Chương 15.Cậu có biết người nhận nuôi em trai mình không

Ra ngoài, tiết sữa, bụng càng ngày càng to, cơ thể nhạy cảm hơn vì mang thai

Khương Từ không kêu tiếng nào, có chút đau nhưng ngay cả lông mày cũng chịu đựng nhíu một cái, chẳng qua là nhắm mắt lại đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve. Nghiêm Sở cho rằng y vẫn còn đang trong cao triều, cũng không để ý khác thường, rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra sau đó dùng khăn tắm lau sạch chất lỏng trên người hai người.

"Có cần tắm rửa không?" Nghiêm Sở hỏi.

Bụng y đau đến co giật, giống như khi đi làm nhiệm vụ ngày hôm đó, Khương Từ bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại, chỉ có thể lắc đầu yếu ớt.

"Có sao không?"

"Không sao."

"Vậy tôi đi lấy nước lau người cho cậu." Nghiêm Sở nói xong bước ra khỏi giường đi vào phòng tắm.

Khương Từ muốn đứng dậy lấy thứ gì đó che bụng, nhưng lúc này lại cảm thấy đau nhói, "A!"

"Làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng kêu, Nghiêm Sở từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy y như vậy có chút khẩn trương, vội vàng để người dựa vào trên giường, sau đó vuốt ve bụng y, "Bụng đau?!"

"Ừm ... đau quá..."

"Tôi gọi 120."

"Không!" Khương Từ cắn môi, "Một lát nữa sẽ ổn."

Nghiêm Sở nhìn thấy mồ hôi trên trán y, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:"Ngoan, vậy tôi xoa xoa cho cậu."

Không biết là lời của Nghiêm Sở hay là hành động của hắn, nhưng thực sự bụng của Khương Từ cũng dần dần không đau.

Điều mà Khương Từ không ngờ tới là, sau gần nửa tháng, Nghiêm Sở không hề quan hệ với y. Khương Từ không biết đến tột cùng là bởi vì hắn lo lắng cho bụng mình hay là cảm thấy chán ngán, Nghiêm Sở không chạm vào mình, y tự nhiên cũng sẽ không nói về chuyện này, dù sao mình cũng không phải là người nghiện tìиɧ ɖu͙©.

Chỉ là ... hai người bọn họ không làm gì cả, ngày đêm hòa hợp như thế này, càng có vẻ kỳ quái, Khương Từ nhớ tới lần đó lần nữa thuê phòng cho Nghiêm Sở kết quả bị đối phương "Trừng phạt" một trận, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng không đưa lời đề nghị hắn đi chỗ khác nữa.

Tuy nhiên, không phải ngày nào Nghiêm Sở cũng ở đây, mình xác xác thật thật là tới nơi này nghỉ phép nhưng có vẻ như Nghiêm Sở tương đối bận rộn, năm ngày liền chạy ra bên ngoài, thường xuyên ở ngoài một ngày, có lúc thậm chí hai ngày cũng không quay lại. Khương Từ cảm thấy kỳ lạ, hắn không phải đã xin nghỉ trong đội sao, còn có chuyện gì bận rộn chứ. Nhiều lần muốn hỏi hắn, nhưng nghĩ lại, ngoại trừ hai ngày lên giường đó, dường như hai người cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào. Cả hai đều là người trưởng thành, có riêng tư giữa nhau, cũng không muốn thể hiện rằng mình rất để ý đến hắn, cho nên cũng không hỏi qua.

Hôm nay sáng sớm Nghiêm Sở đã ra ngoài, Khương Từ đứng lên rửa mặt sạch sẽ đang chuẩn bị đến bên ban công phơi nắng. Trên ban công có rất nhiều giá cây trồng, đối diện với cây cối núi rừng, không khí trong lành mỗi ngày, Khương Từ cầm sách ra ban công ngồi chậm rãi đọc.

Nhưng không được bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, là Đường Cận Nghiêu đã lâu không liên lạc.

"Tiểu Khương, bây giờ có tiện không? Ra ngoài gặp mặt đi, tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện em trai cậu."

Bởi vì hắn lớn hơn Khương Từ vài tuổi, Khương Từ lại không cho phép mọi người gọi tên mình, cho nên Đường Cận Nghiêu cho tới nay luôn gọi thẳng y là Khương Từ hoặc là Tiểu Khương.

Khương Từ do dự một chút, nhưng vẫn "ừm" một tiếng, cũng không có lòng đi chăm sóc thân thể hiện tại của mình.

"Được, vậy chúng ta gặp nhau ở Phong Hòa lâu đi, vừa vặn ăn cơm trưa."

"Được."

Cúp điện thoại xong, Khương Từ đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, nghĩ một chút liền thắt lại bụng, vừa mặc quần áo vào thì sữa đã thấm ướt quần áo, Khương Từ suy nghĩ cầm lấy băng gạc trong hộp thuốc. Mặc dù thời gian trước bị Nghiêm Sở đùa giỡn quá độ đã giảm bớt đi chút nhưng trải qua thời gian hồi phục này, lại bắt đầu tiết sữa, nhiều lần khiến vυ" y rất nhột. Nếu như chỉ có một mình Khương Từ sẽ bắt lấy vò nắn, nếu như Nghiêm Sở sở đây thì chỉ có thể chịu đựng, mặc cho sữa từ từ chảy xuống, chảy qua bụng mình, có lúc còn chui vào trong quần mình. Đặc biệt là vào ban đêm lúc đi ngủ, tuy rằng Khương Từ cảm thấy bản thân mình không phải là người nghiện nɧu͙© ɖu͙© nhưng không biết có phải vì mang thai không, thân thể y có biến hóa, dường như dễ dàng nhạy cảm hơn trước. Hơn nữa, đôi lúc không làm gì cả phía dưới cũng có thể ướt, sau đó vừa nhột vừa tê dại, muốn xoa dịu đi, nếu như không phải lần đó mình bí mật thủ da^ʍ bị Nghiêm Sở bắt gặp, Khương Từ nghi ngờ mình sẽ không kiềm chế được tự ý thủ da^ʍ.

Ý thực được mình suy nghĩ cái gì, Khương Từ nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng mặc quần áo vào, bởi vì bụng y lại lớn hơn, thấy quần áo định hình mặc bị chặt, liền lấy ra chiếc áo gió lớn trong tủ mặc vào. Chỉ hi vọng có thể che được bụng mình, dù sao Đường Cận Nghiêu là người bạn tốt hiếm hoi của y, y vẫn chưa nghĩ đến việc cho đối phương biết về chuyện này như thế nào.

Lúc ra ngoài Khương Từ suy nghĩ một chút vẫn để lại một tờ giấy nhắn trên bàn, mặc dù không biết hôm nay Nghiêm Sở có về hay không.

Khi đến Phong Hòa lâu, Khương Từ đậu xe xong, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thật may mình đã bó ngực lại, nếu không sữa đã sớm thấm ướt quần áo bên ngoài. Từ trên xe bước xuống, Khương Từ vô tình nhìn thấy một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mới đậu bên cạnh, biển số xe hơi có chút thú vị, tình cờ là sinh nhật của y, sự tình cờ này khiến khóe miệng Khương Từ cong cong.

Vừa bước vào cửa, Khương Từ đã nhìn thấy người đàn ông đang vẫy tay gọi mình.

Sau khi hai người gọi món ăn xong, Đường Cận Nghiêu lấy ra vặn kiện trong tập tài liệu đưa cho Khương Từ.

"Đây là tài liệu về em trai cậu, cậu nhìn một chút đi. Ở đây còn có ảnh chụp, khuôn mặt thực sự có chút giống anh, cho nên tôi nghĩ tôi có thể hoàn toàn chắc chắn."

Khương Từ cầm lấy thông tin xem xét, lật ảnh liền sửng sốt, quả nhiên ... người thanh niên này lớn lên trông có chút giống mình, bên cạnh còn có một nam tử tuấn tú, không biết đó có phải là bạn học của cậu ấy không.

"Cái đó ... Tiểu Khương, cậu có biết ai đã nhận nuôi em trai mình không?"

"Hả? Ai."

"Nói ra có thể cậu không tin. Hóa ra là Lý Duy Xu!"

Khương Từ ngẩn người, sau đó mở miệng nói:"Lý Duy Xu... Là ai?"

Đường Cận Nghiêu không nhịn được đỡ trán, sau đó lộ ra biểu tình dở khóc dở người:"Tôi quên, Đội trưởng Khương chỉ chút ý quốc gia đại sự, cho tới bây giờ không quan tâm đến những tin bát quái của giải trí."

Lời trêu ghẹo của hắn khiến Khương Từ đỏ mặt, đúng là, y chưa bao giờ chú ý đến tin tức thịnh hành, xem ti vi chỉ xem tin tức, ngay cả bài hát, trừ bài trên xe mình, cũng chỉ có quân ca....

"Lý Duy Xu, trước kia là một ca sĩ rất nổi tiếng, hiện là ông chủ của một tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Quốc. Cậu bé bên cạnh cậu cũng thấy đó, nghe nói là con trai hắn. Nếu được hắn nhận nuôi, tôi cảm thấy tảng đá treo trong lòng mười mấy năm của cậu rốt cục cũng có thể rơi xuống." Đường Cận Nghiêu nói xong lại dừng lại một chút, "Nhưng mà...Có chuyện này tôi phải nói với cậu..."