“Bởi vì tay phải của anh ta sạch sẽ hơn tay trái rất nhiều. Điều nay nói rõ khi xuống núi thì vách núi ở vào bên trái thân thể của anh ta, như vậy tôi suy đoán ra con đường núi này phải đi qua núi Nam.”
“Có chút ý nghĩa!” Trên mặt Chu Bình hiện ra biểu cảm khen ngợi, “Làm sao tôi lại quên điểm này!”
“Không nói những thứ này nó không có liên quan nhiều đến vụ án.” La Phi xoay mặt nhìn về phía Trương Bân, đối phương đang dùng ánh mắt bội phục nhìn anh, từ đó La Phi khẳng định có thể suy đoán kia của mình là hoàn toàn chính xác. Nhưng chuyện này với anh mà nói cũng không quan trọng, hiện tại điều anh quan tâm là những tình tiết liên quan đến vụ án.
“Địa điểm cụ thể xảy ra chuyện không may là ở nơi nào?” La Phi tiếp tục hỏi.
“Ở trên một con đường núi cửa sau chùa.” Giọng nói Trương Bân rất thấp, thân thể cũng co lại ở trên ghế, lộ ra vẻ sức cùng lực kiệt.
La Phi và Chu Bình vô cùng hiểu tại sao Trương Bân bây giờ lại rơi vào trạng thái này. Bây giờ là 2 giờ 45 phút rạng sáng, từ chùa Khô Mộc đến giữa đồn công an, dưới tình trạng bình thường cũng phải đi ít nhất hơn hai giờ đường núi. Lấy tuổi thọ và thể chất của Trương Bân, nơi đây lại đen kịt như vậy, trong buổi tối gió mạnh thổi lớn chạy từ trên núi xuống, đi liên tục hơn ba tiếng đồng hồ, kỳ thực thể lực và ý chí tiêu hao là điều có thể hiểu.
“Đến tột cùng có điều bất trắc gì xảy ra ở đây?” La Phi dần chuyển hướng đề tài đến phần mấu chốt nhất.
Những lời này giống như đâm trúng vị trí mẫn cảm trong trí nhớ của Trương Bân, suy nghĩ của anh ta bị dẫn về thời gian xảy ra chuyện kinh khủng kia. Ngay lập tức tâm tình của anh ta lại dậy sóng thêm một lần nữa. Anh ta lo lắng lắc đầu, tự mình lẩm bẩm: “Ngoài ý muốn? Không, không đúng… đây không phải là ngoài ý muốn…”
“Ý của anh đây là như thế nào?” La Phi nhíu đầu lông mày hỏi tới, “Không phải ngoài ý muốn, chẳng lẽ là tự sát? Hay là gϊếŧ người?”
“Tôi không biết… này rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nên nói như thế nào?” Ly nước trong tay Trương Bân run rẩy còn lợi hại hơn vừa rồi, một ít nước trong ly rơi xuống mặt đất trước mặt anh ta.
La Phi nhíu mày: “Không phải anh là người chứng kiến sự việc sao? Anh thấy được cái gì cứ nói cái đó.”
Ánh mắt Trương Bân có phần rời rạc, giống như đang né tránh việc đáng sợ gì đó: “Không, các người sẽ không tin đâu… Chắc chắn các người sẽ không tin…Tôi nhìn thấy…” Bởi vì có chút tin tức không tiếp nhận được, anh ta không thể không dừng lời nói lại, há miệng thở hổn hển.
Không khí trong phòng bởi vì nét mặt của Trương Bân mà có vẻ hơi căng thẳng. Chu Bình đi tới trước mặt Trương Bân, lấy tay đỡ bờ vai của anh ta, cẩn thận hỏi thăm: “Anh nhìn thấy cái gì?”
Trương Bân cắn răng, tựa như nổi lên dũng khí khổng lồ, cuối cùng từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ đầy khó khăn: “Quỷ, một con quỷ không có đầu…”
“Cái gì?” La Phi và Chu Bình nhìn nhau một cái, lắc đầu không thể tưởng tượng nổi, cái này hoang đường quá!
Cảm xúc Trương Bân càng ngày càng khó khống chế, toàn thân anh ta run rẩy mãnh liệt. Bỗng nhiên, ly nước trong tay anh ta “ba” một tiếng rơi xuống đất, sau đó anh ta dùng tay bịt chặt l*иg ngực của mình, từ từ co quắp ngã xuống ở trên ghế.
Chu Bình vội vàng đỡ anh ta: “Thế nào?” La Phi cũng giành phần đi tới.
Trương Bân khổ sở thở hổn hển, tay phải run rẩy giơ lên đưa vào trong túi áo.
“Là bệnh tim, có thuốc!” La Phi vừa nói, vừa đưa một tay vào túi áo Trương Bân, quả nhiên tìm ra một chai thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Trương Bân uống thuốc, hô hấp từ từ ổn định trở lại, nhưng mà vẫn mệt mỏi không chịu nổi nhắm mắt lại. Cái miệng của anh ta ngập ngừng lẩm bẩm, hình như vẫn còn nói cái gì đó.
La Phi áp lỗ tai mình đến bên môi Trương Bân, vễnh tai nghe.
“Bức tranh tức giận… bọn họ… bọn họ mở bức tranh kia… Bức tranh tức giận.”
La Phi: “Cái gì? Bức tranh tức giận? Bọn họ là ai?”
Trương Bân đã không cách nào trả lời nữa, anh ta hôn mê rồi.
Tình huống nguy cấp, La Phi không rảnh ngẫm nghĩ những lời nói kỳ quái này nữa. Anh quay đầu, trong giọng nói mang theo chút nôn nóng: “Cậu nhanh đi lái xe, lập tức đưa anh ta đến bệnh viện tiến hành cấp cứu.”
“Dạ!” Chu Bình đồng ý một tiếng, vội vã chạy ra khỏi phòng.
La Phi nâng cánh tay Trương Bân lên, phần eo ra sức, khiêng anh ta. Khá tốt là Trương Bân cũng không xem như quá nặng, La Phi cõng anh ta đi vào trong sân, lúc này Chu Bình đã lái xe cảnh sát đến, mở sẵn cửa xe chờ anh.
La Phi mang Trương Bân đang trong trạng thái hôn mê nhét vào chỗ ngồi phía sau xe cảnh sát, đóng cửa xe, đồng thời lớn tiếng nói với Chu Bình: “Chờ sau khi thân thể anh ta khôi phục lại, lập tức tiến hành điều tra tình hình thực tế thêm một lần nữa.”
Đầu Chu Bình thò ra ngoài cửa sổ, có chút không yên lòng hỏi: “Sư trưởng La, chuyện này xem ra có chút kỳ hoặc! Hiện trường bên kia làm sao bây giờ?”
“Tôi lập tức lên núi. Trước tiên cậu đừng động tới những thứ này, cứu người quan trọng hơn. Nếu như cần tăng chi viện, tôi sẽ liên lạc lại với cậu. Mau đi đi!” La Phi đưa tay vỗ vỗ vào thành xe, tỏ vẻ thúc giục.
Chu Bình gật đầu một cái, đạp chân ga. Xe hơi rống lên một tiếng trầm thấp, vọt ra khỏi sân, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm vô tận.