Chương 42: Những Kẻ Ngu Ngốc

Xong xuôi cô mở cửa ra ngoài rồi cẩn thận đóng nó lại. Tất cả đã được thay đổi trong gang tấc mà người bày mưu lại không hề biết chuyện này. Cô xuống phía dưới nhìn xuống đám người nhộn nhịp thì bắt gặp Ngô Tuyết Lan đang ve vãn anh. Cô không hề tỏ ra ghen tức hay khó chịu mà lại mỉm cười, cô nhìn cái dáng vẻ tự cao tự đại của cô ta mà không thể nhịn cười:

"Ngô Tuyết Lan đúng là ngu ngốc, cô ta luôn tỏ ra thông minh trong khi mình lại ngu đến mức khó tả"

Anh nhìn thấy cô đang bước xuống cầu thang định chạy đến chỗ cô nhưng Ngô Tuyết Lan lại giữ tay anh lại.

"Nam Thành, em có chuyện muốn nói"

"Cô và tôi thì có gì để nói chứ?"

"Là chuyện liên quan đến hôn sự của chúng ta, em muốn bàn một chút với anh"

Đúng lúc cô đi đến cố ý va vào người cô ta, lần này cô thành công cất gói thuốc mê và chìa khóa phòng vào túi cô ta. Cô khoác lấy tay anh nhìn Ngô Tuyết Lan với ánh mắt khinh rẻ:

"Ngô tiểu thư có chuyện gì sao?"

Ngô Tuyết Lan không hề để ý đến cô mà chỉ chăm chăm nói với anh:

"Nếu anh đồng ý gặp em thì hãy đến phòng 305 em thực sự có chuyện muốn nói"

Không hiểu sao khi nghe câu này cô lại buồn cười nhưng vẫn cố kìm nén để ả không phát hiện.

"Nam Thành, em mong anh sẽ tới đó. Em đợi anh!"

Nói rồi Ngô Tuyết Lan bỏ đi. Lần này vì có sự xuất hiện của cô nên Ngô Tuyết Lan mới không dùng dằng lâu. Cô ta đi một quãng xa cô che miệng phì cười, anh cảm thấy khó hiểu trước hành động của cô bèn hỏi:

"Có gì đáng cười sao Tô Dịch Nhi?"

"Em xin lỗi nhưng mà…hahaha…em không nhịn được…hahaha"

Cô cười như chưa bao giờ được cười hết che miệng lại ôm lấy bụng. Anh nhìn cô như vậy không hề thấy vui bèn dứt khoát kéo cô vào lòng giữ chặt lấy hai vai cô:

"Thái độ này của em là đang muốn anh tới đó gặp cô ta sao?"

Cô ngưng cười tròn mắt nhìn anh, đáp:

"Tại sao lại không tới chứ? Anh cứ tới đó đi dù sao thì cô ta cũng muốn anh tới mà"

"Cái…gì?"

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh nở một nụ cười tà mị:

"Anh cứ gặp cô ta chỉ cần hai người không có gì thân thiết là được, em sẽ để anh đi"

"Tại sao em lại để anh đến đó?"

"Người ta đã muốn anh tới thì em cản làm gì chứ. Với lại chút nữa anh có lên phòng 305 nếu cô ta có mời rượu thì anh đừng có uống đấy"

"…"

"Em không muốn anh say mèm ra đó rồi…ưm"

Anh hôn cô ngay giữa chốn đông người may là cô nhanh chóng đẩy ra nếu không sẽ bị mọi người nhìn thấy hết.

"Lục Nam Thành anh làm cái gì vậy"

"Thôi được rồi, nếu em đã muốn anh đi thì anh sẽ đi. Anh sẽ nghe theo lời em, bà xã phu nhân"

[…]

Một lát sau anh tới phòng 305 để gặp Ngô Tuyết Lan,

Anh mở cửa bước vào thì đập ngay vào mắt là bộ dạng lẳиɠ ɭơ của ả với bộ váy ngủ mỏng dính xuyên thấu. Ngô Tuyết Lan nhìn thấy anh vui vẻ sấn đến:

"Anh tới rồi, vào trong đi"

Ả thuận tay đóng cửa lại kéo anh vào bên trong. Anh vốn là kẻ chỉ có cảm xúc với Tô Dịch Nhi ngoài cô ấy ra thì có không mặc gì trước mặt anh cũng như không. Anh hất tay ả ra nói:

"Có chuyện gì thì cô mau nói nhanh lên tôi không có thời gian"

Ngô Tuyết Lan ngồi xuống ghế đẩy ly rượu về phía của anh rồi dùng giọng điệu ngọt ngào quyến rũ anh:

"Cùng uống một chút đã anh việc gì phải vội như vậy"

Anh nâng ly lên theo ý cô ta muốn nhưng đến lúc uống thì anh lại không hề uống mà đổ xuống dưới chân bàn. Ngô Tuyết Lan uống một ngụm hai ngụm rồi ba ngụm cũng chưa chịu nói ra lí do gọi anh lên đây.

"Anh uống hết rồi sao? Nhanh thật đấy"

"Đừng vòng vo nữa nói đi"

Ngô Tuyết Lan lại cố kéo dài thời gian uống hết ly rượu rồi chủ động ngồi lên đùi anh. Hai bên má của cô ta đỏ ửng cả lên vuốt người anh:

"Nam Thành, em thực sự rất thích anh. Tại sao anh lại chán ghét em chứ? Anh xem…em còn đẹp hơn Tô Dịch Nhi kia gấp ngàn lần sao anh lại không hứng thú với em?"

Anh nhăn mặt lại không cả dám động vào cô ta:

"Ngô Tuyết Lan, cô mau ra khỏi người tôi"

Ngô Tuyết Lan bị men rượu sai khiến mà lao đến hôn anh. May sao chỉ khi cô ta vừa chạm môi anh đã phản ứng nhanh thẳng tay đẩy cô ta ngã ra giường.

"Á!"

Vì trong rượu có một lượng thuốc mê cô vừa cho nên sau khi uống ly rượu đó Ngô Tuyết Lan đã thϊếp đi. Ả ngủ ngay trước mặt anh. Anh phủi quần áo thở dài:

"Cô ta bị điên thật rồi"

Anh cứ để cô ta nằm như vậy tắt đèn rồi ra ngoài.

Con mồi đầu tiên đã sập bẫy con mồi thứ hai mà cô muốn nhử chính là Hoàng Mặc Dương. Cô chủ động đến tìm Hoàng Mặc Dương để nhử hắn. Thấy cô đang đi đến Hoàng Mặc Dương bỏ hai viên thuốc vào hai ly rượu lắc nhẹ.

"Cảnh sát Hoàng, thì ra anh cũng ở đây sao?" - cô vờ như vô tình gặp hắn.

Hoàng Mặc Dương mỉm cười:

"Tôi cũng không ngờ lại gặp em ở đây đấy"

Đột nhiên lúc đó có một vài người đi qua vô tình đυ.ng nhẹ vào người cô nhưng cô lại cố tình giả vờ như mình bị đẩy mạnh lao đến chỗ Hoàng Mặc Dương. Theo phản xạ tự nhiên Hoàng Mặc Dương sẽ đỡ lấy cô, thế là cô nằm gọn trong lòng hắn, mùi hương trên người cô khiến hắn mê mẩn. Hoàng Mặc Dương ôm chặt lấy cô trong khi cô đang cố đẩy hắn ra:

"Hoàng Mặc Dương, thả tôi ra"

Lúc này Hoàng Mặc Dương mới buông tay cô, cô bẽn lẽn cảm ơn hắn:

"Cảm ơn anh vừa nãy đã đỡ tôi"

"Có gì đâu"

Có vẻ nhìn thì giống như cô đang ve vãn Hoàng Mặc Dương nhưng thực chất đây chỉ là một phần trong kế hoạch của cô. Cô muốn hẳn mê mệt mình để dễ ra tay hơn. Cô nhìn hai ly rượu đặt trên bàn bèn chủ động nhấc một ly lên:

"Lần trước tôi hiểu lầm anh đã bắt cóc tôi, cho tôi xin lỗi nhé"

Hoàng Mặc Dương có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười tươi như hoa:

"Tôi không trách em, cứ coi như đó là một hiểu lầm nhỏ"

Cô chạm ly rượu vào ly rượu của hắn rồi dùng một hơi uống hết chỗ rượu ấy. Hoàng Mặc Dương vô cùng bất ngờ vì chẳng cần phải chủ động mời cô đã tự lấy và uống ly rượu có chứa thuốc ấy. Thấy cô uống hắn cũng an tâm uống. Nhanh chóng cả hai ly rượu đều cạn sạch không còn đọng lại giọt nào cả.

Cô vờ như bị say rượu đổ gục vào người Hoàng Mặc Dương rồi thì thầm vào tai hắn:

"Tới phòng 305 gặp tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh"

Cô đẩy hắn ra rồi giả vờ loạng choạng đi lên. Hắn mừng rỡ tưởng đi ngay bây giờ nên đã đi theo cô, cô quay lại cản hắn lại:

"Chờ đã. Anh phải đếm từ 1 đến 50 nếu không…thì đừng có theo tôi"

Cô cố tình tỏ ra thật quyến rũ để mê hoặc Hoàng Mặc Dương, Hoàng Mặc Dương mắt ánh lên vẻ đầy ham muốn nhìn dáng vẻ khi say của cô. Hoàng Mặc Dương nuốt nước bọt, tay khẽ nới lỏng cà vạt, hắn nhìn theo cô lẩm bẩm:

"Tiểu yêu tinh này thật hấp dẫn. Thôi được rồi nếu em muốn thì tôi sẽ chiều, để xem đêm nay em có phục trước tôi hay không. 1, 2, 3…"

Hoàng Mặc Dương nghe theo lời cô đếm từ 1 đến 50 rồi mới lên phòng 305. Chính lời nói ve vãn của cô đã làm hắn quên mất phòng của mình là 309. Cô bước lên tầng sau khi thoát khỏi cái tên ngốc kia bèn thở phào:

"Đúng là lừa những người ngu ngốc dễ như trở bàn tay"

Cô lên kế hoạch để Hoàng Mặc Dương và Ngô Tuyết Lan ngủ với nhau để giải thỏa cơn giận của mình. Cô đang định bước xuống dưới thì đột nhiên thuốc phát tác khiến cả người cô nóng bừng:

"Chết rồi, sao thuốc lại phát tác ngay lúc này chứ"

Cô loạng choạng vấp phải bậc thang may sao đập mặt vào l*иg ngực của ai đó. Cô ngẩng mặt lên thì ra đó là anh, cô nhìn anh với ánh mắt đầy gợi cảm nói:

"Nam Thành, em khó chịu quá…"