Thấy dáng vẻ hối hận của Trương Bân, Chu Bình không nhịn được khuyên lơi: “Anh cũng không cần quá tự trách, trong hoàn cảnh to lớn như vậy, người ta rất khó phân biệt đúng sai.”
Trương Bân bùi ngùi nói: “Đúng vậy, ngay trong xã hội bấy giờ, tính tình con người bị bóp méo, một mặt u tối của con người cũng không cố kỵ mà bộc lộ ra ngoài. Lúc ấy tôi và Trần Kiện mới vừa mười sáu mười bảy tuổi, phải nói là vẫn còn con nít. Trước kia sư phụ trách mắng chúng tôi rất nhiều, chúng tôi lập tức đem cơ hội phê bình này làm thành cơ hội trả thù, hành động với ông hoàn toàn có thể dùng hai từ ‘hành hạ’ để hình dung. Bây giờ nhớ lại… thật sự là không dám nhớ tới.”
“Hồ Tuấn Khải đâu?” Chu Bình chú ý tới Trương Bân không có nhắc tới tên người này, “Anh ta không đi cùng các anh sao?”
“Hồ Tuấn Khải là đại sư huynh của chúng tôi. Mặc dù anh ấy cũng là tiểu tướng(*), nhưng thời điểm diễn ra phê bình thật sự, anh lại luôn tìm cách che chở cho sư phụ. Có thể là bởi vì anh lớn tuổi hơn, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo hơn, cũng có thể vì nguyên nhân ngày thường sư phụ đối xử với anh ấy đặc biệt tốt.”
(*tiểu tướng: Thời xưa chỉ tướng trẻ)”
“Nói như vậy, hành động đối đãi của sư phụ với mấy người học trò còn có phân biệt sao?”
Trương Bân gật đầu một cái: “Sư phụ đối xử với các học trò khác đều vô cùng nghiêm nghị, thậm chí nói là cay nghiệt, chỉ dành sự chăm sóc đặc biệt cho Hồ Tuấn Khải. Ở trong ấn tượng của tôi, hình như Hồ Tuấn Khải chưa bao giờ chịu sự la mắng của thầy. Nếu như ngay lúc đó tôi hiểu được tính tình của sư phụ, sẽ hiểu đó là một chuyện không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào.”
"Tại sao như vậy chứ?" Chu Bình không kìm được chút tò mò.
“Bởi vì tài vẽ trời cho Hồ Tuấn Khải cao hơn chúng tôi.” Trương Bân có chút nghĩ ngợi trả lời, “Chỉ có anh ấy mới có thể hiểu được cảnh giới mà sư phụ đạt tới. Có lẽ bắt đầu từ rất sớm, ở trong lòng sư phụ đã dự định để anh làm con rể mình, dĩ nhiên sẽ đối xử với anh ta khác biệt hơn. ”
“Vậy xảy ra chuyện gì khiến cho sư phụ anh mất tích?” Chu Bình cảm thấy đề tài này có chút hơi xa, vội vàng thu hồi lại.
“Khi đó ban ngày chúng tôi đem sư phụ ra phê bình, buổi tối đưa ông ấy nhốt ở trong chuồng bò, do mọi người thay phiên trông chừng. Sau đó vào một buổi tối Hồ Tuấn Khải trực đêm, không thấy sư phụ đâu cả.”
“Là Hồ Tuấn Khải đã thả ông ấy?” Chu Bình suy đoán.
“Không sai. Ngày hôm sau anh ta bị mọi người hoài nghi, hơn nữa chính anh cũng không có phủ nhận. Vì thế, anh ta chịu không ít đau khổ, nhưng mặc kệ như thế nào, anh ta vẫn một mực chắc chắn không biết tung tích sư phụ. Qua một khoảng thời gian, chuyện này còn chưa rõ.”
“Chẳng lẽ Hồ Tuấn Khải đem sư phụ các anh giấu ở chùa Khô Mộc? Vậy anh ta nên biết Không Vong chính là Ngô Kiện Phi.” Chu Bình nhíu chặt mày, suy nghĩ điều thần bí trong đó.
“Không thể nào?” Trương Bân nhớ lại tình hình tối hôm đó, sau đó nói như đinh chém sắt: “Không, khẳng định là anh ấy không biết Không Vong là sư phụ, lúc ấy, anh ta còn đặc biệt vui vẻ đưa danh thϊếp cho Thuận Đức kia mà, nhất định muốn gặp người thầy ‘Không Vong’ kia.”
“Quay lại đoạn chuyện trong quá khứ, không có người nào đi tìm Ngô Kiện Phi sao?”
“Sau khi Hồ Tuấn Khải và Ngô Yến Hoa kết hôn, hai người từng đi tìm sư phụ, nhưng không có tìm được, từ đó sư phụ tôi được cho là mất tích.”
“Ừ.” Chu Bình cúi đầu nghĩ một lát, lại hỏi: “Sau đó Hồ Tuấn Khải và các người có quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ? Rất tốt.” Trương Bân ngẩn ra, hình như không hiểu lời này của anh có ý gì.
“Chẳng lẽ anh ta không đem chuyện Ngô Kiện Phi mất tích trách tội các anh sao? Hơn nữa anh cũng nói, chính anh ta vì sự việc này mà chịu đựng không ít đau khổ.”
“Không có.” Trương Bân lắc đầu, “Hồ Tuấn Khải là đại sư huynh, vẫn đối đãi với chúng tôi như em trai, tuổi của chúng tôi còn trẻ nên phạm lỗi, anh ấy không để trong lòng. Có lẽ là do lòng dạ như thế, anh ấy mới đạt được một thành tựu cao trong nghệ thuật.”
Nhìn ra được, quả thật Trương Bân có môt loại kính trọng và tin cậy như em trai đối với anh trai, nếu như anh biết lúc này Hồ Tuấn Khải đã qua đời trên núi, không biết anh sẽ mang tâm tình gì nữa. Mà ân oán giữa thầy trò trong “Cách mạng văn hóa”, và vụ án xảy ra trên núi kia có liên quan gì đây?
Một ngày điều tra hình như khiến cho vụ án lộ ra một chút manh mối, Chu Bình vội vàng muốn đem những chuyển biến này báo cáo với La Phi bị giữ lại trên núi. Nhưng lúc này anh đang ở ngoài địa điểm mà bộ đàm phủ sóng, cho nên anh phải mau chóng về lại đồn công an, mới có thể bắt được liên lạc với La Phi. Đồng thời, một nhân vật quan trọng khác có liên quan đến vụ án của Ngô Kiện Phi đó là Ngô Yến Hoa cũng đang ở trong đồn công an dưới chân núi chờ anh.