Chương 17: Xuân Dược

Giản Phong kéo cô tới một nơi vắng vẻ không có người để nói chuyện.

"Anh nghe nói nghi phạm bị sát hại ngay tại sở cảnh sát"

Cô gật đầu:

"Uhm…bọn khốn đó, chẳng sợ ai cả. Bọn chúng lo mình sẽ bị lộ nên mới gϊếŧ người bịt đầu mối"

"Dịch Nhi này…"

"Vâng"

Giản Phong ấp úng ngập ngừng không nói lên lời.

"Có chuyện gì vậy?" - không thấy Giản Phong nói gì cô mới hỏi.

Giản Phong đột nhiên cầm lấy tay cô.

"Dạo này em thế nào? Lục Nam Thành có làm khó em không?"

"Anh yên tâm, anh ấy rất tốt với em"

"Vậy sao? Vậy thì…anh yên tâm rồi"

Nghe giọng điệu của Giản Phong dường như đang buồn vì điều gì đó cô biết nhưng không tiện hỏi. Cô quay đầu nhìn về phía chiếc xe bèn gấp gáp:

"Nếu không còn gì thì em đi đây, gặp lại anh sau"

Cô chạy đi, đến chỗ xe thì phóng một mạch. Đến khi không thấy cô nữa Giản Phong mới hết bơ phờ. Giản Đan thấy anh mình có vẻ không được vui khi cô rời đi bèn đi đến hỏi:

"Nếu anh muốn giữ chị ấy ở lại vậy tại sao không nói ra?"

Giản Phong lấy lại tinh thần:

"Haizzz, cô ấy muốn đi thì có nói cũng chẳng giải quyết được điều gì"

"Anh thích chị ấy có phải không?"

Đột nhiên Giản Phong đứng chựng lại sau khi nghe câu hỏi ấy. Dường như bị nói trúng tim đen.

"Giản Đan…"

"Nếu anh còn không nói ra là anh thích chị ấy thì…chị ấy sẽ bị Lục Nam Thành đó cướp mất đấy. Em thấy họ rất thân thiết"

"Đừng nói nữa, anh và Dịch Nhi...chỉ là…"

"Em chỉ nói với anh vậy thôi. Em là em gái anh đương nhiên là hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì mà"

Giản Phong bật cười quay lại ôm lấy cổ Giản Đan.

"Thôi nào, chúng ta về thôi. Ba đang đợi"



Tối hôm ấy, cô uống rượu ở quán bar C-Night. Hoàng Mặc Dương và người của hắn lại tới đây, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô hắn đã nhận ra cô. Nhìn thân hình hoàn hảo đang ngồi ở quầy rượu ấy Hoàng Mặc Dương không thể nào rời mắt, hắn đưa tay ra nói với đàn em:

"Thuốc mà ta bảo cậu mua đâu?"

"Đây thưa đại ca"

"Phòng…đã đặt chưa?"

"Dạ rồi thưa anh. Em đặt phòng Vip giúp anh luôn rồi ạ"

"Tốt, cho các cậu lui. Hôm nay…tôi phải đi tiếp đãi người đẹp"

Hoàng Mặc Dương bày gương mặt nguy hiểm tiến lại gần chỗ cô ngồi. Hắn cố tình nới lỏng cà vạt, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ hướng về phía cô. Tới nơi, Hoàng Mặc Dương tự nhiên ngồi cạnh cô mỉm cười:

"Người đẹp, lại gặp nhau rồi"

Cô lúc này vẫn còn tỉnh táo, liếc sang nhìn hắn cười khẩy:

"Trái Đất hình tròn mà"

Cô dốc thẳng ly rượu rót đầy vào miệng, Hoàng Mặc Dương nhìn theo từng nhịp uống của cô mà say mê mệt.

"Người đẹp, sao hôm nay cô lại có vẻ buồn thế nhỉ?"

"Chuyện của anh sao? Tránh ra cho tôi uống"

Đột nhiên hắn cướp lấy ly rượu trên tay cô, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ:

"Hay là tôi uống với cô nhé"

"Anh sao?"

"Phải…chúng ta"

Hoàng Mặc Dương đưa mắt nhìn thân hình của cô, yết hầu lên xuống liên tục dường như hắn đang có ý đồ xấu với cô. Cố tình chuốc say cô để…

Trong khi đó ở biệt thự của anh, sau khi xong việc ở đồn cảnh sát anh trở về nhà nhưng đã qua cơm tối vẫn chưa thấy cô trở về. Anh đút hai tay trong túi quần bước xuống nhà nhìn ra ngoài cổng rồi hỏi Giai Kiệt:

"Tô Dịch Nhi vẫn chưa về sao?"

"Vâng thưa thiếu gia"

"Hừ…cô ta làm cái quái gì mà giờ này còn chưa về"

Đang lo lắng không biết cô đi đâu mà giờ này chưa về thì đột nhiên anh nhận được tin nhắn của Mạc Bằng.

"Đội trưởng, em vô tình thấy chị dâu đang uống rượu ở C-Night…"

Anh đọc tin nhắn gương mặt hốt hoảng:

"Cái gì?"

Mạc Bằng tiếp tục nhắn cho anh:

"Chị ấy còn ở cùng Hoàng Mặc Dương nữa…"

Anh nhanh chóng cất điện thoại vào túi, vội vã vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế khoác lên rồi chạy ra ngoài lái xe rời đi. Tất cả đều nhanh như một cơn gió, Giai Kiệt còn chưa kịp định hình thì anh đã đi mất.

Anh lái xe một mạch đến quán bar C-Night nơi cô đang ngồi cười nói với Hoàng Mặc Dương. Không khí ở đây về đêm vô cùng nhộn nhịp, cô và hắn đã uống không biết bao nhiêu là rượu.

Đến lúc cô đã say mèm, Hoàng Mặc Dương nhẹ nhàng bỏ một viên thuốc vào trong ly rượu rồi cầm lên lắc nhẹ. Hắn đưa ly rượu cho cô rồi nói:

"Ly cuối cùng…mời cô"

Cô nhìn hắn một lúc rồi đưa tay nhấc ly rượu lên. Tới đoạn cô tính uống ly rượu đó thì anh xuất hiện, giật lấy ly rượu trên tay cô một hơi uống sạch. Hoàng Mặc Dương trợn tròn mắt nhìn anh uống hết công sức mình bỏ ra bấy giờ.

"Lục…Lục Nam Thành"

Anh đặt ly rượu lên bàn kéo tay cô.

"Ly cuối cùng cũng uống rồi cô ấy về được chưa?"

Cô say khướt đứng lên còn không vững, bất chợt ngã vào lòng anh. Cô bị mùi hương nam tính ấy quyến rũ mà nhắm mắt tựa đầu vào người anh để ngủ.

"Không được" - Hoàng Mặc Dương đột ngột đứng dậy.

"Xin phép cảnh sát Hoàng. Cô ấy phải về rồi"

Nói rồi anh cúi người xuống bế cô lên. Người phụ nữ này lúc say rượu lại đẹp đến mê người, anh bế cô ra ngoài mặc cho Hoàng Mặc Dương đang đần hết cả mặt nhìn theo. Sau khi anh rời khỏi hắn tức giận đập tay xuống bàn thật mạnh:

"Đáng ghét, sao cái tên chết tiệt đó đến đúng lúc vậy chứ?"

Trở về nhà anh bế cô từ xe lên trên lầu. Lúc này thuốc đã phát tác dụng, anh bắt đầu cảm thấy nóng trong người mồ hôi chảy nhễ nhại. Anh đặt cô nằm xuống giường rồi chạy nhanh ra khỏi phòng cô.

"Mình…mình bị sao thế này?"

Anh cứ nghĩ chỉ là mệt mỏi bình thường, thấy nóng quá anh định cởϊ áσ ra để đi tắm nhưng cơ thể lại bị kí©h thí©ɧ đến kì lạ. Mắt anh lờ đờ, chân cứ bước về hướng phòng ngủ của cô. Lúc ấy cô đã tỉnh dậy, đang ngồi nghệt mặt trên giường thì anh đột ngột xông vào.

Trong ánh đèn mờ ảo cô nhìn thấy anh đang không mặc áo lờ đờ bước vào, cô tưởng mình đã say nên sinh ảo giác nên đã lên tiếng:

"Lục…Lục Nam Thành? Là anh sao?"

Nhanh chóng cô bị anh túm lấy cổ tay đè ngã xuống giường.

"Á!"

Cô giật mình mở mắt ra thì thấy cả người của anh đang nằm trên mình. Nhịp thở của anh gấp gáp không giống như lúc bình thường, đã vậy cơ thể lại nóng, mồ hôi từng giọt chảy xuống cổ.

"Tôi…tôi…muốn…" - anh thều thào.

Cô giãy giụa nhưng càng cử động anh càng siết chặt.

"Này…buông tôi ra, anh định làm gì? Anh muốn cái gì?"

"Tôi…muốn…cô"

Anh cúi xuống ngậm chặt lấy đôi môi căng mọng của cô. Cô trợn tròn mắt nhìn anh, môi của cô bị anh ngấu nghiến không thể chống cự. Thuốc mà Hoàng Mặc Dương tính để cô uống chính là xuân dược, đây còn là loại thuốc cực mạnh nên anh không thể làm chủ bản thân.

"Ư…ưm…"