Chương 56.Trong ký túc xá nhiều người như vậy

Trong ký túc xá nhiều người như vậy cũng dám phát nứиɠ! (Những đội viên khác còn đang ngủ, ký túc xá cảnh sát play) Bản thảo dòng minh họa của phiên bản sách

Khương Từ biết bây giờ cho dù có thể sống cùng Nghiêm Sở, nhưng có thể hắn sẽ không làm gì với mình, dù sao vừa mới mang thai, sợ làm tổn thương mình và đứa nhỏ, Nghiêm Sở luôn cẩn thận với y. Mặc dù Khương Từ cảm thấy mệt mỏi trong thời gian huấn luyện này, nhưng đứa trẻ cũng không gặp chuyện gì. Có vẻ như mình vẫn có thể làm được. Nước từ từ chảy xuống, Khương Từ phục hồi tinh thần nhận ra mình đang làm gì, ngay lập tức dời tay nhanh chóng rửa sạch bọt trên người. Biết rằng việc mình làm là bí mật, nhưng cảm giác xấu hổ như sẽ bị người trong đội đều biết vậy.

Vừa mới tắm xong, Khương Từ lại cảm thấy một cơn buồn nôn quen thuộc ập đến, nôn hết những thứ đã ăn vào buổi chiều ở bồn rửa mặt, sau khi nôn xong, sắc mặt tái nhợt, nước mắt mông lung. Khương Từ có chút chột dạ dọn dẹp nơi đó của cơ thể sạch sẽ và súc miệng lại mới cảm thấy tốt hơn một chút. Nhớ tới khi mang thai Nghiêm Từ cũng không có nhiều dấu hiệu, thậm chí không nôn mửa, năng lượng cũng tốt hơn bây giờ. Lần này thì hoàn toàn ngược lại. Phản ứng khi mang thai đặc biệt nghiêm trọng. Đứa nhỏ chưa ra đời còn dày vò hơn cả anh trai nó. Không biết sau khi sinh ra thì sẽ thế nào ... Mọi người đều nói rằng Khương Từ trông giống mình, nhưng đứa trẻ này càng giống Nghiêm Sở hơn chứ? Khương Từ hiếm khi suy nghĩ lung tung như vậy, vuốt ve cái bụng chưa phồng lên rõ ràng của mình dưới bộ đồng phục cảnh sát, nhất thời thất thần, nghĩ đến đây, Khương Từ không khỏi nhớ đến đứa con mới sinh của mình, thật là muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ quay trở về gặp con trai ...

"Bà xã." Ngay vào lúc này, một đôi tay ôm ngang hông mình, giây sau đã bị kéo vào trong một cái ôm vững vàng, Khương Từ hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Nghiêm Sở.

"Anh đừng ôm thế này, sẽ rất tệ nếu bị nhìn thấy."

"Tôi chẳng những muốn ôm, còn muốn thân hơn." Vừa nói Nghiêm Sở liền mổ trên môi Khương Từ mấy cái, bởi vì vừa mới súc miệng xong nên miệng vẫn còn lạnh, Nghiêm Sở không cần nghĩ cũng biết y lại nôn, "Có khá hơn không? Sao em lại nôn dữ vậy."

"Không sao, đều là hiện tượng bình thường, dần dần sẽ quen." Khương Từ nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Sở ra, thật may bây giờ chỉ có hai người họ nên cũng không có chút căng thẳng nào.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Từ, Nghiêm Sở đau lòng vô cùng, thật ra mấy ngày nay không lúc nào hắn không chăm chú nhìn Khương Từ, nhìn vòng eo thon thả và cái bụng phẳng lì của người đàn ông này, không ai có thể tin được trong bụng Đội trưởng Khương đang có một sinh mệnh nhỏ của hắn.

"Khổ cho em rồi." Nghiêm Sở nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, mỗi lần muốn đến gần Khương Từ, đối phương sẽ lui ra mấy bước, ngại vì những đồng đội khác đều ở đây, cũng không dám làm chuyện gì khác người, cho nên hai người hiếm có cơ hội thân mật.

Chỉ có lúc này hôn trộm mấy cái, nhưng rất nhanh lại phải đi về, bởi vì buổi tối còn có huấn luyện.

Ban đêm, Khương Từ nằm ở trên giường lần nữa lăn lộn khó ngủ, ban ngày cùng Nghiêm Sở chỉ là giải quyết đói khát ngắn ngủi của mình, điều thực sự khó khăn là sau khi ngủ một mình vào ban đêm, không có nhiệt độ đã thành thói quen của người kia, những đồng đội khác đã ngủ ngay khi vừa chạm vào giường, y luôn tuân theo đồng hồ sinh học của mình, nhưng vì trước kia hằng đêm đều bị Nghiêm Sở dày vò bây giờ căn bản không thể chìm vào giấc ngủ dưới hình huống không làm cái gì.

Khương Từ xoay người quay mặt vào trong, nghĩ đến hơi thở của Nghiêm Từ hôm nay, cơ thể liền bắt đầu nóng ran, lưng bị hắn sờ qua cũng tê dại từng trận, hơi nóng từ hạ thể truyền đến tứ chi, khi tắm quá vội vàng không an ủi lâu thân thể dần dần trống không.

So với hơi thở đều đều của người khác, hơi thở của Khương Từ có vẻ hơi rối loạn, y chỉ có thể thở chậm hết mức có thể, sau đó dùng tay chậm rãi chạm vào đầṳ ѵú dưới lớp chăn bông. Nơi đó vẫn tiết sữa, nhưng so với trước đây đã ít hơn nhiều, phiền phức cũng không lớn như vậy. Nghĩ đến nơi đó bị Nghiêm Sở mυ"ŧ qua, Khương Từ liền không nhịn được kéo đầṳ ѵú màu đỏ son, đầṳ ѵú bị kí©h thí©ɧ đột ngột trở nên cứng rắn, Khương Từ không nhịn được kẹp chặt hai chân.

Dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cương cứng, Khương Từ cắn môi dưới, kéo quần xuống một chút, giải thoát ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc ra ngoài, một tay bao lấy tuốt làm. Có thể do thân thể, thật ra thời điểm an ủi dươиɠ ѵậŧ, bộ phận phái nữ bên dưới cũng sẽ có cảm giác, cho nên mỗi lần như vậy y sẽ bị bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ tấn công, một khi hưởng qua mùi vị thực cốt, liền rất khó bỏ qua.

"Hừ ưm ..." Khương Từ ẩn nhẫn kêu một tiếng rất nhỏ, từ trong hai lỗ thịt chảy ra rất nhiều nước, nơi ngứa ngáy dụ dỗ y sờ xuống một chút, Khương Từ không ngừng tự nhủ trong lòng không được, phải nhanh chóng chấm dứt hành vi này. Biết rõ bây giờ đang ở trong ký túc xá, nếu ai đó phát hiện ra bí mật của mình sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa với tư cách là đội trưởng, luôn là chuẩn mực cho các thành viên trong nhóm. Nhưng ở trong đáy lòng làm ra loại hành vi dâʍ ɭσạи, loại áp lực tâm lý mãnh liệt này chẳng những không khiến cho Khương Từ lập tức rút tay về, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Đúng lúc này, trên giường đột nhiên có một người nhích tới. Khương Từ còn chưa kịp phát ra tiếng động, liền bị người bên kia bịt miệng, sau đó bên giường chìm xuống, nam nhân nằm xuống giường mình.

"Suỵt, đừng nhúc nhích, nếu không sẽ bị phát hiện." Nghiêm Sở ghé sát tai Khương Từ nói.

"Ừ ..." Khương Từ gật đầu, trong lòng không khỏi phun tào, người đàn ông này tại sao bước đi không hề có một tiếng động, mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện từ phía sau, dọa mình sợ không nhẹ. Còn bây giờ bị giam trong vòng tay của Nghiêm Sở, quần của Khương Từ còn chưa mặc vào, nhìn thoáng qua đã biết mình vừa làm gì, nghĩ đến cảnh lần đầu tiên bị người này tóm được, y đột nhiên cảm thấy không đất dung thân.

"Sao anh lại ở đây?" Chờ Nghiêm Sở buông miệng mình ra, Khương Từ nhỏ giọng hỏi.

"Tôi nhớ em, không ngủ được. Đặc biệt đợi đến khi mọi người đã ngủ rồi mới lẻn tới tìm em." Nghiêm Sở chui vào chăn bông, mới phát hiện có điều gì đó không ổn, phía dưới Khương Từ lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sờ bên dưới một cái, toàn là nước. "Đĩ da^ʍ, vừa mới thủ da^ʍ?"

Nghiêm Sở ở trong bóng tối không nhìn thấy lỗ tai Khương Từ đỏ bừng, nhưng hắn cũng biết người này hiện tại nhất định vô cùng xấu hổ.

"Em ..." Khương Từ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng không có cách nào phủ nhận như thế này, hơn nữa vừa ngửi thấy mùi cơ thể của Nghiêm Sở liền càng thêm ướŧ áŧ, "Không phải là ... bởi vì em nhớ anh sao... Ông xã ...... em rất muốn ...... "

Nếu không thể chối, Khương Từ dứt khoát xoay người lại đối mặt với Nghiêm Sở, cọ lên người hắn, ánh mắt mang theo quyến rũ câu nhân. Cả người Nghiêm Sở nóng lên, tay đặt trên mông Khương Từ xoa xoa một cái.

"Gọi ông xã là được rồi sao? Trong ký túc xá nhiều người như vậy cũng dám phát nứиɠ." Nghiêm Sở cố ý dùng giọng hung tợn nói.