Chương 33: Tính Sổ

Thấy Giản Phong cầm dao đi tới hai tên vệ sĩ lập tức lại gần cản Giản Phong lại. Chỉ có hai tên đối với Giản Phong đây là một chuyện vô cùng dễ dàng. Chẳng mấy chốc cả hai tên đó đã ngã xuống đất, đầu dao Giản Phong đã nhuốm máu nhưng chẳng hề do dự Giản Phong vứt con dao xuống đất rồi chạy vào trong.

Phòng ngủ trên tầng chính là phòng đầu tiên Giản Phong tìm. Vừa mở cửa Giản Phong đã nhìn thấy cô đang nằm trên giường bất tỉnh, quần áo có vẻ hơi xộc xệch.

"Dịch Nhi, Tô Dịch Nhi..."

Giản Phong lay người cô nhưng không thấy cô phản ứng lại. Giản Phong nhẹ nhàng bế cô lên rồi đưa ra ngoài và rời khỏi nơi này.

Giản Phong bắt taxi đưa cô về nơi ở hiện tại của mình. Tới nơi Giản Phong bế cô vào trong cẩn thận chăm sóc cho cô. Trời đã gần tối nhưng cô vẫn chưa tỉnh dậy Giản Phong bắt đầu lo lắng mà gọi bác sĩ tới. Sau khi xem qua bác sĩ mới nói:

"Cô ấy chỉ là ngấm phải một lượng thuốc mê lớn và mạnh nên chưa thể tỉnh lại. Loại thuốc này chắc là đến mai mới có thể hết tác dụng"

"Vậy sao, cảm ơn bác sĩ rất nhiều"

Bác sĩ rời khỏi Giản Phong ngồi xuống bên cạnh giường ngắm nhìn cô. Trong lúc đó Giản Phong đã ước rằng khoảng khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Nhân lúc cô còn đang bị tác dụng của thuốc mê chi phối Giản Phong đã cúi xuống dùng nụ hôn để bày tỏ tình cảm của mình.

Một nụ hôn âm thầm và chỉ có một mình Giản Phong biết. Nụ hôn này có thể là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng bởi hiện tại cô đã là người phụ nữ của Lục Nam Thành.

Rõ ràng là người đến trước nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ đến sau!

Giản Phong lau nước mắt rồi chuẩn bị đưa cô trở về biệt thự Lục Gia. Dù sao thì đó cũng là nơi cô cần phải về.



Xong xuôi việc ở sở cảnh sát Thiên Tân, Hoàng Mặc Dương lái xe trở về nhà của mình. Gương mặt hắn hớn hở vì sắp được gặp cô nhưng khi về tới nơi thì nụ cười ấy đã tắt. Hắn bước xuống xe nhìn xác của hai tên vệ sĩ nằm ngoài cửa mà bắt đầu tức tốc chạy vào nhà.

Không thấy cô trên giường, Hoàng Mặc Dương tìm cô ở khắp nhà nhưng vẫn không thấy. Kết quả không thu được gì hắn điên lên đập mạnh tay xuống bàn:

"Là tên khốn nào đã làm chuyện này?"

Trong khi đó ở biệt thự Lục Gia,

Sau khi băng bó vết thương ở tay thì anh trở về nhà để nghỉ ngơi. Nghe tin anh bị thương Ngô Tuyết Lan đã tức tốc chạy đến nhà anh.

"Nam Thành, anh bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?"

Ngô Tuyết Lan bày bộ mặt lo lắng nhưng lại không hề chiếm được cảm tình của anh. Anh chỉ liếc nhẹ rồi lạnh lùng đáp lại:

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ"

"Tô Dịch Nhi đó cũng thật là đi đứng không cẩn thận rồi bị người ta bắt cóc hại anh phải bị thương vì cô ta đúng là phiền phức" - Ngô Tuyết Lan quở trách cô.

Anh không hề thấy vui trước những lời nói ấy bù lại rất khó chịu:

"Tại sao lại tới đây? Trời cũng đã tối rồi"

"Em đến vì lo cho anh mà. Biết tin anh bị thương anh biết em lo lắng thế nào không?"

"Cảm ơn"

Đúng lúc Giai Kiệt bước đến cúi nhẹ người nói:

"Thiếu gia, Giản Phong đã đưa Tô tiểu thư về rồi"

"Cái gì?"

Nghe tin cô trở về anh đã đứng bật dậy chạy ra ngoài. Ngô Tuyết Lan cũng tò mò mà chạy ra ngoài cùng anh.

Nhìn thấy cô nằm gọn trong tay Giản Phong anh có chút hụt hẫng nhưng cũng mừng vì cô đã an toàn. Ngô Tuyết Lan chạy ra nhìn thấy cô an toàn trong tay Giản Phong bèn cau có lẩm bẩm:

"Tên Hoàng Mặc Dương này thật là có chút việc cũng không làm xong"

Giản Phong vốn dĩ định sẽ không gây khó dễ cho anh nhưng nhìn thấy anh ở đây cùng Ngô Tuyết Lan trong khi chưa có tin tức gì về cô lại cảm thấy không vui. Giản Phong liếc nhìn bọn họ tay trong tay hạ giọng:

"Bạn gái anh thì suýt chết còn anh vẫn còn nhởn nhơ ở đây…cùng người phụ nữ khác sao?"

Giai Kiệt cảm thấy bất công cho anh bèn cắt lời:

"Không phải thế. Thiếu gia chính vì muốn cứu tiểu thư nên mới…"

"Giai Kiệt, im miệng"

Anh đưa hai tay muốn đỡ lấy cô thì bị Giản Phong nhìn thấy vết băng bó bên tay trái của anh. Giản Phong vẫn giữ khư khư cô trên tay và nói:

"Không phải tay anh đang bị thương sao? Để tôi đưa cô ấy lên phòng hộ anh"

"Không sao, tôi vẫn bế được"

Nói rồi anh tiến đến bế cô ra khỏi vòng tay của Giản Phong. Anh nhìn qua cả người cô một lúc chợt hỏi:

"Tại sao cô ấy lại bất tỉnh?"

"Thuốc mê mà bọn bắt cóc dùng để bắt cô ấy có tác dụng mạnh bác sĩ nói là ngày mai mới tỉnh lại"

Anh thở dài:

"Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về nhà an toàn"

Nói rồi anh quay người đưa cô lên phòng. Ngô Tuyết Lan cảm thấy không vui nhưng cũng quay gót đi theo anh, Giản Phong bèn giữ cô ta lại hỏi:

"Cô là ai?"

Ngô Tuyết Lan hất mạnh tay Giản Phong ra nhìn với ánh mắt khinh bỉ:

"Tôi là hôn thê của anh ấy Ngô Tuyết Lan"

Giản Phong không tin vào tai mình, Lục Nam Thành đã có hôn thê nhưng vẫn qua lại với cô sao? Hay…là cô gái kia nói dối?

Sáng hôm sau,

Cô tỉnh dậy thì cảm thấy cả mình ê ẩm. Mọi chuyện hôm qua dường như cô không có chút gì trong đầu kể từ lúc bị đánh thuốc mê. Cô ôm đầu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua:

"Rốt cuộc là kẻ nào đã bắt cóc mình? Còn ai là người đã cứu mình?"

Cô xuống nhà ăn sáng. Thấy cô khỏe hơn nhiều người trong nhà cũng yên tâm. Cô vẫn loay hoay suy nghĩ về chuyện hôm qua bèn hỏi Giai Kiệt:

"Giai quản gia. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã đưa tôi trở về đây?"

"Ờm…chuyện này…"

Giai Kiệt kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Biết được người cứu cô là Giản Phong cô liền lập tức thay đồ lái moto đến điểm hẹn gặp Giản Phong.

Vừa gặp nhau Giản Phong hỏi cô:

"Em sao rồi? Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Em không sao. Nhưng mà Giản Phong... Rốt cuộc là kẻ nào đã bắt cóc em?"

Nhìn gương mặt đăm chiêu muốn được biết sự thật của cô Giản Phong cũng không muốn giấu cô thêm.

"Anh không rõ nhưng anh cứu em ra từ tay Hoàng Mặc Dương"

"Cái gì?"

Cô không ngờ kẻ bắt cóc cô lại là Hoàng Mặc Dương. Cô giận dữ không chần chừ mà đứng lên rời đi. Giản Phong vốn định cản cô lại nhưng trước giờ nếu cô muốn làm gì sẽ làm cho tới cùng nên đã để mặc cho cô rời đi.

Cô lái xe đến sở cảnh sát Thiên Tân - nơi Hoàng Mặc Dương làm việc rồi đùng đùng bước vào trong. Người của hắn vốn không thể cản được cô chỉ đành cùng cô bước vào trong phòng làm việc riêng của Hoàng Mặc Dương.

"Hoàng Mặc Dương tôi có chuyện muốn tính sổ với anh"

Hoàng Mặc Dương ngẩng mặt lên hóa ra là cô. Hắn thấy cô còn khí thế thế này chắc là không sao rồi.

"Đội…đội trưởng, em không thể cản được cô ấy" - viên cảnh sát dưới trướng Hoàng Mặc Dương lắp bắp.

Hoàng Mặc Dương mỉm cười nhìn cô:

"Không ngờ em lại tới tận đây để tìm tôi đấy. Sao thế? Nhớ tôi rồi sao?"

Cô bước đến trước bàn đập mạnh hai tay xuống trừng mắt nhìn hắn với thái độ giận dữ. Viên cảnh sát đứng gần cửa toát mồ hôi hột.

"Tôi hỏi anh người bắt cóc tôi là anh có phải không?"

Hoàng Mặc Dương cười trừ:

"Em đang nói gì vậy? Bắt cóc nào chứ?"

Không cần suy nghĩ cô rút súng từ trong túi ra lên cò chĩa thẳng vào đầu Hoàng Mặc Dương.

"Anh có tin là viên đạn trong khẩu súng này sẽ lấy đi cái mạng chó của anh không?"