Chương 45.Mô phỏng đêm đầu tiên play

Đồng phục, khẩu giao,về nụ hôn đầu tiên của tiểu công Nghiêm, lúc liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cảm thấy muốn nôn, mangthai đứa thứ hai?

Hú hồn, đứa thứ nhất mới có 2 tháng tuổi?? -.-?

Khi nhìn thấy lá đơn xin chuyển công tác bị từ chối, Khương Từ chỉ cảm thấy nhức đầu, thật ra năm sau khi trở về, y đã gặp riêng Lưu cục nói chuyện, sau đó ông ấy nói không làm chủ được muốn giao nó cho cấp trên. Đợi một tháng chờ tin tức. Thật ra thì Lưu cục cũng biết sự việc đầu năm Khương Từ thiếu chút nữa bị ám sát, nếu Nghiêm Sở không đến vào thời khắc mấu chốt đoạt súng và hạ gục bọn chúng, có lẽ người xảy ra chuyện bây giờ chính là Khương Từ. Dĩ nhiên, đây là "sự thật" mà những người trong đồn cảnh sát đều biết. Hai người đó tình cờ là tội phạm bị cảnh sát bắt giữ. Nghiêm Sở dưới tình huống phòng về cầm súng bắn chết người chẳng qua chỉ bị khiển trách bằng miệng mấy câu, mọi người cũng không tra cứu chuyện này nữa.

Đương nhiên Lưu cục nghĩ rằng y muốn rời đội SWAT (cảnh sát hình sự) là vì sự việc này, chuyển đến bộ phận an ninh công cộng thoải mái hơn, nhưng ông không biết rằng y có một lý do sâu xa hơn.

"Một thời gian nữa có nhiệm vụ, đến lúc đó hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ tìm biện pháp cho cậu."

"Được, cảm ơn Lưu cục."

Thật ra khi Khương Từ sắp mang thai đã nghĩ đến việc rời khỏi đội đặc cảnh, nghề nghiệp này thực sự quá hạn chế đối với y. Mặc dù bản thân y không sợ sinh tử và cũng thích công việc này, nhưng y vẫn hy vọng có thể tạo cho bé con một gia đình hạnh phúc và dành nhiều thời gian hơn để cũng đứa bé lớn lên. Dù sao mình cũng chưa từng được trải nghiệm hương vị gia đình, nhất là bây giờ khi đứa bé đã chào đời, Khương Từ càng kiên định thêm ý tưởng của mình.

Lần trước sau khi trở về, Nghiêm Sở thuận lý thành chương sống cùng Khương Từ, dù sao cũng thuận tiện hơn khi cùng nhau chăm sóc con cái.

"Nghe nói em xin chuyển công tác?" Nghiêm Sở đột nhiên hỏi trong bữa tối. Hắn thậm chí còn không biết chuyện này, Khương Từ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với ai, nếu không nhìn thấy lá đơn bị từ chối của y ngày hôm nay, có lẽ Nghiêm Sở cũng không hề biết gì.

"Ừ." Khương Từ gắp mấy miếng cải xanh cho vào miệng, không biết tại sao gần đây luôn không có khẩu vị gì, có lúc còn thấy buồn nôn. Sở dĩ y không nói với ai chuyện chuyển cấp là vì y không biết mở miệng thế nào. Dù sao y cũng biết hành động này có vẻ hơi ích kỷ, Khương Từ luôn luôn ngại giải thích cho người khác nghe được lời của Nghiêm Sở thì quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Những người khác nghĩ sao cũng được nhưng Khương Từ không muốn bị Nghiêm Sở hiểu lầm là người tham sống sợ chết. "Dù gì bảo bảo còn nhỏ, em muốn dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con ".

Nghiêm Sở sửng sốt trước lời nói của Khương Từ, không ngờ y lại quyết định như vậy vì đứa trẻ. Nhưng hắn biết tầm quan trọng của Khương Từ đối với toàn bộ đội đặc cảnh, y chắc chắn sẽ không bị thuyên chuyển trong thời gian ngắn.

"Vậy để tôi xin nghỉ việc để chăm sóc đứa trẻ."

"Không cần, đây là chuyện của em." Khương Từ lúc đó đang buồn bực nên buột miệng nói ra những lời này, nhưng dù nhận ra là sai thì cũng đã quá muộn để rút lại. Quả nhiên Nghiêm Sở không nói gì nữa, im lặng kết thúc bữa ăn còn thu dọn cả bát đĩa.

Xong rồi... Chọc hắn tức giận... Khương Từ chỉ cảm thấy đầu càng đau.

Một đêm hai người không nói gì.

Sau khi tắm xong Khương Từ hơi do dự, mặc đồng phục cảnh sát sau đó bước ra khỏi phòng tắm.

Nghiêm Sở vừa dỗ đứa bẻ ngủ đang năm trên người nhìn y một cái. Nếu là bình thường nhất định sẽ hỏi y mặc như vậy là muốn làm gì nhưng lần này hắn không hề nói gì cả, đặt đứa bé vào trong nôi bên cạnh giường.

Bước chân Khương Từ có chút do dự, mấy lần muốn xoay người về phòng tắm thay quần áo nhưng vẫn cắn răng chịu đạn đi đến bên giường, sau đó nhân lúc Nghiêm Sở chưa kịp phản ứng mình muốn làm gì trực tiếp ngồi trên người hắn.

Còn không chờ Nghiêm Sở mở miệng, Khương Từ đã tự mình nói ra.

"Anh ... Không phải nói... Muốn mô phỏng đêm đầu tiên ... Vậy thì ... Bây giờ liền làm lại đi ..." Khi nói ra những lời này mặt Khương Từ đã đỏ như trái cà chua chín. Từ bữa tối đến giờ Nghiêm Sở đều phớt lờ chính mình, Khương Từ không quá giỏi nói lời xin lỗi với người khác, không hiểu sao lại nhớ tới Nghiêm Sở nói muốn mô phỏng cảnh đêm đầu tiên cho hắn, cho nên y mới dứt khoát không đếm xỉa đến, bởi vì hôm đó mặc quân phục, nên hôm nay Khương Từ cũng mặc quân phục. Nếu không thể nói lời xin lỗi, vậy thì hãy dùng những hành động thực tế để xin lỗi, nhưng nghĩ lại nếu sau này Nghiêm Sở đẩy mình ra xa ... Khương Từ thậm chí không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.

Không ngờ y là đang muốn quyến rũ mình, Nghiêm Sở nào còn tức giận nữa, khi Khuơng Từ nói "đó là chuyện riêng của y" trong bữa tối, Nghiêm Sở quả thực đã tổn thương, cảm thấy thực ra trong tiềm thức Khương Từ cũng chưa chấp nhận mình. Nhưng Nghiêm Sở cũng tỉnh táo lại, cho đến bây giờ có vẻ như họ vẫn chưa thiết lập một mối quan hệ nghiêm túc, nên tối nay nhân cơ hội bày tỏ tâm ý của mình. Nhưng mà trước đó ... Vẫn phải trêu chọc Khương Từ đã, giả vờ vẫn còn giận và chiến tranh lạnh với y, nhìn dáng vẻ muốn xin lỗi mình nhưng không thể nói ra, ánh mắt vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của hắn quả thực vô cùng đáng yêu. Tất nhiên, Nghiêm Sở không ngờ rằng cuối cùng Khương Từ lại bị ép đến mức phải chủ động "Đồng phục cám dỗ" mình.

Khương Từ còn đang lo lắng mình sẽ không được tha thứ, trong lòng Nghiêm Sở đã sớm không nhịn được cười trộm.

"Không phải muốn mô phỏng sao, sao lại bất động thế."

Không nghĩ rằng Nghiêm Sở cũng không đẩy mình ra, còn đặt một tay sau đầu y, mộ bộ vui vẻ tếp nhận. Lúc này Khương Từ cưỡi hổ khó xuống, nhưng Nghiêm Sở cuối cùng cũng bằng lòng nói chuyện với mình, trong lòng Khương Từ vẫn vui vẻ. Vì vậy đỏ mặt cởϊ qυầи áo của hắn, lần này Nghiêm Sở không mặc quân phục, Khương Từ vừa cởi cúc áo đã nhìn thấy cơ bắp trên người hắn.

"Nói xin lỗi phải có thành ý, Đội trưởng Khương không nên lừa gạt cho qua, ngày đó làm gì hẳn vẫn còn nhớ chứ, phải khôi phục lại tất cả các chi tiết."

"Vậy anh nhắm mắt lại."

"Tạo sao?"

"Không phải em làm anh bất tỉnh sao, anh nhắm mắt lại đừng nhúc nhích."

Nghe được lời Khương Từ, Nghiêm Sở có chút dở khóc dở cười, không ngờ còn tự bẫy mình một cái, không thể làm gì khác hơn là hợp tác nhắm mắt lại. Lúc này chỉ cảm thấy trên môi nóng lên. Người nọ hôn mình.

Bởi vì không có chuẩn bị, Nghiêm Sở rõ ràng nghe được trong lòng "Bùm" một tiếng, trong nháy mắt mở mắt Khương Từ đã buông hắn ra.

"Ngày đó em còn trộm hôn tôi?"

"Ừm..." Khương Từ khẽ gật đầu, "Đó là nụ hôn đầu của em."

Nghiêm Sở liếʍ môi, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đột nhiên khô khốc.

"Tôi nói đó cũng là nụ hôn đầu của tôi em tin không."

Khương Từ trợn to mắt:"Em không tin."

Nghiêm Sở cười một tiếng:"Tại sao?"

"Không thể nào mà anh chưa cùng qua lại với ai."

"Qua lại với ai không nhất định phải hôn môi làʍ t̠ìиɦ mà."

"Ồ." Dường như Khương Từ vẫn không tin, dù sao y cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng cũng không hỏi nhiều, cởϊ qυầи của Nghiêm Sở ra, nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của người kia đã cương cứng, Khương Từ cũng có cảm giác được, thịt l*и bắt đầu ngứa ngáy, nước l*и chảy ra qυầи ɭóŧ, cổ họng cũng thắt lại, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều bắt đầu bú ɭϊếʍ.