Treo thi thể là một cuộn vải trắng rộng khoảng bốn centimét, chiều dài mảnh vải chừng hai mét, cột thành vòng thắt lại bên trái mặt người chết trên ba mươi centimét. Ánh mắt La Phi quét một vòng quanh phòng, rất nhanh phát hiện xuất xứ mảnh vải: tấm ga trên giường xốc xếch không thể tả, rõ ràng có dấu vết bị xé rách, vả lại chất liệu và màu sắc của hai mảnh vải này còn hoàn toàn giống nhau.
Toàn thân người chết cũng có phản ứng cương thi, chi trên nhìn thấy rõ ràng hơn chi dưới, khu vực giác mạc vẩn đυ.c, nhưng vẫn còn thấy rõ con ngươi. Bước đầu xác định thời gian chết ước chừng sáu đến mười giờ trước, tức trong khoảng mười giờ ba mươi tối hôm qua đến hai giờ rưỡi sáng hôm nay. Đây chính là thời gian trước và sau khi Trần Kiện rơi xuống vực, cái này suy ra hai vụ án mạng có tồn tại liên quan nào đó về mặt thời gian.
Người chết ăn mặc chỉnh tề, có thể thấy được chuyện xảy ra trước khi đi ngủ. La Phi kiểm tra ngực, bụng, mặt, não và các bộ phận quan trọng, không có phát hiện vết thương bên trong, gần như chỉ có vết ứ đọng rất rõ ràng nơi cổ ông ta, xem ra nguyên nhân tử vọng, bước đầu có thể nhận định là nghẹt thở dẫn đến chết.
Vì cố gắng không phá hư hiện trường, sau khi khám nghiệm sơ bộ thi thể, La Phi vẫn đứng ở trên băng ghế như cũ nhìn tình hình xung quanh căn phòng. Đồ đạc bày biện trong phòng vô cùng đơn giản, một cái giường, một tủ một bàn, hai cái băng ghế ngồi (một ngã xuống đất, một cái dưới chân anh). Nơi duy nhất làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái là một bồn nước lớn trong góc tường phía dưới cửa sổ, bên trong ngâm một đống thảo dược.
La Phi xuống băng ghế ngồi, đi tới gần, tay cầm một cây lên tỉ mỉ xem xét. Cây này xanh biếc chói mắt, lá cây to và dài một cách khác thường, khi sinh trưởng trong bụi cỏ khẳng định là thu hút sự chú ý của người khác.
La Phi không biết tên của loài cây này, nhưng cảm giác nó có chút là lạ không vừa mắt. Không biết Không Vong hái nhiều cây như vậy đặt trong phòng mình để làm gì, thưởng thức? Ăn? Hình như giải thích như vậy không ổn cho lắm. La Phi lắc đầu một cái, cầm cây cỏ trong tay bỏ lại vào trong chậu nước.
Cho dù không có thi thể khiến người ta sợ hãi này, hình như trong căn phòng cũng tràn ngập không khí quỷ dị. Nhưng đối với vụ án này mà nói, La Phi lại có đầy đủ lòng tin. Mặc kệ mặt ngoài của vụ án này li kỳ quỷ dị đến cỡ nào, khẳng định tất cả đáp án đều giấu trong ngôi chùa nho nhỏ này, tin tưởng chỉ cần sau khi nhân viên đội hình sự lên núi, chỉ cần công việc thăm dò và điều tra được thực hiện đến nơi đến chốn, tất cả bí ẩn đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Ở lại trong căn phòng này nữa cũng không có ý nghĩa quá lớn, hoạt động quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng dẫn bất lợi cho bước điều tra tiếp theo, La Phi quyết định rời khỏi hiện trường. Anh đi tới phía sau cửa, cửa được khóa chặt từ bên trong. Trên khung cửa không có dấu vết từng bị tác động mạnh từ bên ngoài, nhưng mà cái này cũng không thể nói rõ vấn đề gì, bởi vì cửa sổ mở ra đấy, nếu như là gϊếŧ người, người gây án hoàn toàn có thể ra vào từ nơi đó.
La Phi đạp khóa mở cửa, đi ra.
Ngoài cửa đã tụ tập hơn mười hòa thượng, có xôn xao bàn luận, có ngó dáo dác nhìn xung quanh cửa sổ, Không Tĩnh thì chau mày rầu rĩ đứng ở một bên.
“Tụ tập ở nơi này làm gì? Tất cả giải tán! Đi làm các việc có liên quan đi!” Kèm theo là một tiếng quát lớn, một vị hòa thượng trung niên đi vào sân sau. Người này vóc người có hơi cao, khuôn mặt gầy gò, nhưng thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh. Bởi vì hốc mắt sâu, ấn tượng đầu tiên ông ta để lại cho người khác chính là vẻ hơi lo lắng. Phía sau ông ta còn có mấy hòa thượng đi theo, quần áo trên người bọn họ dính đầy bùn đất, tóc cũng ướt nhẹp, nhưng vẻ mặt những người khác đều là sức cùng lực kiệt, uể oải; chỉ riêng ông ta vẫn dồi dào tinh lực.
Lời nói người này rất hữu hiệu, trừ Không Tĩnh, Hòa Thuận và Hòa Đức ra, tất cả những hòa thượng khác lập tức giải tán.
Không Tĩnh đi lên trước hai bước: “Con về thật đúng lúc, trong chùa lại xảy ra chuyện – Không Vong chết rồi.”
Vị hòa thượng trung niên bỗng nhiên sững sờ, nhìn về phía phòng của Không Vong. Hình ảnh trong cửa sổ làm cho ông thay đổi sắc mặt, ông bước nhanh hơn, lo lắng trùng trùng đi đến cửa ra vào của phòng nhỏ, La Phi đúng lúc xuất hiện trước mặt của ông ta. Vị hòa thượng kia dừng bước lại, hơi nghi ngờ nhìn La Phi.
Không Tĩnh vội vàng giới thiệu: “Đây là sở trưởng La đến từ đồn công an núi Nam Minh.” Sau đó lại chỉ về phía vị hòa thượng kia: “Đây là đại đương gia trong chùa chúng tôi, Thuận Bình.”
Ở bên trong chùa, địa vị của đại đương gia chỉ dưới trụ trì, hơn nữa còn có danh tiếng và quyền lực rất lớn, khó trách mới vừa rồi những hòa thượng kia đều phục tùng lời nói của Thuận Bình như thế.
Thuận Bình biết thân phận của La Phi, cẳng thẳng trên gương mặt thả lỏng đi một chút, ông ta không có vái chào như Không Tĩnh, mà chưa đưa tay phải về phía La Phi.
“Sở trưởng La, chào cậu.” Ông ta nắm tay La Phi, lập tức lên tiếng chào hỏi giống như người bình thường.
“Chào ông.” Giọng nói La Phi bình thản trước sau như một, không tiết lộ ra anh yêu thích hay căm ghét người này.
“Tôi vào nhà nhìn trước một chút.” Thuận Bình có vẻ vô cùng âu lo về chuyện đã xảy ra, mới vừa nói xong lời khách sáo, ngay sau đó muốn xoay người xông vào trong nhà. La Phi vội vàng đưa cánh tay ra kéo ông ta lại: “Bây giờ còn chưa rõ tình hình, vẫn không thể tiến vào hiện trường.”