Chương 2: Trốn thoát

Lâm Đường đứng ngồi không yên cô đi qua đi lại nhìn về phía phòng tắm trong suốt kia , không có chỗ nào cho cô có thể trốn , bất ngờ cánh cửa mở ra người đàn ông bước vào ,ông ta nhìn cô cười hài lòng, ánh mắt đầy ham muốn của ông ta nhìn Lâm Đường từ trên xuống dưới dừng ở cái Mông tròn đầy của cô , vừa cười vừa đi đến gần cô , Lâm Đường thấy ông ta đến gần cô bước lùi phía sau định né ông ta , trái tim lâm đường vì sợ hãi đập liên hồi , ông ta kéo tay cô lại đè cô xuống giường, lâm đường ra sức vùng vẫy đạp loạn xạ.

" Buông tôi ra …xin ông …xin hãy tha cho tôi"cô vừa cầu xin vừa khóc.

Người đàn ông nâng cằm cô :" hôm nay em rất đẹp…ngoan …chiều tôi một chút…chút nữa tôi sẽ làm em sung sướиɠ ."

Hơi thở của ông ta phả vào mặt lâm đường khiến cô buồn nôn , cô tránh né bàn tay ông ta :" không…tôi không muốn, cầu xin ông tha cho tôi đi mà ."

Ông ta đè mạnh cô hơn , nắm chặt hai cánh tay cô cố định trên đầu . ông ta vùi đầu vào cổ trắng nõn của cô hôn hít. Lâm đường Vũng vẫy nước mắt tràn ra :" buông tôi ra …buông tôi ra …có ai không…cứu tôi " cô la to muốn khàn tiếng. sau cùng lấy hết sức lực nâng đùi đá vào hạ bộ dưới đũng quần của ông ta .người đàn ông buông lâm đường ra ,đau đớn kiêu lên.

" con khốn …mày giám đá ông sao …hôm nay ông cho mày chết dưới thân ông ."

Lâm Đường hoảng loạn ngồi dậy chạy ra xa , cô rút cái nĩa trong váy ra ,tay run rẫy cầm lấy đưa về phía ông ta :" nếu ông bước đến gần tôi thì đừng trách tôi ."

Ông ta đi từng bước một lại gần cô cười đểu nói :" cô định gϊếŧ chết tôi sao ? Tôi đến đây…cứ việc. "

Lâm Đường nhìn người đàn ông bước lại gần , cô biết mình sẽ không làm gì được ông ta , thôi thì cô tự kết liễu mình cho xong , vừa nghĩ cô trở tay đưa cái nĩa nhọn vào cần cổ mình.

" Tôi không thể làm gì ông … vậy thì tôi sẽ chết ở đây ."

Người đàn ông thấy cái nĩa nhọn đâm vào cổ cô rỉ máu , ông ta dừng bước nghĩ ông ta chỉ muốn chơi gái thôi. Không cần đến mức ép chết người, lỡ cô ta chết thật, cảnh sát điều tra tìm đến ông thì phiền phức lắm.

" Cô bình tĩnh đi …tôi không làm gì cô nữa .đừng chết ở đây ."

Thấy Lâm Đường vẫn không bỏ vật nhọn trên cổ xuống . Ông ta mất hứng cầm áo khoác đi ra ngoài chửi thề :" mẹ khϊếp…đúng là xui xẻo…gặp ngay con khùng. "

Nghe tiếng đóng cửa rất mạnh. Lâm Đường run rẫy từ từ bỏ cái nĩa xuống, cần cổ trắng nõn của cô sưng lên rỉ máu , lúc này Lâm Đường không thấy đau đớn mà chạy ngay ra cửa định thoát ra ngoài thì hai tên đàn ông là lính của chủ buông người, bọn họ hung dữ mở cửa đi vào.

1 tên vừa vào thấy cô liền ta tay đánh cô một bạc tai .khiến cô ngã nhào xuống đất.

" mẹ khϊếp…con khốn này …mày có biết mày làm mất khách VIP của ông chủ rồi không?"

Lâm Đường hoảng sợ , khoé miệng rỉ máu, nước mắt rơi xuống bất lực nhìn hai người đàn ông.

Không biết 2 tên nói gì nhỏ gì với nhau xong .

Người đàn ông vừa ra tay đánh cô lên tiếng :" nếu đã không nghe lời thì nhốt nó lại tối mai bắt nó ra tiếp khách…tiếp ngày vài người khách tự động biết nghe lời liền ."

Tên còn lại nghe xong liền kéo cô ra ngoài

bọn chúng đưa cô đến một căn nhà hơi tồi tàn ,trói tay cô lại , bọn chúng khoang 4 ,5 người tụ tập đánh bài.

Lâm Đường mệt mỏi dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo. Bây giờ cô mới thấy vết thương trên cổ rất đau, giờ cô giống như con búp bê rách nát .

Lâm Đường nhớ đến ba của mình , không biết giờ người mẹ kế ác độc đó có chăm sóc ba cô không,hay bỏ đói ông ấy…cô khóc nức nở không giám phát ra tiếng …cô nghĩ :“không được, cô không muốn chết cũng không muốn ở lại nơi này . Cô nhất định tìm cách trốn ra ngoài. Cô phải sống sót trở về gặp ba của mình, cô rất nhớ ông ấy .”

Nghĩ là làm, Lâm Đường bình tĩnh hơn đưa tay gạt những giọt nước mắt, giả vờ lên tiếng gọi.

"Mấy anh ơi " Lâm Đường thử gọi mấy gả đang ngồi đánh bài cách cô không xa , nhưng không ai để ý đến cô.

Lâm Đường gọi lớn tiếng hơn một chút :" này !mấy anh có nghe tôi gọi không vậy ?

Rốt cuộc cũng có người nghe thấy quay đầu lại nhìn cô :" kêu cái gì mà kêu . Không thấy bọn tao đang chơi bài à .!"

" tôi…tôi muốn đi tolet " Lâm Đường hơi ngượng ngùng nói ra yêu cầu này.

" đi tolet sao ?" Người nọ hừ lên tiếng " nín đi ! Sáng mai sẽ được đi "

" không được, tôi nhịn không được " .Lâm Đường đâu để ý đến ngượng ngùng nữa , giờ cô chỉ muốn trốn khỏi nơi này mà thôi.

" tôi thật sự không nhịn được . Xin các anh đấy " Cô nhăn mặt tỏ vẻ đau khổ , quả nhiên có hiệu quả . Người kia có vẻ dao động.

Có người đẩy hắn …:” này A hạo ,mau cởi trói dẫn cô ta đi đi . Đừng để anh em mất hứng ."

Nhưng ông chủ dặn không được thả cô ta ta " a hạo nói.

" chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ để mất một đứa con gái , nhanh chân lên đi ."

" Biết rồi " a hạo đứng dậy mở trói tay cho lâm đường, đưa cô đến tolet.

" Cô nhanh lên đó " , A hạo đẩy cô vào tolet rồi đứng ngoài canh.Lâm Đường nhanh tay chốt khóa cửa lại.

Lâm Đường nhìn ngắm bốn phía , tìm cách trốn ra ngoài , chắc chắn bây giờ chỉ có thể trốn ra bằng cửa sổ mà cửa cô hơi cao ,muốn leo lên e là rất khó …nếu có thể đứng trên nắp chứa nước bồn cầu thì có thể… hết cách rồi cô phải thử thôi .

Lâm Đường nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa , quan sát người bên ngoài .

" Này ! Cô xong chưa " A hạo bên ngoài không kiên nhẫn hỏi.

Lâm Đường giật mình lập tức nói vọng ra.

" Chưa …anh đừng có vào!tôi…tôi đi đại tiện.

" vậy thì nhanh lên " A hạo nói xong cũng không nói gì thêm.

Lâm Đường không giám thở mạnh . Nhẹ nhàng nhón chân đứng lên nắp chứa nước bồn cầu cố gắng leo lên cửa sổ , bệ cửa sổ rất cao khiến cô trượt xuống mấy lần .Lâm Đường cố gắng không tạo ra tiếng động nào.

Đầu gối bị đập vào tường sần sùi , rất đau nhưng cô không giám rên một tiếng , không biết đến lần thứ mấy lâm đường chống lên bệ cửa sổ,cuối cùng cô cũng leo lên được bệ cửa sổ .

Thấy bên ngoài A hạo không có động tĩnh gì , lúc này cô mới cẩn thận mở khoá cửa sổ , động tác nhẹ nhàng đến khó tin , chỉ sợ không nhẹ nhàng sẽ tạo ra tiếng động .

Cửa sổ dần được đẩy ra . Lâm Đường bất chấp cao bao nhiêu. Nhắm mắt liền nhảy xuống dưới, trên mặt đất toàn là đá vụn sắt nhọn . Lâm Đường để chân trần nhảy xuống, những viên đá sắt nhọn gim vào lòng bàn chân , máu lập tức chảy ra , cơn đau rát khiến cô quỳ xuống mặt đất. Không kịp chờ cơn đau qua đi , cô nhanh chóng đứng dậy.

Lần mò trong đêm tối , không có phương hướng chạy thẳng về phía trước một giây không giám chậm trễ, cô cố chạy thật nhanh khỏi nơi này , vì lát nữa bọn chúng sẽ phát hiện ra cô chạy trốn sẽ đuổi theo .

" Này …cô còn chưa xong sao ?nếu không nhanh lên ông đây sẽ xông vào đấy " A hạo bực bội nói nhưng vẫn không thấy người bên trong đáp lại.

" Này cô …" A hạo kề tai vào cửa : " nếu không nói gì tôi xông vào đấy " , nào ngờ vẫn không có ai lên tiếng , khoá cửa trong bị khoá. A hạo đạp cửa xông vào , đúng như dự đoán,thật không có ai bên trong .

" Con mẹ nó ! Con đàn bà khốn kia đã chạy mất rồi ! Mau đuổi theo ! A hạo quát lớn.

Mấy gã đang đánh bài hăng say nghe tiếng kêu sợ hãi . Ném hết bài đứng dậy tất cả chạy ra ngoài tìm Lâm Đường .

Lâm Đường chạy như điên , mặt không còn giọt máu, cô đứng lại nhìn xung quanh thấy có đường lớn , cô vui mừng nhanh chân chạy về phía đường lớn, quay đầu thấy đằng sau bọn họ sắp đuổi đến cô .

" Mẹ khϊếp …cô đứng lại cho tôi " Mấy gã vừa đuổi theo vừa chửi.

Lâm Đường cố gắng chạy về phía trước, nếu để bọn họ bắt được chắc chắn cô sẽ rất thê thảm.



Lục Dương đang lái xe , vừa nói chuyện điện thoại với Tấn thành.

" Anh đang trên đường đến nhà nhân chứng vụ án,có gì nói chuyện với cậu sau. "

Lục Dương chưa kịp tắt di động thì bất ngờ thấy một cô gái lao từ bên trong ra chặn trước xe anh , Lục Dương hoảng hốt bất ngờ đạp phanh thắng gấp suýt đυ.ng cô .

Lâm Đường đưa tay che ánh sáng xe chiếu vào mặt. Bất động đứng im , rất may đầu xe anh dừng kịp trước người cô .

Mấy gã kia nhìn thấy thế đừng nhìn.

" Mẹ khϊếp …giờ làm sao đây? .Để nó trốn thoát chúng ta không xong với ông chủ đâu " Ahạo nói.