Chương 14

Tiêu gia gia tự nhiên cũng là biết nỗi khổ trong đó. Bây giờ cả nhà phân chia, kiếm tiền nhiều hơn nữa cũng giúp được gì. Công ty là do ông cùng Tiêu Tuấn Vũ sáng lập, bất quá từ sau khi Tiêu Tuấn Vũ ly hôn mẹ Tần Tiểu Mặc, dọn ra ngoài ở cùng vợ nhỏ, ông liền dần dần tước bỏ quyền lực của Tiêu Tuấn Vũ, đem cháu trai giữ bên người dụng tâm bồi dưỡng, đợi hắn trưởng thành bắt đầu dạy hắn chuyện công ty, may mà Tiêu Nhuận cũng là người không chịu thua kém, bản thân cũng mẫn cảm với kinh tế hơn nữa được bồi dưỡng, tất nhiên đem Lạc Mạn phát triển ngày càng lớn.

"Đừng nói chuyện này nữa, gia gia, con không ở đây, gia gia cũng nên ngoan ngoãn uống thuốc, không có việc gì thì đừng chạy loạn." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm dặn dò.

"Được được được, đều nghe cháu." Tiêu gia gia tự nhiên biết cháu gái thương mình, đáp ứng rất kiên quyết.

"Tiểu Mặc, không phải em nói lần này qua đây cần phải ở mười ngày thăm thú sao, như thế nào sớm như vậy phải trở về rồi?" Tiêu Nhuận từ bên ngoài đi tới, hỏi.

"Ừm, bên kia có chút việc." Tần Tiểu Mặc thuận miệng đáp.

"Em cho là em có thể giấu bao lâu? Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho cậu, cậu nói em lần này trở về là muốn đi thị cục báo danh, có phải hay không? Không phải đã sớm nói với em, hình cảnh nguy hiểm như vậy không nên đi làm, sao em không nghe." Tiêu Nhuận giáo huấn nói.

"Cái gì?! Hình cảnh!" Tiêu lão gia lập tức liền cả kinh.

"Còn là tập kích!" Tiêu Nhuận bổ sung một câu.

"Cái này không thể được!" Tiêu lão gia trong cơn giận dữ, mãnh liệt phản đối.

"Gia gia mẹ của con đã đáp ứng rồi."

"Mẹ con đáp ứng là chuyện của nó, ta không đồng ý, một đứa con gái, như thế nào có thể đi làm cái loại việc này! Nhiều nguy hiểm a, con là bé con của lão Tiêu gia, không thể đi!" Tiêu lão gia tức giận đến ánh mắt đều đỏ, nói cái gì cũng không chịu cho Tần Tiểu Mặc đi.

"Gia gia, không xảy ra chuyện gì đâu, cậu đều cam đoan với mẹ, con cũng cam đoan với gia gia, con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt." Tần Tiểu Mặc đứng thẳng, cam đoan nói.

"Không được! Dù sao ta không đồng ý!" Tiêu lão gia kiên trì.

"Gia gia, lần sau con trở lại thăm gia gia, rất nhanh thôi!" Tần Tiểu Mặc chớp mắt, cầm lấy hành lý vừa thu thập xong, liền hướng ngoài cửa chạy. Tiêu lão gia lớn tuổi tay chân bất lợi, căn bản là bắt không được cô, liền mở mắt trừng trừng nhìn cô chạy ra khỏi nhà.

"Cháu mau đuổi theo! Ngốc đứng đây làm chi!" Tiêu lão gia quát Tiêu Nhuận. Tiêu Nhuận nhíu mày, đuổi theo.

Tiêu Nhuận chân dài chạy nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp Tần Tiểu Mặc.

"Tần Tiểu Mặc em đứng lại đó cho anh!"

"hộc..hộc...anh... Anh đừng bắt em..." Tần Tiểu Mặc sợ bị anh trai bắt được, vội vàng thở dốc tránh thoát.

"Khỏi tránh, anh cũng sẽ không bắt em trở về." Tiêu Nhuận tức giận mà nói.

Vừa nghe đến Tiêu Nhuận nói sẽ không bắt mình trở về, Tần Tiểu Mặc lập tức thở một hơi, tựa vào trên người Tiêu Nhuận ra sức thở.

"Gia gia rất lo lắng, anh cũng vậy..." Tiêu Nhuận nói.

"Em biết. Nhưng là em thật sự rất muốn làm... Thực xin lỗi." Tần Tiểu Mặc biết người trong nhà lo lắng cho mình, nếu có thể, cô cũng không hy vọng làm cho người nhà lo lắng như vậy, nhưng cô không có khả năng vì vậy mà vứt bỏ giấc mơ của mình.

"Ừ, muốn làm liền đi làm đi, không đủ tiền thì nói anh, còn gia gia anh sẽ nói giúp cho. Có điều...em nên đạt được thành tích tốt, làm cho Tiêu gia chúng ta nở mặt nở mày, nếu không anh sẽ là người thứ nhất không tha cho em." Tiêu Nhuận xoa đầu em gái, ôn nhu nói.

"Thật sự sao? Anh đồng ý?" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, cô cho rằng anh Tiêu Nhuận sẽ theo phe gia gia.

"Ừ, tuổi của em hẳn là nên theo đuổi ước mơ. Nhưng em phải cẩn thận, không chỉ vì chính mình, còn là vì chúng ta. Có hiểu không?"

"Em hiểu, hẹn gặp lại anh, anh hai, em yêu anh!" Tần Tiểu Mặc lễ phép hành lễ với Tiêu Nhuận, nói lời tạm biệt, sau đó mang vác hành lý đi ra ngoài.

"Này, để anh đưa em..." Tiêu Nhuận đuổi theo, nơi này nửa ngày cũng không có đến một chiếc xe, muốn đi ra ngoài thực sự không dễ dàng.

Nhìn theo Tần Tiểu Mặc vào sân bay rồi, Tiêu Nhuận vội lái xe về nhà dỗ Tiêu lão gia. Hắn lớn lên cùng gia gia, cả hai người đều hiểu tính của nhau. Cho nên.. Không đến một tiếng, Tiêu Nhuận đã khuyên nhủ được Tiêu lão gia, vô cùng cao hứng mà đồng ý chuyện Tần Tiểu Mặc làm cảnh sát hình sự.

**********************

Tổng công ty tập đoàn quốc tế Viễn Duy

"Diệp tổng, bên Lạc Mạn vừa rồi gọi điện thoại lại đây, bảo tôi thuật lại. Bản phác thảo thiết kế cánh bướm kia, ban giám đốc bên đó rất vừa lòng, bọn họ cũng tỏ vẻ hứng thú với bộ sưu tập. Hy vọng chúng ta có thể mau làm hợp đồng cùng phác thảo hoàn chỉnh, bọn họ sẽ quyết định." Alma thuật lại lời nói của thư kí Tiêu Nhuận không sót một chữ cho cái người đang ngồi trên bàn làm việc mà như lạc vào cõi thần tiên kia.

"Diệp tổng." Alma thấy Diệp Tử không có ý tứ đáp lại mình, nên nhẹ nhàng kêu cô một tiếng.

"Diệp tổng."

"A?" Alma kêu lần thứ hai Diệp Tử mới từ trong thế giới của mình đi ra. Alma tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, thế giới này làm sao vậy, ngay cả tổng giám đốc nhà mình cũng sẽ thất thần.

Alma thuật lại lời vừa rồi một lần nữa.

"Tôi biết rồi. Lát nữa, cô gọi điện thoại cho Lạc Mạn, nói hợp đồng cùng phác thảo rất nhanh sẽ có, kêu bọn họ đừng gấp, sau đó thay tôi biểu đạt một chút cảm tạ."

"Vâng."

"Ừ, Alma, chút nữa cô gửi tin cho nhóm thiết kế, nói bọn họ biết tin tức tốt này, bảo họ không ngừng cố gắng."

"Được."

"Không có việc gì nữa, cô đi làm việc đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại bảo cô."

"Vâng." Alma gật gật đầu, đi ra ngoài làm chuyện của mình. Không biết vì cái gì, hôm nay tổng giám đốc có chút là lạ, phải nói gần đây tổng giám đốc đều có điểm là lạ, mà hôm nay đặc biệt kì quái.

Diệp Tử đương nhiên là đang suy nghĩ chuyện Tần Tiểu Mặc. Nói thật chuyện này làm cho cô có chút khϊếp sợ, không phải cô không bị người khác thích qua, trên thực tế có nhiều người theo đuổi cô. Nhưng mấy người đó đều là vì gia thế của cô, cũng có người say mê khí chất cường đại khi cô công tác, nhưng vô luận là loại nào, Diệp Tử đều cảm thấy không đáng giá để mình chú ý. Thậm chí cô còn lười ứng phó với bọn họ.

Tần Tiểu Mặc thì khác, Diệp Tử nhìn ra được cô ấy là thật sự vui vẻ vì mình, không bởi vì yếu tố nào khác, chỉ bởi vì cô là Diệp Tử mà thôi.

Chưa có ai quan tâm cô như vậy, được quan tâm cùng thật tình yêu thích, cảm giác đó thực kì diệu, vô cùng kì diệu... Cô chưa bao giờ cảm thụ qua.

Diệp Tử đột nhiên cũng có chút tưởng niệm Tần Tiểu Mặc, rất đơn thuần... tưởng niệm. Cô có chút hối hận sáng hôm nay đối với cô ấy thái độ lạnh lùng, mình không nên đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy chỉ là thích cô mà thôi, một chút sai đều không có.

Diệp Tử sờ sờ đôi môi ngày hôm qua bị Tần Tiểu Mặc hôn, trên mặt liền ửng đỏ.

P/S: chẳng hiểu lý do gì mấy hôm nay mệt rã rời và rất buồn ngủ mặc dù đã ngủ đủ giấc. Haizz chẳng lẽ sắp tái phát bệnh rồi...