Chương 93

Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử thương lượng một đêm, quyết định trước hết theo dõi cái tên anh trai ngang hông kia rồi tính tiếp.

“Chị tìm người cùng theo dõi hắn sao, không tốt a… Hay để em kêu tổ trưởng…” Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy chuyện này để Diệp Tử làm thì không quá thỏa đáng.

“Cũng đúng, vẫn nên thương lượng một chút với đội trưởng của em, nếu cần chị hỗ trợ thì cứ nói với chị.” Diệp Tử biết bọn họ có nguyên tắc riêng, cô trộn lẫn tiến vào thì không tốt lắm, nên cũng không miễn cưỡng.

“A… có phải chị nghĩ đến hắn là khó chịu liền muốn bắt hắn không a?” Tần Tiểu Mặc đẩy người Diệp Tử, hỏi.

Diệp Tử chỉ cười, không trả lời Tần Tiểu Mặc.

“Vậy chị cũng có thể tự mình ra tay a, em đâu có thấy được.” Tần Tiểu Mặc nháy mắt, nói.

“Uh”. Diệp Tử chưa cùng Tần Tiểu Mặc nói cô muốn làm cái gì, Tần Tiểu Mặc cũng không có hỏi, đại khái đây là… ăn ý!?

Ngày hôm sau, Tần Tiểu Mặc kéo thân thể mỏi mệt đi đến cơ quan, tất cả mọi người đã làm việc đến khí thế ngất trời .

“Tổ trưởng, này này, xảy ra chuyện gì, các người làm việc mà không gọi chị a.” Tần Tiểu Mặc hỏi.

“Sao vậy được, có việc cho cô đây!” Trần An Khánh kéo Tiểu Mặc vào văn phòng, trong phòng còn có hai cô gái xinh đẹp đang đứng, thoạt nhìn không có chút lực sát thương nào.

“Tổ trưởng, đây là…”

“Giới thiệu với cô một chút, Tiểu Vương, Tiểu Lưu”. Tần Tiểu Mặc mỉm cười cùng các nàng bắt tay chào hỏi.

“Tiểu Vương và Tiểu Lưu là người bên bộ đội đặc chủng, hôm nay cô mang theo hai người bọn họ đi theo dõi.” Trần An Khánh cười nói.

“Cái gì? !” Tần Tiểu Mặc có chút kinh ngạc, hai cô gái nhỏ nhắn nhìn yếu đuối này là bộ đội đặc chủng sao ?! Nàng không nghe lầm chứ.

Tiểu Vương cùng Tiểu Lưu cười cười, không nói gì.

“Cô đừng nghĩ hai nàng yếu ớt. Không thì các người thử đấu nhau coi sao?” Trần An Khánh thấy Tần Tiểu Mặc có vẻ không tin tưởng, nên đề nghị.

“Ok, có thể sao?” Tần Tiểu Mặc đồng ý, sau đó quay qua nhìn các nàng. Tiểu Vương và Tiểu Lưu đều gật gật đầu, không có từ chối.

“Đi, đi ra ngoài mà đấu, đừng phá huỷ văn phòng nhỏ bé của tôi, không có tiền sửa đâu.”

Vừa nghe đến có đấu nhau tranh tài, cơ hồ mọi người trong phòng làm việc đều nóng lòng muốn thử, cho dù không đấu cũng muốn đi theo hóng hớt.

“Nhìn cái gì, lo làm xong việc của mình đi, ở đó mà vô góp vui.” Trần An Khánh liếc bọn họ một cái, cả đám nhát gan quay đầu tiếp tục làm chuyện của mình, có mấy người không sợ Trần An Khánh vẫn xẹt theo Tần Tiểu Mặc muốn xem cuộc chiến.

Ra ngoài, Tần Tiểu Mặc cởϊ áσ khoác, ném qua tay một đồng sự.

“Đánh kiểu nào?” Tần Tiểu Mặc hỏi.

“Có gì đấu đó, chiêu thức nào cũng có thể. Nhưng có điều, chúng ta đấu hữu nghị hai trận, điểm đến thì thôi*.” Tiểu Vương lên tiếng.

“Được” Tần Tiểu Mặc không có ý kiến, vốn là các nàng sẽ là cộng sự của nhau, không tính đả thương nhau làm gì.

“Một chọi một sao?” Tần Tiểu Mặc tiếp tục hỏi.

“Uh, để Tiểu Lưu đánh với cô đi, công phu quyền cước của nàng là số một trong nhóm chúng tôi đó.” Tiểu Vương mỉm cười nói.

“Cô nhàn hạ quá ha”. Tiểu Lưu liếc Tiểu Vương một cái, nhưng cũng không cự tuyệt, chuẩn bị tư thế, chờ Trần An Khánh ra hiệu.

“Tốt. Đếm đến ba thì các người bắt đầu.”

“Một, hai, ba !” Trần An Khánh hô bắt đầu, Tần Tiểu Mặc và Tiểu Lưu đều dùng tốc độ nhanh nhất ra đòn, các đồng nghiệp đứng vây một bên thỉnh thoảng lại ồn ào cổ vũ, nhưng phần lớn đều mở to mắt nhìn hai nữ đồng chí mềm yếu kia tranh tài.

“Tiên sư, đây là làm sao vậy, để tôi đấu khẳng định chống đỡ không đến hai chiêu”. Lão Mã cầm áo khoác Tần Tiểu Mặc, nói.

“Cậu vô nghĩa, cậu làm điều tra mà . Bất quá cái này… quả thật… có chút… lợi hại.” Các đồng nghiệp vừa nhìn vừa xôm tụ phát biểu cảm nghĩ của mình.

“Không hổ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhìn có vẻ nhu nhược mà đánh nhau thật sự là làm người ta không muốn sống. Chậc chậc…”

“Tiểu Mặc của chúng ta cũng không kém, cậu xem…”

Thời điểm chỉ mành treo chuông, Tiểu Lưu khoá lại bả vai Tần Tiểu Mặc, hai người lúc này mới dừng lại cuộc đấu.

“Cam bái hạ phong*.” Tần Tiểu Mặc cười nói với Tiểu Lưu.

“Cô, không tồi.” Tiểu Lưu cũng cười trả lời một câu. Trong lòng hai người đại khái đều có cùng ý nghĩ, sẽ làm bạn bè, coi như giao định rồi.

“Tần Tiểu Mặc, cái này thua chưa” Trần An Khánh cũng đi tới, cười hỏi.

“Phục, lợi hại.”

“Ha ha ha, tốt, công phu hai nàng đều giỏi, phương diện giữ bí mật cũng là cường hạng, cả hai đi theo cô là chuẩn rồi.” Trần An Khánh vỗ vai Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc nhịn không được trở mình xem thường.

“Ba người các cô đi nhanh đi, cảnh sát bên kia theo dõi sát sao đến độ sắp điên rồi.” Trần An Khánh thúc giục.

“Lái xe đi?”

“Uh, lái xe nhưng không phải xe cảnh sát, yên tâm đi.”

“Tốt.”

Tần Tiểu Mặc cùng Tiểu Vương, Tiểu Lưu lái xe đi đến cửa nhà ông Tiêu*, nhìn thấy gã anh trai từ trong nhà đi ra, bên người không có mấy người bảo tiêu kia.

“Mục tiêu của chúng ta kìa, trải qua chỉ điểm của phần tử tội phạm thì đây là đại ca của bọn chúng”. Tần Tiểu Mặc giải thích qua cho Tiểu Vương và Tiểu Lưu.

“Uh, hiểu được.”

Đi theo bên người hắn là ông Tiêu và người đàn bà kia, Tần Tiểu Mặc nhìn đến cảnh tượng này, cười lạnh vài tiếng.

“Sao vậy?” Tiểu Vương nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, chúng ta đến gần quan sát đi” Tần Tiểu Mặc đề nghị.

“Được, đi qua từ bên kia, vòng qua sân, Vương Lệ, anh đi đầu.” Tiểu Lưu đẩy Tiểu Vương.

Ba người khom lưng, mang giày đặc chế, thật cẩn thận di chuyển, bởi vì cả ba đều có tập luyện còn khéo léo nên cả nhóm đều không bị phát hiện, hoàn hảo chui vào phía sau bụi cỏ rồi, ba người mới vểnh tai bắt đầu nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn hắn.

“Ba, năm ngày sau con muốn đi về Anh.”

“Lại qua đó? Con mới vừa trở về không lâu mà”. Ông Tiêu nhíu mày.

“Uhm, có chút việc .”

“Vậy con… có thể nhìn thấy A Nhuận không, có gì giúp ta chú ý một chút, hắn ở bên kia cũng không biết sống thế nào.” Nghe xong lời ông Tiêu nói, trong lòng Tần Tiểu Mặc đau xót, cắn răng không để phát ra tiếng, tiếp tục nghe.

“Nói sau đi.” Tên đó nhíu mày, tựa hồ không hề vui vẻ, ngữ khí cũng là cho có.

“Mỗi lần đều là câu này, gọi con lo liệu một chút việc gì cũng kéo dài ngày này qua ngày nọ…” Ông Tiêu bắt đầu nói liên miên cằn nhằn, quở trách gã anh trai kia của Tiểu Mặc.

“Được rồi, ông đừng nói nó nữa . Từ nhỏ nói đến lớn, hiện giờ nó cũng rất có tiền đồ mà.” Người đàn bà kia giống như nghe không vô con mình bị mắng, vội mở miệng nói vài câu.

“Đều do bà nuông chiều dung túng nó! Thời điểm A Nhuận bằng tuổi nó đã tiếp quản công ty.”

“Ông chỉ biết đến con của cô ta! Nó không phải con ông sinh ra sao! Có khi nào ông quan tâm đến nó không!” Người đàn bà cũng có chút tức giận, quát ông Tiêu vài câu.

“Bà thì biết cái gì, tốt lắm tốt lắm, đi nhanh đi.” Ông Tiêu khoát tay, vào nhà.

Tần Tiểu Mặc không thể quên thần sắc phẫn hận trên mặt gã anh trai lúc này, xem ra chị Diệp đoán đúng rồi, đại khái từ nhỏ hắn đều sống dưới bóng ma của anh em nàng đi, thoạt nhìn tựa hồ rất đáng thương. Tần Tiểu Mặc lại động lòng trắc ẩn.

Bất quá hình như hắn cũng quen rồi, nên không có phản ứng gì quá khích, chỉ tạm biệt mẹ hắn rồi lái xe rời đi.

“Chúng ta đi thôi, đuổi theo” Tần Tiểu Mặc nói.

“Uh”.

Các nàng dựa theo đường cũ trở lại, Tiểu Lưu lái xe ra hướng quốc lộ. Tần Tiểu Mặc thì xuất ra bộ đàm thông báo tình huống cho Trần An Khánh.

“Tổ trưởng, hắn hướng qua bến tàu, chúng ta đang đi theo”.

“Uh, đừng theo sát quá, không thôi hắn sẽ phát hiện được”.

“Rõ”.

“Tiểu Lưu lái chậm hơn, không cần theo sát, hắn là đang hướng ra bến tàu”.

“Uh”.

Tần Tiểu Mặc chuyển đạt ý của Trần An Khánh, sau đó suy nghĩ bước kế tiếp.

“Tiểu Vương, anh mở khóa được không?” Tần Tiểu Mặc hỏi.

“Loại khoá nào?”

“Tôi cũng không rõ lắm, dù sao nơi đó nhất định là có khóa, phỏng chừng là mật mã, hoặc là vân tay.” Tần Tiểu Mặc nói.

“Cấp cao như vậy? Tôi chỉ mở được loại truyền thống thôi”. Tiểu Vương nhíu mày, nàng thật đúng là không làm được nhiệm vụ này.

Tần Tiểu Mặc hít một hơi, lấy điện thoại ra, tính toán nói chuyện với Trần An Khánh.

“Tổ trưởng, không được rồi, chúng tôi sẽ không mở khóa. Cái gì? Sao không nói sớm a, được rồi được rồi. Cúp đây, tôi nhanh đến .” Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại.

“Tổ trưởng nói ở đó đã có vài nhân viên tổ kỹ thuật, còn có tổ điều tra, còn có… Dù sao cái gì đều có, cũng không biết bảo chúng ta qua đó để làm chi.”

“Bảo chúng ta qua đó hộ giá, nếu sự tình có biến, đánh nhau. Ba người chúng ta đều có năng lực tác chiến, có thể đấu được cả chục người, huống chi… kỹ năng bắn súng của Tiểu Vương rất là chuẩn nha” Tiểu Lưu nói.

“Không có súng thì thuật bắn súng chuẩn có ích lợi gì…” Tần Tiểu Mặc bĩu môi.

“Ai nói với cô không có súng.” Tiểu Vương và Tiểu Lưu cùng bật cười.

“Cái gì? ! Có súng? Ở chỗ nào?” Tần Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn, các nàng là đang làm cái gì, đều gạt chính mình a.

“Ai kêu cô không hỏi. Dưới chỗ cô ngồi đó.” Tiểu Vương chỉ chỉ phía dưới ghế ngồi, Tần Tiểu Mặc đưa tay sờ, quả nhiên là có súng.

Tần Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới trên người mình cũng có súng , lần trước cữu cữu cho nàng, vẫn còn chưa dùng tới, nàng đều mang ở trên người.

“Đã đến lúc tôi phát huy tài năng a” Tần Tiểu Mặc hít một hơi, nói.

“Chị Tần à, lúc này mới ngày đầu tiên, không biết khi nào thì sẽ đánh nhau, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị mọi khả năng cho thật tốt.” Tiểu Lưu nói.

Tần Tiểu Mặc bị người khác kêu là chị, cảm giác đó thật rất kỳ diệu.

“Cũng phải, bên kia hiện giờ cũng không biết tình hình thế nào, nghe nói còn phái đến đội phòng ngừa bạo lực, nhiều người như vậy, sao mà che giấu được chứ” Tần Tiểu Mặc có chút sầu lo.

“Bọn họ tự có biện pháp, cũng không đến chúng ta quản .”

“Uh, đúng vậy”.

Nghe theo chỉ thị của Trần An Khánh, Tần Tiểu Mặc kêu Tiểu Lưu đậu xe ở ven đường cách bến tàu rất xa, các nàng thì chạy vào trong rừng cây.

“Giờ tôi mới biết chỗ này còn có rừng cây, có thể giấu người được”. Tần Tiểu Mặc nói.

“Bọn họ đều phân tán ở bên cạnh, cô xem, bên này. Còn có nơi đó…” Tiểu Vương vừa đi vừa chỉ cho Tần Tiểu Mặc nhìn.

Tần Tiểu Mặc có chút kinh ngạc, nếu Tiểu Vương không chỉ cho nàng, nàng quả thật không cách nào phát hiện ra tung tích của bọn họ.