- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
- Chương 39: Sau khi phát hỏa
Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
Chương 39: Sau khi phát hỏa
Trong phòng nghỉ
Lão Hoắc nắm lấy cái mông của cô, mà cô thì lại đang nằm vắt vẻo ở trên người anh.
Nhịp tim của anh đập như đánh trống mang theo tức giận ngập trời ập tới.
Thế giới của cô trong nháy mắt liền nghiêng ngả, từ dưới đi lên, vừa vặn lúc đó anh cũng nhìn cô.
Ánh mắt âm u một được vậy trong đám lửa hừng hực, hình như theo mỗi bước đạp của anh, liền tăng một chút.
Dường như thế giới đang bị đảo ngược, mềm mại đánh lên trên người hắn, nhưng
lại không làm nhạt đường vân giữa hai hàng lông mày kia.
Cô nuốt nuốt nước bọt, kéo kéo cánh tay của anh: "Ông xã à, đau đầu quá."
Có trời mới biết khi cố ý nói bằng cái nhão nhoẹt để phun ra hai chữ "Ông xã" kia cô đã run rẩy như thế nào.
Ôi mẹ ơi, cứ như là Quỳnh Dao ấy.
Chẳng qua tuy cả người bị treo ngược lên như vậy nhưng vẫn cảm nhận được thân thể của lão Hoắc cứng đờ ra, bước chân chậm lại một chút.
Cô liền vui mừng, vội vàng liếc nhìn anh, ánh mắt muốn bao nhiêu đáng thương thì có đáng thương bấy nhiêu.
Trong lòng lập tức vui vẻ: Cô cũng không tin anh chịu đựng được sự cầu khẩn này của mình.
Lão Hoắc vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ là hình như, có chút. . . . . . chần chừ.
Cô còn chưa kịp vui mừng, này cái tay đang đặt sẵn ở trên mông của cô đã hung hăng bấm một cái.
Mẹ ơi, thật là đau, nước mắt lập tức chảy ra như bão tố.
Ta rất muốn thét lên chói tai, muốn đánh anh một cái.
Nhưng cô không thể.
Mặc dù giờ phút này trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của lão Hoắc
cùng với tiếng hít thở của hai người bọn họ, nhưng làm sao mà biết được
một giây kế tiếp sẽ một người lạ nào đi đến chứ?
Cô không muốn khuôn mặt này của mình lại bị người ta chiêm ngưỡng.
Cô không ngại ngắm phong cảnh, nhưng rất ngại phải trở thành phong cảnh!
Cô tức giận bất bình hít một hơi thật sâu, con mẹ nó , sao mà cô luôn là người xui xẻo như vậy chứ!
Lúc không lưu tâm liền bị đại thúc trong người lúc nào cũng chứa một vại
dấm bắt gặp, mà lại còn trong tình cảnh mập mờ trèo tường như vậy nữa.
Thanh danh một đời, trinh tiết một đời liền bị hủy trong chốc lát.
Trong lúc cô đang ảo não thì lão Hoắc qua bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng đã tới trước phòng nghỉ.
Hô hấp không khỏi căng thẳng, cô lại nuốt nuốt nước bọt ừng ực.
Trời đất quay cuồng, thế giới lại điên đảo trở lại, bùm một tiếng, cô bị lão Hoắc hung hăng đè ở trên cửa.
L*иg ngực cứng rắn đè xuống, giống như muốn ép khô chút không khí cuối cùng còn sót lại trong thân thể của cô.
Cũng không thèm bật đèn, xung quanh tối om om, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua khe cửa ở dưới đất hắt vào.
Mà anh thì một tay siết chặt lấy eo của cô, một tay còn lại thì nắm chặt cổ.
Ngón cái của anh vuốt ve động mạch chủ, thân thể cọ xát vào người cô, còn hơi thở nóng bỏng thì phả lên trên mặt của cô.
Không thể diễn tả được sự mê người, quyến rũ của anh lúc này.
"Em nói xem, em phải làm như thế nào để lấy lòng anh đây."
Lão Hoắc cắn một cái lên tai cô, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nặn ra những lời này.
Cách lớp quần bằng vải đay, Hoắc lão nhị đã cứng rắn từ bao giờ, tay của cô đặt lên trên đó chủ động nịnh nọt.
Đầu gối của lão Hoắc liền nâng lên tách chân của cô ra khiến cho Hoắc lão nhị càng thêm thân cận.
Từ đáy lòng chợt run lên, thủy triều ở phía dưới đã bắt đầu khởi động.
Cô níu lấy vạt áo đồng phục của lão Hoắc, phía dưới nhẹ nhàng ma sat với Hoắc lão nhị.
Đưa lưỡi ra liếʍ lên cằm của anh một cái, tự nhủ vẻ mặt và động tác của mình bây giờ nhất định vô cùng dâʍ đãиɠ.
Bởi vì ánh lửa trong mắt anh càng ngày càng bùng lên.
Ta cởi ra lạnh lẽo dây lưng, kéo xuống, quần của hắn nửa đẩy tại trên đầu gối.
Trong bóng tối cô không nhìn thấy nét mặt lão Hoắc, nhưng khi thấy anh thở
hổn hển phả lên trên mặt cô, hầu kết đưa lên đưa xuống liên tục kia cũng đủ trả lời rồi.
Tay của anh vẫn còn đặt ngang hông của cô, nhưng sức lực ở càng ngày càng gia tăng, sau đó liền dời lên trên, dừng lại ở trước ngực của cô.
Mà tay của đã nắm chặt Hoắc lão nhị, cách lớp vải quần mà ve vuốt.
Một cái tay căn bản không cầm được nó, vừa nóng rực lại vừa cứng rắn, nhiệt độ cuồn cuộn tăng cao truyền tới đầu ngón tay.
Cổ họng liền khô rát, giống như bị lửa thiêu qua vậy, vừa tê dại vừa khó chịu, lại có một luồng khí nóng phả vào gáy nữa chứ.
Đầu óc liền mụ mị, thân thể lại phấn chấn.
Cầm lấy khóa quần kéo xuống Hoắc lão nhị lập tức liền nhảy ra.
Tốc độ thoát ra rất nhanh, hình như là cũng rất vội vã.
Trong bóng tối, xúc cảm càng trở nên nhanh nhạy hơn, cô cảm nhận được rõ ràng sức sống bừng bừng của nó, đang rung động như muốn nhanh lên một chút.
Bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, mặc dù không biết là tại sao.
Có lẽ là Hoắc lão nhị lần nào cũng nể mặt của cô nên luôn làm thỏa mãn tâm tư tràn đầy hư vinh của phái nữ.
"Cười cái gì, hả?"
Âm cuối liền lên cao, tựa như hỏi thăm, nhưng thật ra là muốn tuyên chiến.
Cho nên khi quần của cô bị gạt xuống, dưới thân chợt thấy lạnh, tiếp đó
Hoắc lão nhị cứng rắn không chút do dự mà xông tới làm cô có chút giật
mình.
Cái từ "hả" kia của lão Hoắc như nói cho cô biết anh muốn hành động rồi.
Quả nhiên vẫn luôn thích tiến công.
Nhưng cô chưa đủ ướt, nên khi lão Hoắc mới đi vào một nửa liền hừ lên mấy tiếng.
Cô cho là Hoắc lão nhị sẽ cậy mạnh mà xông vào, ai ngờ được anh lại không tiếp tục đi tới.
Mà là dừng tại chỗ đó, từ từ cọ xát, cọ xát vào địa phương mẫn cảm nhất.
Cả người đột nhiên mềm nhũn, nhưng phía dưới lại từ từ ướŧ áŧ.
Ngón tay cô vuốt ve vùng đất ưa thích nhất, không theo quy luật nào cả.
Đi xuống một chút liền chạm đến đến Hoắc lão nhị lộ ở bên ngoài.
Đầu ngón tay mới sượt qua, lão Hoắc liền buồn bực hô lên một tiếng, mà thủ hạ chính là đồng chí lão Nhị, giật giật lên mấy cái.
Trái lại cô vô cùng hứng thú với trò chơi này, móng tay cào cào lên lão Nhị, hô hấp của lão Hoắc quả nhiên gấp gáp hơn hẳn.
Cô liền nhỏ giọng cười lên, lão Hoắc lập tức trừng phạt bằng cách bấm vào eo cô một cái.
Dưới thân liền co rụt lại, cắn thật chặt Hoắc lão nhị, cô nghĩ, mặt của lão
Hoắc bây giờ nhất định rất vặn vẹo, gần như muốn bộc phát theo rồi.
Không biết có phải là bản thân cô tương đối biếи ŧɦái hay không mà rất hiếm
khi cô nhìn anh ở trên người cô mà mất đi lý trí, muốn ngừng mà không
ngừng được.
Như thế thì thật vô cùng thỏa mãn.
Cô đang vui sướиɠ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện với nhau.
Tim cô liền nhảy lên, tạm ngưng mọi hoạt động.
Hình như toàn thân căng thẳng kia của cô lại càng khơi lên hăng hái của lão Hoắc, anh mãnh liệt ra vào, thôi thúc cô.
Hành động này liền làm cho cánh cửa bật lên tiếng vang, vừa buồn bực lại vừa trầm.
Mà bước chân kia đột nhiên cũng dừng lại, chỉ cách bọn họ một cánh cửa mà thôi.
Mà ở bên này của cánh cửa Hạ Sơn Chi cô đang cắn môi nín thở.
Người ở bên ngoài hình như đang tiến đến gần cánh cửa, lẩm bẩm: "Cô có nghe
thấy gì hay không, hình như có tiếng động gì đó ở đây."
Một lát sau người còn lại kia nói tiếp: "Trong phòng cũng không có ánh đến, chắc là không có người đâu."
Cô ở trong lòng nhẹ nhàng than thở, làm ơn, hai cô nàng bát quái ở ngoài
cửa kia muốn làm gì thì làm đi, không nên quấy rầy công việc của người
khác như vậy?
Lại qua mười mấy giây, lúc này cô nàng kia mới nói: "Đi thôi."
Cơ hồ là một giây sau, miệng của cô rất không hợp với hoàn cảnh mà kêu lên thất thanh —-"A!"
Tiếp theo đó là lưng đυ.ng vào cánh cửa, bùm một nhát!
Cô hung ác nắm cánh tay của lão Hoắc, dùng sức bấm một cái, trừng mắt lạnh lùng nhìn lên gương mặt hắc ám kia.
CMN, anh lại dám đánh lén em như vậy!
Mới vừa rồi Hoắc lão nhị rất ra sức đâm vào chỗ sâu nhất, mà âm thanh kia
không thể không thừa nhận đó chính là thẹn thùng rêи ɾỉ.
Hai cô nàng tò mò cũng kêu lên theo, bước chân từ từ tản ra.
Đợi đến lúc ngoài cửa gần như yên tĩnh, cô rốt cuộc cũng rống lên: "CMN, anh điên rồi!"
Khuôn mặt hắc ám liền đè cô xuống, phía dưới liền trướng lên, một dòng dịch mật liền chảy ra.
Con ngươi đen nhánh chằm chằm đóng đinh cô lại, môi của anh nhẹ nhàng ve
vuốt lên mặt của cô: "Sợ cái gì chứ, người khác cũng không nhìn thấy
được."
Cô nhẫn nhịn không được muốn mắng to, liền vội vàng thở
lấy hơi, thế nhưng anh lại gặm trên mặt cô rồi nói: "Mới vừa rồi chính
là trừng phạt."
Mẹ ơi, cô biết ngay là người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi nội tâm đen tối mà.
"Đồ điên!"
Sau đó liền há mồm, hung hăng cắn anh một cái.
Trong nháy mắt liền tràn ra máu tanh, thế mà anh tựa hồ như không để ý, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô mà quấy đảo.
Nước bọt giao thoa, răng môi dung hợp.
Anh cậy thế lại càng hung mãnh, một tay nắm lấy cằm của cô, để có thể dễ dàng dây dưa ở trong miệng của cô.
Đầu lưỡi của anh dò xuống dưới lưỡi của cô, quấy đảo lên làm nước bọt càng tiết ra nhiều hơn.
Cổ họng của cô thiếu dướng khí sắp phun ra đến nơi.
Mà lúc này Hoắc lão nhị lại ra sức đam vào, thật may là phía trên của cô
vẫn đang mặc áσ ɭóŧ lông cừu, nên phần lưng không đến nỗi bị thương,
nhưng nhất định sẽ tím bầm lại.
Chỗ xương sườn từng nhát từng nhát va chạm vào cánh cửa, nhưng cảm giác đau đớn kia lại bị một ít lo lắng ở trong lòng thay thế.
Ngoài cửa lúc nào cũng có thể có người đi qua, bên trong cửa khí thế lại hừng hực như vậy.
Cô không ngăn cản được anh, nên đành phải ôm lấy đầu của anh tận lực không phát ra rêи ɾỉ.
Bên tai vang lên tiếng thở dốc, lại khơi lên kích động và kí©h thí©ɧ từ sâu trong cơ thể.
Thắt lưng của lão Hoắc nện lên trên cửa, hung hăng nâng cô lên mà ra ra vào vào, dây dưa quấn quít.
Cô cũng đã ướt đẫm rồi nên anh tiến hành càng thêm thuận lợi.
Tiếng nhóp nhép của mật dịch chảy cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, giác quan càng trở nên mẫn cảm, cô ngượng ngùng, muốn hạ người xuống.
Hai
chân ở trên không đã lâu, thân thể cũng mềm nhũn mỏi mệt rồi, vừa ngẩng
đầu lên nhìn, đại thúc vẫn đang rất nỗ lực phấn chấn.
Hoắc lão nhị ở dưới bụng kêu gào vận động, mà cái mồn của cô lại bị ma trảo của anh đưa về phía trước.
May là đã ở cùng anh ba năm, nhưng như vậy vẫn có chút không chịu nổi, dạo đầu quá ngắn mà quá trình thì lại quá dài.
Vì vậy cô giơ ngón tay lên, khi ngang hông của anh bấm một cái.
Đó chính là điểm mẫn cảm nhất của anh.
Bụng cô cố ý rụt lại, làm như vậy thì kɧoáı ©ảʍ của anh sẽ tăng gấp bội, mà kết thúc cũng sẽ tăng nhanh.
Quả nhiên, động tác của anh hơi chậm lại, tiếp theo lại càng mãnh liệt hơn nữa, nhanh chóng rút ra cắm vào.
Thật may là tay của anh đã vòng qua vai cô giữ chặt, nếu không thì cô thật sự không chịu nổi.
Sau một hồi mãnh liệt chạy nước rút, Hoắc lão nhị rốt cuộc cũng dừng lại, chống đỡ bên trong.
Lúc này các đồng chí tinh binh nóng rực cũng thi nhau phun vào sâu bên trong người của cô, nóng bỏng làm cho cô phát run.
Hoắc đại thúc ôm lấy thở từng cơn, hai chân của cô đang cong lên cũng liền
mỏi mệt trượt xuống, nhưng cái đó vẫn còn ở chống đỡ ở bên trong thân
thể của cô.
Hít thật sâu một hơi, cả người cũng run rẩy.
Hoắc lão nhị vẫn không chịu lui ra ngoài, mềm nhũn chôn ở bên trong.
Sau một lúc mềm nhũn nó bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó cô liền nghe chủ của nó nói: "Có phải rất kí©h thí©ɧ không?"
Bàn tay của Hoắc vuốt ve ngực của cô, lại tiếp tục phun ra: "Khó trách
người khác thích làm chuyện xấu ở nơi công cộng, thì ra là . . . . . ."
Hoắc đại thúc chợt dừng lại, hôn lên tai của cô sau đó liền nhẹ nhàng nói tiếp: "Mất hồn như vậy."
Đầu của cô vừa tỉnh táo một chút “ đoàng” một cái nhiệt huyết lại xông lên.
Vì vậy phía dưới liền co rút lại xoắn chặt Hoắc lão nhị.
Lão Hoắc không biết là buồn cười hay là buồn bực mà lại gục trên đầu vai của cô, run rẩy.
Đại thúc à, thành ngữ không phải dùng như vậy đâu!
Không cần phải từ hay ý đẹp làm gì!
Khi được anh ôm vào trong ngực cô liền nhắm hai mắt lại, từng giọt mồ hôi giỏ xuống trên người, trên mặt cô.
Từ sâu tận đáy lòng, yếu ớt bồi thêm một câu nữa: "Mặc dù lời của anh là
sự thật, nhưng cũng không cần trực tiếp như vậy, chỉ cần ngắn gọn, hàm
súc thôi , anh có hiểu không?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
- Chương 39: Sau khi phát hỏa