìn thấy anh vội vàng như vậy đã đoán ra được anh đang tìm điều gì.

"Thiếu gia, Tô tiểu thư nói là có việc nên đã rời đi rồi"

Anh nhíu mày:

"Cái gì? Cô ấy có nói là đi đâu không?"

"Ờ…cái này…tôi thật sự không biết"

"Thật là…Vậy cô ấy mặc đồ như thế nào?"

"À, Tô tiểu thư mặc bộ đồ giống lần trước khi cùng anh tới quán bar C-Night"

Nghe đến Quán Bar C-Night anh bèn thở dài, đúng như linh cảm của anh cô lại trốn đi chơi. Anh vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa khoác lên người rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Giai Kiệt vẫn còn đang há hốc miệng ngạc nhiên vì không hề biết rằng mình vừa vô tình tiết lộ nơi cô tới.

"Mình nói gì sai sao?"

Cùng lúc đó,

Sau khi nghe câu hỏi khó hiểu của Hoàng Mặc Dương cô ngơ ngác:

"Tôi khiến anh chịu đau khi nào thế? Đêm hôm ấy đáng lẽ ra anh phải cảm ơn tôi mới đúng, chẳng phải anh thích Ngô Tuyết Lan sao? Tôi làm thế là đang giúp đỡ anh thì đúng hơn đấy"

Nói xong những lời biện minh ngay lập tức Hoàng Mặc Dương ôm chặt lấy cô. Cô giãy giụa, cựa quậy:

"Này, làm cái gì vậy? Anh có buông tôi ra không?"

"Cô biết tôi thích cô như vậy tại sao lại để tôi ngủ với người khác" - Hoàng Mặc Dương ghé sát vào tai cô.

"Anh thích tôi thì kệ anh, chẳng lẽ chỉ vì anh thích tôi thì tôi phải ngủ với anh hay sao?"

"Phải, tôi thích cô thì cô phải ngủ với tôi"

Hoàng Mặc Dương lên cơn điên bất ngờ hôn lên cổ cô. Cô ngay lập tức phản kháng lại đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình.

"Buông ra. Hoàng Mặc Dương tôi muốn hỏi anh một chuyện"

Hoàng Mặc Dương nhìn cô, đáp:

"Cô muốn hỏi gì?"

"Rốt cuộc anh và Sói Đen có quan hệ gì với nhau?"

"Tại sao cô lại hỏi chuyện này?"

"Nói đi. Chắc chắn anh biết căn cứ của chúng nằm ở đâu, mau nói cho tôi biết nếu không đừng trách"

Hoàng Mặc Dương bật cười:

"Tô Dịch Nhi, cô chuyển chủ đề cũng nhanh thật nhưng thật sự là tôi cũng không biết căn cứ của chúng"

"Nói dối. Anh đang cố bao che cho chúng"

Nhìn gương mặt nổi giận của cô Hoàng Mặc Dương càng tỏ ra thích thú.

"Muốn biết căn cứ của chúng phải không? Chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ nói cho cô biết"

Cô chưa kịp trả lời thì bất ngờ có giọng đàn ông quen thuộc vang lên:

"Đừng mơ đυ.ng vào cô ấy, người phụ nữ của Lục Nam Thành thì chỉ có thể là của một mình Lục Nam Thành tôi"

Cô nghe được giọng nói của anh bèn quay lại, anh tiến đến nắm chặt lấy tay của cô buông những lời lẽ khó nghe với Hoàng Mặc Dương:

"Cảnh sát Hoàng, hình như anh đã quên lời tôi cảnh cáo rồi nhỉ? Nếu còn động tới cô ấy, thì tôi sẽ không tha cho anh, anh quên rồi sao?"

"Nam Thành sao anh biết em ở đây?" - cô ngước mắt nhìn anh.

"Câm miệng, tí nữa anh sẽ tính sổ em sau"

Hoàng Mặc Dương cười như điên như rồ hắn cười như một kẻ điên thật sự:

"Lục Nam Thành, làm gì có cái lý đó chứ? Bạn gái anh thì cũng có thể…trở thành người phụ nữ của tôi đấy"

Dứt lời hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, chưa bao giờ thấy hắn manh động như vậy. Anh tức giận đấm mạnh vào mặt của hắn khiến hắn ngã lăn ra đất.

"Loại mặt dày như anh đúng là thèm chết mà"

Hoàng Mặc Dương ngồi dậy lau vết máu trên miệng. Dường như men say của rượu khiến hắn nổi điên:

"Lục Nam Thành, anh thì tốt đẹp gì chứ?"

"Sao?"

"Con trai của một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt mà đòi làm cảnh sát giỏi giang cái nỗi gì?"

"Hoàng Mặc Dương!"

"Quế Hoa mẹ của anh không phải từng gϊếŧ lính của chính phủ sao? Bà ta máu lạnh như vậy lại có thể phản bội BlackWolf để theo Lục Kha về Lục Gia bảo sao khi gặp lại bọn chúng lại gϊếŧ hại bà ta một cách tàn nhẫn như vậy. Lục Nam Thành, anh thật thảm hại"

Anh nổi giận tính lao đến dạy dỗ hắn một bài học. Nhìn dáng vẻ như sắp gϊếŧ người của anh cô vội vàng cản anh lại:

"Nam Thành anh bình tĩnh đi"

"Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu của anh để nhắc đến mẹ tôi. Còn dám nói thêm một lời nào về bà ấy nữa, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết"…
« Chương TrướcChương Tiếp »