- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
- Chương 22
Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
Chương 22
Lão Hoắc nghiêm mặt buồn bực uống rượu, cô sờ sờ vào cánh tay anh rồi nói:
"Em cũng không ngờ lại gặp phải bọn họ, thật đấy ."
Anh lại uống cạn thêm một chén, không thèm để ý tới cô.
"Này, tất cả em đều thẳng thắn nói ra rồi, cười lên một cái nào."
Cô lấy lòng ngả lên đầu vai anh, lắc lắc tay anh làm nũng.
Lão Hoắc rốt cuộc cũng thoáng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cô thế nhưng vẫn mím chặt môi không nói.
"Được rồi, vậy để em gái cười với đại gia một cái nhé."
Cô cong khóe môi sau đó cười rộ lên làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Sau đó lại chớp chớp mi nhìn anh đầy e thẹn.
Cô làm trò như vậy anh mà còn không vui vậy thì cũng quá hẹp hòi rồi!
Trên mặt nở nụ cười vui vẻ nhưng trong tâm lại oán thầm, ông chú à, chú cũng nên phản ứng rồi đấy.
Cô cười đến mỏi cả miệng, lão Hoắc rốt cuộc cũng nhíu mày, làm cho khóe môi cô lần nữa lại cong lên.
Không ngờ anh lại nói: "Kiên trì một phút nữa, gia sẽ tạm tha cho em."
Cô muốn hộc máu, người đàn ông này, trước kia sao không phát hiện ra là anh rất thích ăn dấm chua.
Mặc dù trong lòng cô hung hăng oán thầm, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.
Tay của Lão Hoắc vỗ lêи đỉиɦ đầu của cô sau đó hé răng nói: "Ngoan."
Lại dám mang cô ra để đùa bỡn, tức giận dâng lên nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn.
Ai bảo cô gặp phải một đấng mày râu thích ăn dấm như vậy?
Kể cả trên đường về nhà, ngồi ở trên xe tay của lão Hoắc vẫn nắm lấy tay cô, cả khi vào trong thang máy cũng thế.
Ánh mắt mẹ già đầy mập mờ liếc đông ngó tây, lão Hoắc giả bộ ngu coi như không thấy, cô cũng vậy chỉ có thể thi thoảng sờ sờ vào đầu vai áo.
Vừa vào nhà, lão Hoắc nói với cha mẹ cô hai ba câu sau đó liền kéo cô vào thẳng phòng ngủ.
Trái tim cô đập thình thịch, cổ họng khát khô.
"Bùm."
Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, lão Hoắc liền đè cô lên trên cánh cửa.
Tay của anh không kịp chờ đợi luồn vào trong áo len của cô, cách áσ ɭóŧ mà xoa nắn.
Cô sửng sốt ngăn anh lại: "Này, cha mẹ vẫn còn ở đây đấy."
Anh cúi người chận miệng của cô lại, đầu lưỡi luồn vào ở trong miệng cô khuấy đảo.
Mùi rượu nồng nặc, trong cổ họng nước bọt bay tứ tung, cô chỉ dám nhẹ nhàng giãy dụa: "Hoắc. . . Sở. . ."
Cô mở mồm nói tạo thời cơ cho đầu lưỡi của anh thừa dịp quấn lấy lưỡi của mình, trằn trọc mυ"ŧ vào.
Nước bọt giao thoa, cô lại không dám lớn tiếng chỉ có thể bấm anh rồi nhấc chân lên ngăn cản.
Nhưng người này đã biến thành dã thú, thoắt một cái tay của cô dễ dàng bị anh bắt chéo đè ép ở sau lưng.
Đầu gối của anh liền chuyển hướng đến hai chân của cô nặng nề chạm vào phía dưới.
Cô luống cuống, liều mạng lắc đầu: "Không. . . Muốn. . . cha mẹ. . ."
Hiện giờ anh vẫn còn ở trong miệng cô mà càn quấy, cô chỉ có thể đứt quãng nhắc nhở anh mà thôi.
Cha mẹ đang ở bên ngoài, muốn động dục cũng không cần lộ liễu như vậy, cô cũng còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Cô cố gắng giẫy giụa, môi của anh rốt cuộc cũng bị trệch hướng vì vậy cô liền vội vàng mở miệng nói luôn: "Ba mẹ đều ở bên ngoài đấy, không nên như vậy!"
Khí lực của lão Hoắc cường tráng như vậy, tiếng kêu của cô nhất định là cực kỳ bi thảm, nếu bị cha mẹ cô nghe được, cô thật sự chỉ có thể đập đầu vào miếng đậu phụ để tự tử thôi .
Cho nên bất luận như thế nào, tối nay nhất định không thể để cho anh làm loạn được.
Cái đầu nhỏ của cô ra sức tính toán.
Sức lực chèn ép của lão Hoắc cũng chợt nhẹ đi, chưa kịp vui mừng thì anh đã cắn vào khóe môi của cô nói: " Nếu như vậy thì bà xã đại nhân nhỏ giọng một chút là được."
Cô nghe được lời anh nói mà cảm thấy hoang mang.
Anh đắc ý cười, cởϊ áσ lông của cô ra sau đó rất có thứ tự cởϊ qυầи áσ ɭóŧ xuống.
Sau lưng và trước ngực đều cảm thấy lạnh lẽo, cô khẽ run rẩy, sau mấy giây mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu nhìn xuống, CMN trên người chỉ còn sót lại duy nhất một cái Bra.
Cô liền nhấc chân đá qua, đè ép âm thanh gắt lên: "Anh điên rồi!"
"Đúng vậy, nhìn thấy em và tình cũ ôm ôm ấp ấp, anh bị ép phát điên rồi."
Một câu này của Lão Hoắc chặn luôn vào cổ họng làm cô á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.
Cô tức giận, anh vẫn tiếp tục công việc đang bỏ dở: "Soạt” một tiếng liền thấy bra rơi xuống.
Nửa thân trên của cô hoàn toàn trần trụi không tránh khỏi phát run, anh liền ép sát người vào, cúc áo trên đồng phục lạnh lẽo dính vào trên người làm cô run rẩy.
Đầu của anh cúi vào trước ngực cô, dùng sức cắn một cái làm cô đau đến nghiến răng.
Tên đàn ông chết tiệt này chắc đang trừng phạt cô đây.
Tay của anh chạm vào ngực bên kia, cả bàn tay phủ lên ác độc chà xát nắn bóp.
Cô đau đến ứa nước mắt, vươn tay mở dây lưng của anh ra, sau hai ba lần thao tác liền kéo được quần dài xuống.
Quần dài của anh bị cô kéo xuống đùi sau đó tay của cô liền nắm ngay vào lão Nhị của nhà anh.
"Hừm” có tiếng hít sâu phát ra đúng như dự liệu của cô, thế là đã hòa rồi. Ngón tay cô dùng sức xoa nắn sau đó ngếch cằm lên nhìn anh.
Trong mắt của anh dục hỏa bốc lên hừng hực, mày cau lại môi cũng mím chặt.
Cô cũng chu môi nhíu mày, muốn chơi đúng không, cô cũng không phải dễ bắt nạt như vậy!
Móng tay của cô cố ý quét qua phía dưới, tiếng anh buồn bực hít sâu làm cho cô hả hê.
Ngón tay của cô lạnh lẽo mà lão Nhị nhà anh lại đang nóng hầm hập, băng và lửa cùng nhau dày vò, xem anh còn nảy sinh ác độc được nữa không!
Thời đại này, phụ nữ cũng không phải là kẻ yếu dễ bắt nạt, phải học được phản kháng cùng với đánh trả.
Ngọn lửa hưng phấn trong mắt Lão Hoắc lại càng dâng cao, cơ thể cứng như sắt thép càng ép sát vào người cô.
Cô nhướng cằm tiếp tục thấy đắc ý nhưng trong lòng loáng thoáng có chút chua xót.
Lão Hoắc cúi đầu, nhếch môi, mùi rượu phả lên mặt cô: "Muốn chơi đúng không, hiện tại, trò chơi bắt đầu."
Anh ngả người về phía trước, hạ thân của anh ở trong tay cô giật giật, hình như là đã lớn một chút lại còn vừa cứng vừa nóng giẫy lên.
Giờ phút này cô bắt đầu thấy sợ rồi, cái vật kia đang ở trên tay cô lại rung rung lên.
Đầu anh lại chôn trước ngực cô, lấy răng cắn cắn, đầu ngón tay thì nhào nặn vân vê.
Nước bọt của anh hình như cũng nóng rực, dinh dính lên trên da thịt đang lộ ra ngoài của cô.
Bàn tay của cô thì càng ngày càng nóng, thân thể co rút lại, nhẹ nhàng run rẩy.
Cô buông tay sau đó sờ vào vùng đất ưa thích nhất, chậm rãi mân mê, móng tay xoắn lấy bộ lông ngắn ngủn.
Từ đó làm cho cơ bụng của anh cũng run lên theo khiến cô chơi đùa càng hăng hái hơn.
Anh vẫn còn đang làm loạn ở trước ngực cô, hàm răng gặm cắn liếʍ láp phát ra tiếng va chạm vô cùng da^ʍ mị mà câu hồn.
Điều này đã khơi dậy lên đầu dây thần kinh hưng phấn của cô.
Tay phải của cô dọc theo vạt áo đồng phục đi lên, năm ngón tay lành lạnh trườn qua da thịt ấm áp của anh.
Tay trái của cô tìm đến lão nhị xoa xoa nắn nắn lúc nặng lúc nhẹ .
Tay phải của cô lại thành kính dịu dàng vuốt ve phía trên, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại bên trái cây xương sườn thứ hai của anh nói.
"Ngẩng đầu lên đi, em có lời muốn nói với anh!"
Không cần hoài nghi, lời nói sát phong cảnh như thế chính xác xuất phát từ miệng của Hạ Sơn Chi cô.
Nhưng mà lão Hoắc cũng không thèm đoái hoài, bàn tay đang miệt mài ở trước ngực của cô chợt trượt xuống bên dưới bắt đầu kéo khóa quần jean của cô ra.
Hôm nay cô mặc quần làm cho lượng công việc của anh xác thực tăng lên không ít, đồng chí lão Hoắc anh cực khổ rồi.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc quan tâm đến anh, người ta đang muốn nói với anh chuyện đứng đắn đấy.
"Em nói một lần cuối cùng, anh mà không nghe thì đừng có hối hận."
Tay trái của cô buông ra vuốt vuốt lên tóc anh.
Bộ dạng đang gấp gáp của ông chú khi nghe được câu nói mười phần uy hϊếp kia thì động tác chợt chậm lại, sau đó ngẩng đầu lên.
Chỉ là anh cũng không có ngoan ngoãn chờ cô mở miệng, bổ nhào về phía trước, hung hăng đem cô cố định trên cánh cửa.
Chóp mũi chạm vào mặt, đôi môi mơn trớn lại còn rất sắc tình dùng đầu lưỡi liếʍ hàm răng của cô.
Hormone cường đại của lão Hoắc trong nháy mắt bao phủ đóa kiều hoa của Hạ gia.
Anh đè ép cô, đồng phục dính lên trên người cô, tay phải của cô đang chạm vào cây xương sườn số hai cũng bị anh đè ép.
Cô đưa chân đá anh: "Buông ra một chút."
Lão Hoắc cau mày, bất đắc dĩ hơi buông lỏng ra, chỉ là gương mặt to vẫn dán sát vào mặt của cô.
Tay phải của cô ấn cái xương sườn kia nói:
"Hoắc Sở Kiệt, năm đó anh dũng cảm thế kia mà? Hăng hái làm nô bộc cho nhân dân, em đã nói với anh,... "
"?" Anh nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
"Cũng không thể tùy tiện dùng hết sức lực thậm chí còn anh dũng hy sinh như vậy, có biết không!"
Cô nhìn anh: "Cây xương sườn này đã gãy một lần cũng đủ rồi, về sau em muốn nuôi nó tốt một chút."
Trong mắt Lão Hoắc lộ ra nghi ngờ, cô ở trước người anh cọ qua cọ lại: "Lão đầu, còn nhớ rõ khi đó anh nói với em cái gì không? Nói lại lần nữa cho em nghe?"
Lòng cô tràn đầy mong đợi chờ Hoắc Sở Kiệt lần đầu tiên thổ lộ với Hạ Sơn Chi, nhưng là hô hấp của anh vẫn như cũ, thần sắc vẫn như cũ, còn anh vẫn như cũ trầm mặc.
Chuyện cũ chợt hiện lên trong đầu , rành rành ngay trước mắt.
Lúc đó Cổ Tiểu Văn lay cánh tay của cô thét lên chói tai:
"Chị cho rằng chị khổ sở dây dưa thì anh ấy sẽ quay đầu lại? Nói cho chị biết, tôi hiện tại mới là bạn gái của anh ấy."
Cô hất tay: "Cút, tôi không biết cô."
Cổ Tiểu Văn liền đem cô đẩy về phía trước: "Đi chết đi, Quân Quân không phải người của chị, về sau không cần dây dưa với anh ấy nữa."
Cô không ngờ cô ta sẽ nổi điên như thế, cả người cô lảo đảo chuấn bị ngã xuống mặt đường, đầu óc hoang mang, tim như bị bóp nghẹn lại.
Cô cho là mình sẽ hung hăng ngã trên mặt đất, đầu rơi máu chảy.
Nhưng lại có một nguồn sức mạnh đẩy cô sang bên cạnh.
Cả người cô cuối cùng rơi xuống bên lề đường, tim đập "bang bang" trong l*иg ngực.
Lão Hoắc đang ở cách cô vài mét, máu từ đỉnh đầu chảy tràn trên mặt, ngũ quan thâm thúy vô cùng nghiêm khắc nhưng trong mắt lại không hề có tia tức giận nào.
Cô bò đến bên cạnh anh, run rẩy nói không nên lời: "Hoắc Sở Kiệt. . . anh từ nơi nào. . . lao ra. . . anh không thể. . ."
Anh khẽ động khóe môi, cười gượng ép: "Bảo bối, anh là của em."
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Cô nghĩ mình vĩnh viễn nhớ rõ nụ cười yếu ớt cùng với mấy chữ kia của anh.
Ba năm qua đi rồi, hiện tại, anh đang đè ép cô thật chặt... dưới tay phải của cô chính là xương sườn đã từng vì cô mà đứt rời.
Cô bỗng nhiên rất muốn nói cho anh biết: "Hoắc Sở Kiệt, em là của anh!"
Vì vậy cô thật sự liền nói ra.
Lúc này hô hấp của lão Hoắc cứng lại, trên mặt cô nhiệt độ ngày càng suy giảm, nhưng ngọn lửa trong mắt anh lại càng ngày càng nóng hừng hực lên.
Cô nhếch môi cười, dáng vẻ bây giờ nhất định trông rất ngu, tuyệt không thục nữ, tuyệt không đoan trang chút nào.
Nhưng lão Hoắc nhà cô thế nhưng lại hung hăng đè ép cô, hung hăng cắn cô một cái.
Cô nếm thấy có mùi máu tươi nhàn nhạt, sau đó thấy anh nghiến răng thốt ra: "Cái người này. . . . . . Yêu Tinh. . . . . ."
Thái độ của lão Hoắc như đυ.ng phải bãi mìn, nhưng cô lại không hề thấy vướng mắc mà lại cảm thấy trong tim thật ngọt .
Tay của anh cố gắng cởϊ qυầи cô xuống, cô vui sướиɠ nhìn động tác vụng về của anh, liền bị anh trừng phạt cắn vào sau tai một cái.
Quần jean bị anh kéo tới đầu gối, cô rốt cuộc cũng đại phát tốt bụng, nhấc chân lên cởi ra hết.
Anh vội vàng ôm lấy cô, hai tay bế bổng cô lên...chân của cô cũng thuận thế vắt lên hai bên hông của anh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
- Chương 22