Chương 30

"Có thể nói hôm nay là thời gian quan trọng trong nhiệm vụ của chúng ta, dựa theo báo án, giao dịch phải là tiến hành hôm nay. Đại Vương, Tiểu Mặc, các ngươi thủ phía nam. Tiểu Lâm lão Mã, các ngươi phía Bắc..."

"Trang phục bình thường, đừng làm lộ rõ, ánh mắt đừng nhìn lung tung, nhất là Tiểu Lâm, chú ý một chút...Đại Vương nhớ để ý Tiểu Mặc, đây là lần đầu cô ấy chiến đấu, không có kinh nghiệm, rất nguy hiểm." Hoàng Hạo vẫn rất lo lắng sợ Tần Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì.

"Nếu không... Hay là cô ở lại văn phòng cùng Hiểu Hiểu chờ động tĩnh đi." Hoàng Hạo thật cẩn thận hỏi han.

"Đội trưởng." Tần Tiểu Mặc nghiêm túc kêu Hoàng Hạo một tiếng, hắn đã biết Tần Tiểu Mặc kiên trì, liền cũng không khuyên nữa.

"Được rồi, hành động đi. Nhìn thấy kẻ tình nghi liền ấn nút trong tay các ngươi, chúng ta lập tức qua cứu viện." Hoàng Hạo ra lệnh một tiếng, cả đội liền chia thành từng tổ nhỏ xuất phát.

Tần Tiểu Mặc và Đại Vương giả dạng làm một đôi tình nhân, cách phía nam 20m đứng đối mặt trò chuyện, biểu tình thoải mái như bình thường, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét nhanh bên cạnh, tai nghe vô tuyến đeo ở tai Tần Tiểu Mặc, bởi vì tóc cô dài có thể thoải mái che lại tai nghe.

"Cửa Bắc, cửa Tây, cửa Đông, bao quát bên trong kẻ tình nghi chưa xuất hiện, tổ 1 tổ 2 tiếp tục quan sát." Thanh âm Hoàng Hạo từ trong tai nghe truyền tới.

"Nghe rõ." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng đáp.

"Đại Vương, nhìn thấy cái gì không?" Tần Tiểu Mặc ngọt ngào cười hỏi. Nội dung cùng vẻ mặt hoàn toàn không đồng nhất, Đại Vương cảm thấy dị thường bội phục kỹ năng đặc biệt này của Tần Tiểu Mặc. Quả nhiên là một tay rất thích hợp cho việc nằm vùng.

"Không có tình huống dị thường."

Cứ như vậy đứng hơn hai tiếng, Tần Tiểu Mặc và Đại Vương lại đi dạo một vòng rồi quay về đây, một buổi sáng cứ trôi qua như thế. Giữa trưa Hoàng Hạo kêu Tần Tiểu Mặc, Đại vương quay về nghỉ ngơi, thay đổi một tổ khác đi cửa nam.

"Đến đây, ăn cơm. Tiểu Mặc, phần này của cô... Đại Vương... vất vả rồi." Hoàng Hạo vỗ vỗ vai Đại Vương.

"Không có việc gì, đây không phải là vì nhân dân phục vụ sao." Đại Vương sang sảng cười.

"Đúng vậy, cảnh sát nhân dân yêu nhân dân, cảnh sát nhân dân được nhân dân yêu ~~" Tần Tiểu Mặc uống ngay một hơi nước, nói ra.

"Buổi chiều hai người các ngươi đổi đi cửa Bắc, chú ý bên phải cửa Bắc có điểm mù, cameras chiếu không tới, tôi đoán chừng chỗ đó dễ dàng xảy ra chuyện."

"Ừ, đội trưởng anh yên tâm đi, anh quên sao? Tôi có luyện qua đánh nhau ở cự ly gần." Tần Tiểu Mặc giơ tay ra hiệu OK.

"Tôi cũng là tay tiểu cầm nã* thủ nổi tiếng thị cục nha!" Đại Vương không cam lòng tụt ở phía sau.

(Cầm Nã Thủ bao gồm các kĩ thuật Phân Cân (bứt gân), Thác cốt (rút xương), Bế khí (làm cho tắc thở), Điểm huyệt (đoạn mạch). Trong tiếng Hoa, Cầm có nghĩa là bắt, chộp theo kiểu một con đại bàng bắt mồi hay một viên cảnh sát bắt một tội phạm. Nã có nghĩa giữ gìn kiểm soát. Như vậy, Cầm Nã là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát. Tiểu Cầm Nã Thủ là thuộc phái Võ Đang.)

"Hai người các ngươi liền thôi đi, còn tiểu cầm nã thủ gì chứ, nhiệm vụ lần trước cũng không biết là ai bắt bả vai tên buôn ma tuý một cái xong rồi té ngã trên mặt đất."

"Khụ, cái này... Nhân có thất thủ mã có thất đề* thôi." Đại Vương hướng Tần Tiểu Mặc chớp mắt vài cái, Tần Tiểu Mặc bị hai người bọn họ chọc cho bật cười.

(Người cũng có lúc thất thủ, ngựa có lúc sảy chân.)

"Được rồi, hai người các ngươi tuần tra nghiêm túc." Hoàng Hạo không nghĩ quấy rầy bọn họ ăn cơm, dặn dò xong mấy điểm chú ý cho buổi chiều liền đi ra.

Tần Tiểu Mặc mới vừa ăn một hơi cơm, di động trong túi liền vang lên.

"Cô đang yêu ai sao? Mỗi ngày di động đều không ngừng có tin nhắn..." Đại Vương hỏi.

"Còn không phải đâu, đang giai đoạn theo đuổi... Sắp được rồi!" Tần Tiểu Mặc cười khẽ làm cái mặt quỷ, nghĩ tới chuyện này trong lòng liền vui vẻ, nghĩ muốn rụt rè một chút đều khó.

"Trời, tôi không nghĩ tới cô có thể cởi mở đến thế, bất quá nữ truy nam cách tầng sa, hẳn là rất dễ dàng, nhìn cô như vậy...làm sao có chàng trai nào kháng cự được." Đại Vương nói ra, Tiểu Mặc đúng là một cô gái rất tốt, không có chỗ nào chê được.

Nữ truy nam là cách tầng sa*, nhưng vấn đề cô là nữ truy nữ, rất là ngăn sông cách núi a... khó khăn trong đó không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được.

(Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa, đại ý nói nam theo đuổi nữ là khó, như cách tầng tầng lớp lớp núi, còn nữ theo đuổi nam thì dễ dàng như cách mấy tầng cát mỏng.)

"Nhiều chuyện, ăn cơm đi..." Tần Tiểu Mặc liếc Đại Vương một cái, vui vẻ lấy điện thoại di động ra.

[Đang bận?] Vẫn là ngắn gọn hai chữ.

[À không, đang nghỉ ngơi, buổi chiều mới tiếp tục tuần tra, làm sao vậy? Có phải hay không nhớ em nha... o(≧v≦)o~~] Tần Tiểu Mặc tổng thích thêm emotion ở phía sau, kỳ thật... Còn rất ngốc.

[...] Diệp Tử vừa không phủ nhận cũng không khẳng định, mà là trực tiếp không nhìn đến lời khıêυ khí©h của bạn Tần. Tư duy của người này đã muốn không thể so với người bình thường.

[Buổi chiều sớm một chút lại đây đi, chị giúp em trang điểm, sau đó đi mua một ít đồ vật.]

Tần Tiểu Mặc mở to mắt nhìn di động. Quay đầu nhỏ giọng hỏi Đại Vương: "Đại Vương, buổi chiều mấy giờ thay đổi người?"

"Bốn giờ, như thế nào? Muốn đi hẹn hò?"

"Ừ, hẹn hò." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm xoay đầu về trả lời tin Diệp Tử.

[Vậy 4:30 em đến, chị ở nhà chờ em nha.]

[Chị đi đón em.]

[Không cần, buổi chiều em không ở trong cục, nhà ga không an toàn, chị đừng đến đây.] Tần Tiểu Mặc không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị của Diệp Tử, hôm nay dễ xảy ra tình huống tránh không kịp...

[Ừ.]

[Có cái gì cần em mua giúp chị mang đến không? Trái cây? Bánh ngọt? Đồ dùng sinh hoạt?]

[Không cần, đều có. Em công tác cho tốt đi, cẩn thận một chút.] Tần Tiểu Mặc nhìn tin nhắn này tràn đầy vui vẻ, lập tức liền cười lên.

"Đừng cười, cười nữa cơ miệng sẽ bị liệt đó. Nhanh ăn đi, chút nữa thay ca rồi." Đại Vương nhắc nhở.

"Ừ." Lập tức Tần Tiểu Mặc nâng lên cặp l*иg đựng cơm, rất nhanh liền ăn no. Làm hại Đại Vương và Hoàng Hạo khen cô là nữ trung hào kiệt. Kỳ thật cô chỉ là tương đối hào phóng mà thôi...

Tần Tiểu Mặc sau khi ăn xong nghỉ ngơi 15 phút đồng hồ, bắt đầu tuần tra buổi chiều. Buổi chiều tựa hồ có thêm vất vả một chút, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, giống như muốn thiêu đốt cả khu này. Tuy rằng trong nhà ga không quá nắng, nhưng không khí oi bức và gió nóng làm Tần Tiểu Mặc mồ hôi đầm đìa, toàn thân dính dính, hận không thể lập tức nhảy xuống sông tắm cho mát.

"Nóng quá." Đại Vương cũng đồng cảm với Tần Tiểu Mặc.

"Nhịn một chút đi, bây giờ là 3:45 rồi, còn 15 phút nữa có thể ra về." Tần Tiểu Mặc nhíu mày nói ra. Xem ra hôm nay lại trắng tay, chỉ có thể giúp đỡ bắt vài tên móc túi.

"Ừ."

Thời gian lại lướt qua mười mấy phút đồng hồ, Tần Tiểu Mặc hít một hơi, quay đầu nói với Đại Vương "Tan tầm rồi, đi..." Còn chưa nói xong, chợt nghe đến giọng Hoàng Hạo rống lên trong tai nghe "1-2! Kẻ tình nghi xuất hiện, chú ý! Hướng ba giờ cửa Bắc! Khu vực điểm mù Cameras! Giao dịch chưa bắt đầu, nghe được thì trả lời!"

Tần Tiểu Mặc giữ chặt Đại Vương đang định đi trở về, một cái ánh mắt khiến cho Đại Vương hiểu được ý của cô.

"Nghe được, đang thong thả tới gần." Tần Tiểu Mặc nói với Hoàng Hạo.

"Cẩn thận không cần đả thảo kinh xà**."

"Hiểu rõ."

Tần Tiểu Mặc kéo Đại Vương nói nói cười cười đi đến cửa Bắc, không khác gì mấy người qua lại bên đường, chỉ khác là, ánh mắt thật cẩn thận hướng bên kia ngắm một chút.

--- ------ ------

ĐẢ THẢO KINH XÀ (打草驚蛇) Đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện.

Kế "Đả Thảo Kinh Xà" phát xuất tư một điển tích sau:

Vào đời nhà Đường có một quan huyện tên Vương Lỗ, một tham quan, thường quen hối lộ, vơ vét của dân. Thân nhân, bộ hạ của y cũng dựa vào thế lực để ăn có, làm trăm họ điêu linh. Một hôm Vương Lỗ nghe tin triều đình sai người xuống thanh tra, tìm hiểu dân tình và giải quyết những oan ức. Quan ngày đêm lo lắng, vì hàng ngàn lá đơn thưa kiện thuộc hạ hối lộ, hϊếp đáp dân lành. Trong cơn hoảng loạn, Vương Lỗ đã phê trên một lá đơn: "Ngữ tuy đả thảo, ngô dĩ kinh xà", nghĩa là "Các ngươi tuy mới đập cỏ, ta đây đã sợ như rắn bị kinh động". Người đời sau dựa vào câu nói này và đơn giản thành bốn chữ "Đả thảo kinh xà".

Có một cậu bé 15 tuổi, rất thông minh và nhân hậu, bố mẹ đều qua đời, ở nhờ nhà người chú. Người chú này không con nối dõi nên coi nó như con ruột. Một hôm người chú ngồi ủ rủ, mặt mày buồn hiu, nó hỏi vì cớ gì, chú thành thật trả lời: "Chú không có con nối dõi, muốn cưới vợ hai mà thím của cháu ngăn cản hoài, bực quá!". Cậu bé ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: "Chú đừng quá lo buồn, cháu sẽ có cách giúp chú. Cháu sẽ làm cho thím chịu để chú cưới vợ hai". Người chú không tin, chỉ biết cười buồn và cảm ơn sự quan tâm của cháu.

Một hôm sau khi hai vợ chồng cãi lộn về chuyện đó, người chú bỏ ra ngoài. Ở nhà cơm nước xong, cậu bé lấy thước đo đi đo lại nhà cửa, đất đai. Bà thím thấy vậy, tò mò hỏi: "Mày làm gì vậy?". "Cháu đo đất, đo nhà". Nó hờ hững đáp, và cứ tiếp tục làm. Bà thím bực mình, gắt: "Nhà đất của tao, sao mày đo?". Lúc bấy giờ nó mới trịnh trọng thưa: "Dạ thưa thím, cháu chuẩn bị sẵn từ bây giờ, vì chú thím không có con nối dõi, mai sau khi chú thím qua đời, tài sản này cháu ắt sẽ hưởng. Cho nên cháu đo sẵn, chuẩn bị sửa chữa về sau". Bà thím nghe xong, tâm tình hoảng sợ, buồn bực, vì sau khi mình chết, tất cả tài sản sẽ thuộc về tay người ngoài. Nửa đêm hôm đó, bà kêu chồng ngồi dậy bàn chuyện cưới vợ hai để có con nối dõi tông đường.

P/S: hehe dạo này toàn quăng boom giữa đêm...