Tô Dịch Nhi đến Thiên Du để tìm anh. Nghe Giai Kiệt nói anh đã bị đám người Garrick làm tay bị thương nên cô đã tức tốc chạy đến sau khi rời khỏi chỗ Hoàng Mặc Dương.
Tới nơi cô hồng hộc chạy vào trong. Cứ mỗi lần thấy cô tới là mấy tên hóng chuyện lại tò mò mà áp sát tai vào cửa để nghe trộm. Lần này cũng vậy, bọn họ cũng lại tiếp tục nghe trộm hai người.
"Này. Liệu tí nữa họ có xảy ra cái chuyện gì không?" - một viên cảnh sát lên tiếng hỏi nhỏ cả đám.
"Không biết nhưng với vẻ quyến rũ của chị dâu thì tôi tin chắc…đội trưởng sẽ không thể không làm gì" - một tên khác đáp lại.
Nói rồi cả lũ nhìn nhau cười một nụ cười nham hiểm.
Trong phòng làm việc của anh, cô thấy tay anh bị thương liền lập tức chạy đến nhẹ nhàng nâng cánh tay đang băng bó của anh lên:
"Còn đau không?"
Anh chống tay nhìn cô gật đầu:
"Nó vẫn còn đau lắm"
"Thật sao?" - cô nhăn lại bày khuôn mặt xót xa.
Nhìn thấy cô lo lắng cho mình anh thực sự rất vui còn cười tươi như hoa vậy. Anh nắm tay cô kéo cô ngồi vào lòng mình:
"Tô Dịch Nhi, mặc dù anh không biết kẻ nào bắt cóc em nhưng tên Giản Phong đó chắc cũng nói cho em biết chứ?"
Cô gượm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
"Em không biết. Giản Phong... Không hề nói với em"
Nghe vậy anh nắm chặt tay:
"Vậy sao? Nếu anh biết là kẻ nào chắc chắn sẽ không tha cho hắn"
Nhân lúc anh không để ý cô hôn anh một cái. Một nụ hôn đến rất nhanh khiến anh còn không kịp phản ứng. Anh bất ngờ nhìn chằm chằm cô còn cô thì ngại tới đỏ mặt.
"Này Tô Dịch Nhi"
"Vâng…"
Anh lao đến hôn cô tới tấp. Chính xác đó không phải là hôn mà là gặm nhấm. Nụ hôn nóng bỏng đến mức không gian xung quanh cũng nóng bừng bừng. Cứ mỗi lần cô sắp không thở nổi thì anh lại buông ra mà buông ra được một lúc thì lại tiếp tục hôn.
"Thôi được rồi…ưm…Lục Nam Thành anh dừng lại đi"
Cô nói dừng lại anh mới dừng lại. Đôi má đỏ ửng của cô đúng là một chất kí©h thí©ɧ anh.
Anh nhìn cô, dùng tay vuốt ve mái tóc mê hoặc của cô rồi nói:
"Ngày mai ba anh sẽ về nước, cùng anh đi đón ông ấy nhé"
"Sao? Ba anh mai về sao?"
"Sao thế? Em không muốn gặp ba anh à?"
"Không phải. Em sợ…ông ấy sẽ không thích em"
"Hừm…không sao hết. Nếu là người anh chọn thì ba anh sẽ không thể ngăn cản được"
Cô vui vẻ ôm chầm lấy anh. Lúc sau khi ra ngoài cô mở cửa phòng một cách đột ngột khiến cả đám nghe lén ngã nhào vào trong. Cô ngơ ngác nhìn bọn họ còn anh thì nổi giận quát:
"Các người đang làm cái trò gì thế hả?"
Cả đám sợ hãi đứng dậy ấp a ấp úng:
"Đội…đội trưởng, bọn…e…em chỉ đi…ngang qua"
Cô khẽ hỏi:
"Mấy người đang nghe lén sao?"
"Không. Không. Không phải thế đâu chị dâu bọn em thực sự không có cái gan đó"
Nói rồi cô mỉm cười:
"Vậy thôi, tôi đi trước đây. Em về đây"
Sau khi cô rời đi anh cũng đuổi đám người kia ra ngoài. Đúng là một lũ nhiều chuyện!
Tối hôm đó,
Cô được một người lạ đưa cho một tờ giấy bên trong có dòng chữ :" Đến phố Z, hạ thành BC để gặp nhau".
Lúc đầu cô có phần không hiểu lắm tưởng là trò đùa của ai đấy nhưng mặt sau của tờ giấy ghi chữ "Giản Đan" hai chữ này đã khiến cô giật mình hoảng hốt.
"Là Giản Đan, Giản Đan muốn gặp mình sao?"
Cô vội vã chạy ra ngoài để tìm người bí ẩn vừa nãy đưa tờ giấy cho cô nhưng người đó lại đi mất rồi. Tay cầm tờ giấy cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nét chữ nhìn rất giống với chữ của Giản Đan…à không, phải là chắc chắn đây là nét chữ của Giản Đan.
Trong khi cô rất mừng vì nhận được tin tức của Giản Đan thì tại căn cứ bí mật của BlackWolf đã xảy ra chuyện.
Người bí ẩn được nhờ gửi tin tức cho cô đã bị bắn chết ngay tại chỗ xác của hắn được đem về BlackWolf. Còn Giản Đan bị người của Devil bắt giữ, hắn đã phát hiện Giản Đan lén lút sai người đưa tin.
Mở mắt ra đã nhìn thấy một đám người mặc áo đen đáng sợ Giản Đan run cầm cập khóc không thành tiếng. Devil bước tới dùng ánh mắt của quỷ dữ để nhìn Giản Đan, giọng hắn trầm trầm nghe rất đáng sợ:
"Con chuột bé ngu ngốc, cô tưởng quyến rũ được con trai ta thì sẽ bình an vô sự mà đưa tin tức ra cho người ngoài sao?"
Con trai?
Giản Đan hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt mình, khẽ hỏi:
"Ông là…thủ lĩnh của Sói Đen?"
Bất ngờ trước câu hỏi ngu ngốc ấy Devil bật cười, hắn cười càng làm Giản Đan sợ hãi hơn. Giản Đan đã chắc chắn được kẻ này chính là tên độc ác đang giam giữ ba mình.
"Ông cười cái gì? Mau thả tôi và ba tôi ra còn cả bác Tô nữa đồ độc ác"
Ba chữ "đồ độc ác" đã khiến Devil bực mình ông ta vung tay tát Giản Đan thật mạnh.
"Á!" - Giản Đan ngã ra đất.
James thấy Giản Đan bị ba mình cưỡng chế nên đã chạy thật nhanh vào để ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn bị người của Devil cản lại.
"Ba, ba đừng đánh cô ấy" - James hét lớn.
Nghe thấy tiếng của James, Devil quay đầu ra ngoài nhìn thấy con trai đang bị cản lại bèn ra lệnh cho đàn em để James vào trong. James vội vàng quỳ xuống cầu xin ba mình:
"Ba, là tại con, con mới là kẻ đã cử người giúp Giản Đan truyền tin tức chứ không phải cô ấy đâu ba"
Devil nhìn đứa con trai ngu muội của mình bèn cười trừ:
"Từ bao giờ mà con lại đứng ra bảo vệ con bé này thế hả?"
"Ba…xin người đừng làm hại cô ấy"
Devil nhìn James rồi chỉ tay vào Giản Đan:
"Con thích con bé này sao?"
"Con…con…"
"Nếu con thích nó thì được thôi ba sẽ giữ mạng sống của nó lại để con chơi đùa. Khi nào chán rồi thì báo với ba một tiếng ba sẽ xử lý nó"
Hắn vỗ vai James rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
"Đưa con bé ấy về phòng đi. Tốt nhất đừng để nó phản bội thêm một lần nào nữa"
James vì lo cho tính mạng của Giản Đan nên đã nghe theo lời ba mình đưa Giản Đan về phòng trong khi cô lại không muốn như vậy. Giản Đan cứ thế bị đưa ra ngoài mà không khỏi mắng mỏ Devil. Hắn cau mày, lấy tay bịt tai lại:
"Một con ranh không hề biết điều"
Đột nhiên đàn em của hắn bước tới khẽ cúi người nói:
"Lão đại, cô gái tên Giản Đan đó đã đưa tin tức cho một người phụ nữ tên là…Tô Dịch Nhi"
"Sao?"
"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu Tô Dịch Nhi đó biết căn cứ của chúng ta e là…"
"Lấy danh nghĩa của Giản Đan hẹn gặp cô ta rồi…khử luôn đi. Những kẻ ngáng đường chỉ có một kết cục…đó là chết"
"Vâng"
…
Sáng hôm sau,
Cô vì phải đến chỗ hẹn để gặp Giản Đan nên đã không thể cùng anh ra sân bay đón ba mình. Ba anh tên Lục Kha - hiện đang là cảnh sát điều tra bên nước ngoài.
Đã quá giờ hẹn nhưng cô lại chẳng thấy ai xuất hiện cả, cô càng cố đợi thì càng thất vọng. Chắc đó là một trò đùa của ai đó rồi. Cô ngỡ tưởng thật sự là Giản Đan nhưng càng đợi thì lại càng mất niềm tin…