Chương 52."Nhưng mà em muốn..."

( Mặc đồng phục nữ cảnhsát cọ xát trên người nam nhân, du͙© vọиɠ bị kí©h thí©ɧ, Tiểu công Nghiêm phảiphụ trách tắt lửa dục cho vợ)

"Ừ đúng." Nghiêm Sở hơi ngạc nhiên khi Khương Từ đã nhìn thấy xe của mình, lúc này, hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, "Em ngày đó thấy ở Hòa Phong lâu?".

"Ừ." Đây là chiếc xe thể thao mà Khương Từ nhìn thấy khi lần trước đến Hòa Phong Lâu gặp Đường Cận Nghiêu, lúc đó vì phát hiện biển số xe trên đó là sinh nhật của mình, còn không nhịn được giương miệng cười. Vốn nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng không ngờ chiếc xe lại là của Nghiêm Sở, điều này quả thực khiến Khương Từ ngạc nhiên.

"Phát hiện ra biển số xe là ngày sinh của em?" Nghiêm Sở nhếch mép cười, nếu là lúc bình thường Khương Từ nhất định sẽ bị hắn làm cho đỏ mặt, nhưng hôm nay người đàn ông này đang ôm một đứa bé miệng ngậm núʍ ѵú giả, dáng vẻ phúc hắc nhìn thế nào cũng có chút không hợp, "Tôi nhớ ngày sinh trên ID của Đội trưởng Khương là thế này, nên mới cố ý chọn những con số đặc biệt này. Bữa tối hôm đó tôi đi ra và nhìn thấy xe của em đỗ bên cạnh, mới biết em cũng ở đó. Nên tôi quay lại thì thấy em đang ăn tối với một người đàn ông. Lúc đó tôi cảm thấy hơi bực bội, nhưng vẫn không làm phiền em mà về biệt thự trước. "

Hiển nhiên Khương Từ cũng nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi y trở về ngày hôm đó, bị "trừng phạt" vì sự ghen tuông vô lý của Nghiêm Sở, mặt không khỏi nóng lên. Sợ hắn tiếp tục nói chuyện này, Khương Từ đành phải đổi chủ đề, bởi vì ngoài biển số xe khiến y kinh ngạc, chủ yếu vẫn là chiếc xe ... Khương Từ hiểu rằng tự mình mua một chiếc xe đã không dễ dàng. Nếu muốn mua một chiếc xe như của Nghiêm Sở, một cảnh sát đặc nhiệm chắc chắn sẽ không thể làm được, cho nên ...

"Chiếc xe này của anh không hề rẻ đúng không? Cho nên trên người anh còn bao nhiêu "Ngạc nhiên mừng rỡ" mà em không biết, đồng chí Nghiêm?"

Thấy Khương Từ mặc đồng phục nữ cảnh sát gọi mình như vậy, Nghiêm Sở không khỏi bật cười, đổi tay ôm đứa trẻ ngậm núʍ ѵú giả như quần chúng vây xem an tĩnh không hiểu hai người cha đang nói cái gì, vòng qua thân xe đi tới bên người Khương Từ, một tay ôm eo y hôn một cái. Dù sao Khương Từ cũng đang mặc đồ nữ nên càng không cần lo lắng quá nhiều, cho dù bị người thấy cũng chỉ coi như đôi vợ chồng son mà thôi.

"Đừng lo lắng, ông xã em không cướp ngân hàng. Tôi chỉ dùng số tiền tôi tiết kiệm được trước đó và một số tiền sau khi người đó qua đời để lại cho tôi đi đầu tư, đầu tư kiếm được tiền lại tiết kiệm. Tiền kiếm được liền đi đổi chiếc xe. "

"Anh đầu tư cái gì?"

"Bảo bối, lâu như vậy mà em không để ý thẻ ngân hàng của mình sao, em đi ở biệt thự kia mấy tháng liền, tất cả tiền đều trả cho em, bởi vì đó là khu biệt thự tôi đầu tư."

Khương Từ trợn to hai mắt, quả thực chưa từng kiểm tra thẻ ngân hàng nên không biết tiền lại bị trả lại, còn không nghĩ biệt thự thật sự là do người này đầu tư?

"Nếu không, tại sao em lại nghĩ rằng tôi biết em đi đâu vào ngày hôm đó?" Nghiêm Sở không nhịn được bật cười khi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Khương Từ, "Là do tôi xem thông tin em đăng ký nên mới có chuyện hôm đó "Đúng dịp" xuất hiện ở dưới lầu nhà em, thực ra, mọi thứ đều không phải là tình cờ. "

Trên đường đi đến bệnh viện Khương Từ vẫn còn ngốc lăng, cho nên nói người đàn ông này quả nhiên vẫn rất "Nguy hiểm", không biết khi nào mình đã bị hắn nắm giữ mà không hề phát giác, nhưng mà... Khương Từ nghĩ kỹ một chút, dưới tình huống mình không biết, người mình thích đang nghĩ đủ mọi cách để đến gần mình, thật ra thì trong lòng sẽ có một cảm giác hạnh phúc thầm kín nhưng lại ngại ngùng không dám bộc lộ ra ngoài. Khương Từ biết nếu lúc đó Nghiêm Sở không chủ động tiếp cận y, cả đời này y sẽ không bao giờ thổ lộ tâm tư, hai người sẽ không có ngày hôm nay, nhưng nếu lúc đó y không mạnh dạn, cũng sẽ không mang thai đứa con, sau đó xin nghỉ phép, thật ra cuộc đời không có quá nhiều giả thiết, rất nhiều số mệnh đã định rồi, nếu như còn chưa đến, chỉ là bởi vì thời gian bạn đợi chưa đủ.

"Phát ngốc cái gì? Đến rồi." Nghiêm Sở giúp Khương Từ cởi dây an toàn, thấy y không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ nghiêm túc không nhịn được lại muốn bắt nạt y,"Cục cưng, dáng vẻ này của em khiến tôi rất muốn ȶᏂασ em."

Quả nhiên, Khương Từ lập tức giống như mèo con dựng lông, cảnh giác nhìn mình. Thấy Nghiêm Sở cười to, Khương Từ biết hắn đang trêu chọc mình nên mặt lạnh đẩy cửa bước xuống xe.

Hầu như tất cả mọi người trong bệnh viện đều phải quay lại nhìn mấy lần mỗi khi thấy hai người bọn họ, Khương Từ mặc váy cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, trong nháy mắt bây giờ đã là đầu tháng tư, mặc dù đã vào mùa xuân, nhưng Khương Từ căn bản không biết loại tồn tại của tất chân, Khương Từ cứ cảm thấy chân trần như vậy mát lạnh giống như không mặc đồ.

Để mọi người không phát hiện ra sự đặc biệt của cơ thể mình, Khương Từ chỉ thực hiện một cuộc kiểm tra không yêu cầu khỏa thân. Nhìn kết quả cho thấy tất cả các chỉ số đều ổn, mới cảm thấy yên tâm, cầm kết quả kiểm tra rồi vội vàng kéo Nghiêm Sở về nhà.

"Đã mang thai hơn 40 ngày..." Về đến nhà, Nghiêm Sở dùng kết quả kiểm tra để tính thời gian mang thai, phát hiện hình như là ngày xe chấn, "Chẳng lẽ là chuyện một phát súng trúng mục tiêu? Chậc chậc, là nên nói tôi lợi hại hay bà xã tôi lợi hại."

Khương Từ cũng không ngờ lại mang thai hơn một tháng, hơn nữa mình vừa sinh xong, làm sao có thể dễ dàng mang thai lại, nhớ tới lần đầu tiên cũng trúng đạn, xác suất thấp thế này thật sự là bị trúng đạn .. .Có lẽ hoạt động tϊиɧ ŧяùиɠ của Nghiêm Sở quả thực khác người thường ...

"Đội trưởng Khương, đang nghĩ gì vậy? Đỏ mặt." Nghiêm Sở bỏ tờ giấy xuống, kéo Khương Từ tới hôn mãnh liệt.

"Ừ hmm... Anh trước...Buông em ra...Còn phải thay quần áo..."

"Đừng thay, hôm nay bảo mẫu sẽ không đến, trừ tôi cùng con trai không ai thấy." Nghiêm Sở cố ý chạm vào bắp chân mịn màng mò lên đến bắp đùi của Khương Từ, đồng thời ôm đầu y mυ"ŧ lưỡi, " Bảo bối em biết không em mặc bộ đồ này thực sự rất dụ người phạm tội."

Một loại cấm dục đến cực điểm nhưng lại khiến người ta muốn xé nát ra tương phản xâm phạm, hôm nay Nghiêm Sở phát hiện vài người đàn ông khốn nạn liếc mắt nhìn Khương Từ, suýt chút nữa không nhịn được đi lên khiêu chiến với những người khác.

"Ừ a ... đừng ..." Lời nói của Nghiêm Sở khiến Khương Từ hoàn toàn đỏ mặt, cả người bắt đầu có phản ứng, nước chảy ra dính vào qυầи ɭóŧ khiến cả bên ngoài lẫn bên trong đều bắt đầu ngứa ngáy, làm y không tự chủ mà cọ xát trên người nam nhân.

"Bé con, đừng cọ." Giọng của Nghiêm Sở đột nhiên có chút khàn khàn, đưa tay ôm lấy mông y, vốn dĩ nhìn thấy vợ ăn mặc như thế này, Nghiêm Sở phải dùng định lực cực mạnh mới có thể kìm lại được, kết quả bây giờ người này lại không có tự giác như vậy, "Em mới mang thai không bao lâu đừng nên làm thế."

Suy cho cùng, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, thời gian trước bọn họ hồ nháo cũng may không có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ.

"Nhưng em muốn ..." Khương Từ có chút ủy khuất, người đàn ông này khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của mình lại không phụ trách dập lửa phải làm sao đây? Thật sự không thể đợi ba tháng rồi mới làm chứ? !