Chương 5: Ăn quỵt

Rượu đã lên, các món ăn được dọn ra, uống vài vòng, cảm giác say từ từ dâng lên đến mặt, mọi người trong bàn càng nói chuyện nhiều hơn.

La Chiến sau đó lại phát hiện ra rằng có nhiều người trên bàn cũng có lợi lắm, không phải lo hết chủ đề để nói. Đàn ông có chủ đề của đàn ông, phụ nữ có chủ đề của phụ nữ, chủ đề giữa đàn ông và phụ nữ lại càng là chủ đề muôn thuở vĩnh hằng, bầu không khí thoải mái vui vẻ.

Cả vợ và em dâu của Bánh Dầu đều là những cô gái hoạt bát lanh lẹ, liên tục mời rượu cảnh sát Trình, chọc Trình Vũ nói chuyện.

Cô em vợ đang ở độ tuổi học đại học nhưng lại không học đại học, mười ngón tay vẽ dán màu sắc sắc sặc sỡ, trên bàn ăn đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cảnh sát Trình, thậm chí còn không thèm chào hỏi ngó ngàng gì đến anh Chiến đan ngồi một bên.

La Chiến nhìn nhìn, chế nhạo: “Này em gái, nhìn mà đến mắt cũng không chớp? Cảnh sát Trình đẹp trai lắm đúng không?”

Cô em vợ biểu lộ cảm xúc không chút giấu diếm: “Đúng vậy, đẹp trai quá! Cảnh sát Trình, anh thật đẹp trai!”

Trình Vũ vùi đầu im lặng xới cơm … Đồ ăn ở nhà hàng này vẫn là rất ngon.

Cô em vợ lại chăm chú nhìn mặt Trình Vũ nói: “Cảnh sát Trình trông giống ai mọi người nhìn ra không? Là cái anh ca sĩ hát cái bài mà, “Cầu Bắc Kinh oh oh oh ah, muôn hình vạn trạng, Những cây cầu ở Bắc Kinh oh oh oh ah, đẹp và đầy màu sắc —— “

Vợ Bánh Dầu trợn mắt nhìn lại: “Ơ? Đúng là giống thật…”

La Chiến lập tức không vui, ném đũa: “Giống cái rắm! Không giống chút nào. Cảnh sát Trình mà có bộ dáng đàn bà như thế sao? Trình Vũ trông nam tính như thế này, mấy người nhìn xem có ngầu không?”

Cô em vợ vô cùng đồng tình: “Ngầu! Mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, đúng là phiên bản đàn ông hơn của “Cầu Bắc Kinh” nha nha nha ——”

Vợ Bánh Dầu tò mò nói chuyện phiếm: “Cảnh sát Trình, anh kết hôn chưa?”

Trình Vũ lắc đầu: “Chưa.”

Cô em vợ hỏi theo: “Có đối tượng không?”

“Không.”

La Chiến nhủ thầm, ông đây thực sự cảm ơn hai vị!

Cô em dâu vẫn chưa buông tha: “Cảnh sát Trình, tiêu chuẩn của anh ắt phải cao lắm nhỉ, anh thích kiểu người như thế nào?”

La Chiến cũng phụ họa theo: “Trình Vũ, muốn tìm người thế nào, anh đây giới thiệu cho.”

Thịt hầm nóng hôi hổi trong nồi, lớp dưa cải và bún bên dưới những lát thịt mỏng như tờ giấy, hầm chín tới, mềm ngon, ăn có vị béo béo, ngậy ngậy nhưng không ngấy, rất đã miệng!

Rượu không biết uống đến ly thứ mấy. La Chiến không còn giả vờ gọi “Cảnh sát Trình” nữa, mà gọi thẳng tên của Trình Vũ , cũng không xưng là “tôi”, mà chuyển thành “anh”.

Trình Vũ uống hết nửa ly rượu, lãnh đạm cười: “Không cần phiền mọi người, tôi bận công việc quá, không có thời gian đi tìm.”

La Chiến nhướng mày cười: “Dù có bận rộn công việc cũng không thể bận rộn đến mức không có sinh hoạt cá nhân chứ?”

Đôi mắt Trình Vũ đỏ hoe vì mùi rượu, lời nói trong lòng cũng chậm rãi tuôn ra: “Tôi còn không chăm sóc được mẹ tôi. Làm sao có thời gian hầu hạ bạn gái? Mỗi năm ngày Tết, hai cuộc họp, kỳ nghỉ hè, ngày Quốc khánh, ít nhất bốn đợt bận rộn, rồi còn mấy đợt trị an, đợt quét mại da^ʍ, đợt truy quét tội phạm xã hội đen, có khi phải ngủ lại đồn cả tuần lễ … Tôi thực sự không có thời gian yêu đương.”

La Chiến rót rượu, chạm ly, ánh mắt như có móc câu nhìn Trình Vũ: “Trình Vũ, phải giữ gìn sức khỏe. Nhân dân vẫn cần cậu phục vụ lâu dài đấy. Biết cậu nghiêm túc trong công việc, nhưng đừng làm bản thân quá mệt mỏi.”

Trình Vũ cười: “Bốn ngày đều trực 24/24 giờ, ban đêm nếu bắt được nghi phạm, hôm sau sẽ phải tăng ca để tái thẩm… Tôi không sao,có thể chịu được, nhưng những cô gái không thể chịu được, không thể chờ đợi nổi.”

Trình Vũ lúc nói lại nâng tay lên, uống một hớp bia.

La Chiến thực sự cảm nhận được một lớp hơi nước ướt từ mắt người này.

Trình Vũ lúc này mới ngoảnh mặt nhìn dòng người nhộn nhịp trong đêm ngoài cửa sổ, sống mũi và cằm tạo thành một bức ảnh gần như hoàn hảo. Đèn neon bên ngoài cửa sổ mạ một đường viền vàng nhẹ nhàng và quyến rũ, ánh mắt mê ly …

Cổng vòm của chợ Hoa Sen cao vυ"t đẹp mắt, thực khách và du khách đi qua đi lại tấp nập bên dưới, sóng hồ Hậu Hải dập dìu điểm xuyến ánh đèn từ những con tàu du lịch.

Đây là nơi Trình Vũ sinh ra và lớn lên. Khi còn là một đứa nhóc bốn, năm tuổi, ngày nào cũng mặc áo may ô nhỏ, quần cộc ngắn, mông quần lấm lem chạy băng qua phố Yên Đại Tà, vượt qua những tiếng mài kin kít của những người thợ mài dao ngồi dọc bên tường, chạy lên cầu Ngân Đĩnh, cầm vài đồng xu trong lòng bàn tay, mua một chiếc kẹo đường thổi hình Tôn Ngộ Không từ người thợ làm kẹo thủ công ở Hậu Hải, món đồ chơi quý giá nhất của con nít lúc bấy giờ.

La Chiến và Trình Vũ liên tục chạm từng cốc, hắn không khỏi nhìn sắc mặt Trình Vũ, nghĩ thầm ắt là Trình Vũ tình cảm không thuận lợi, lại bị cô gái nào vứt bỏ, trong lòng khó chịu.

Trình Vũ cũng không phải quá khó chịu.

Anh bị các cô gái từ chối nhiều hơn một lần, và cũng đã khéo léo từ chối rất nhiều cô gái có ý với anh. Cứ vừa quen biết xong, hoa chưa kịp chớm nở đã nhanh chóng hóa thành dĩ vãng, bị ném vào thùng rác ký ức, ngay cả cái gọi là buồn bã lúc thất tình cũng trở thành thứ cảm xúc xa xỉ mà hơn 20 năm Trình Vũ chưa từng nếm trải. Anh luôn cảm thấy trong lòng có chút cô đơn và tịch mịch, với một cảm xúc nào đó không biết trút bỏ chỗ nào, anh không biết mình đang khao khát một hình mẫu ra sao, cũng không biết nên tâm sự với ai.

Dì Trình thường xuyên phàn nàn, bà cảm thấy buồn, bà cho rằng con trai mình không quan tâm đến tình cảm lứa đôi.

Đồng nghiệp trong đồn thì hay nói đùa Trình Vũ là thằng nhỏ của anh bị “hư” rồi, lúc đồng nghiệp truyền tay nhau “đồ tốt” này nọ, Trình Vũ đều không hứng thú nổi, quá lười xem, mỗi khi xem đều ngủ gục.

Cái gọi là “đồ tốt” chính là mấy clip phim đen mấy tên nhóc cảnh sát choai choai quậy phá bên nhóm Tào Lượng tải từ internet xuống và hàng họ chất lượng cao tịch thu được trong mỗi đợt truy quét mại da^ʍ, dự trữ hàng nghìn gigabyte trong ổ cứng.

Một đám thanh niên ngoài hai mươi ba mươi tuổi tụ tập, ai có vợ thì nghĩ về vợ hiền ở nhà quấn chăn nằm trên chiếc giường êm ấm, không có vợ thì tưởng tượng đến một ngày có thể trái ôm Diệp Tử Mi phải ôm Khâu Thục Trinh. Trực ban buổi đêm nhàm chán, vì thế cả hội mở máy tính trong phòng trực xem phim khiêu da^ʍ tập thể, hoàn toàn là để giải buồn, giải tỏa áp lực công việc, thuận tiện thắt chặt tình nghĩa anh em.

Trình Vũ xem phim đen, dù là phim của Kỳ Muội hay Ngọc Khanh hay Lệ Trân hay những cô gái ngoại quốc từ Âu Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đông Nam Á, lần nào xem cũng ngủ gà ngủ gật.

Hoa Tử, Tào Lượng và Phan Dương sau đó còn đưa ra kết luận, dựa theo thông tin anh Hoa tự mình bức cung, và đông đảo lời khai của các nam đồng chí cảnh sát trong đồn, sau khi xem xét, tổ chức đưa ra kết luận: Trình Vũ là một tên lãnh cảm không có thuốc chữa!

Điển hình của cái gối thêu hoa, chỉ xem cho đẹp mắt chứ không dùng được, không có giá trị thực tiễn, chỉ có tỷ lệ quay đầu lại cao chứ không có tỷ lệ trèo lên giường! Tấm biển đỏ “Anh chàng độc thân đẹp trai nhất 16 ngõ nhỏ trong phạm vi 8km khu vực Thập Bát Hải” treo ba năm trên cổ tên nhóc này rồi vẫn chưa gỡ xuống được đây, các cô gái, đừng để bị lừa!

La Chiến và Trình Vũ vừa uống rượu vừa tán gẫu, càng nói chuyện đầu càng gần nhau, Trình Vũ mắt càng đỏ, khuôn mặt nóng bừng, nụ cười trên môi càng đậm.

Ngoài cửa sổ trời tối hẳn, quán bắt đầu đông lên, ồn ào, vợ Bánh Dầu cũng dậy chào khách.

La Chiến thừa dịp bàn không còn ai, cố ý ghé miệng vào tai Trình Vũ nói chuyện, môi hắn áp sát như sắp hôn lên vành tai Trình Vũ. Trình Vũ cúi đầu mỉm cười, có lẽ hiếm khi có một cuộc trò chuyện thoải mái và thú vị như vậy nên cũng không kiêng dè La Chiến càng ngày càng xích lại gần.

Nói về ăn uống, nói về những người liên quan đến con phố này, nói về công việc của cảnh sát, về những cô gái vứt bỏ bản thân, nói về một chút cuộc sống ở thành phố cũ này khi còn nhỏ …

Hai người trò chuyện vui vẻ.

Quán đông khách chật chội và nhộn nhịp. Lúc La Chiến ghé vào tai anh nói chuyện, Trình Vũ cảm thấy rất kỳ lạ… giống như hồi nhỏ, hai tên quỷ nhỏ làm chuyện đáng xấu hổ, trốn thầy giấu mẹ, kể cho nhau nghe những bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về hai người.

Lúc đó, một nhóm bạn châu đầu vào nhau, miệng ngậm thạch mυ"ŧ (*) túm tụm dưới chân tường, chơi bắn bi chơi đến cả ngày, đói bụng thì rang vài con ve sầu thơm ngào ngạt…

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng có một cuộc cãi vã bên kia trong nhà hàng nhỏ.

Nhân viên phục vụ bị tát một cái, vợ Bánh Dầu đi tới hỏi han tình hình, Dương Bánh Dầu cũng ló mặt ra khỏi quầy bar xem có chuyện gì.

Hóa ra đó là một tay giang hồ có tiếng trên phố này, là một tên đàn ông mập mạp có biệt danh là Bí Đao, dùng đầu đũa gắp ra một con ruồi có đầy đủ cả cánh và chân từ một cái nồi nhỏ rồi chửi bới không chịu trả tiền ăn.

La Chiến nhướng mày liếc nhìn Dương Bánh Dầu: Làm sao vậy?

Dương Bánh Dầu xua tay. Không có gì đâu. Chỉ là một tên lưu manh muốn ăn quỵt thôi. Đã mấy lần rồi. Lần này là ruồi, lần trước là rết, lần trước nữa là một mớ sợi len, mẹ nó trong nhà bếp của bố không có sợi len nào cả!

Nếu là trước đây, dưới tay sẽ có một đám côn đồ, loại chuyện này chỉ cần nháy mắt một cái là từ trong bếp xông ra cầm ống thép đánh tới tấp. Nhưng bây giờ thì khác, họ đang nỗ lực hoàn lương, cố gắng sống ngay thẳng. Sau khi trở thành một công dân tốt, lại chợt nhận ra rằng, bà mẹ nó, sao phố này lưu manh lắm thế!

Trình Vũ đặt đũa xuống, đứng dậy: “Tôi xem thử một chút.”

“Đừng, để tôi.” La Chiến đè vai Trình Vũ, ấn anh về lại chỗ ngồi, “Cậu đang trong ngày nghỉ, đừng bận tâm những chuyện vặt vãnh như vậy.”

La Chiến đi tới bàn, chống hai tay, ép Bí Đao vào trong phạm vi ảnh hưởng của mình, từ trên cao nhìn xuống: “Người anh em, ăn có thoải mái không? No chưa?”

Bí Đao ngẩng đầu, trợn to hai mắt: “Mày là thằng nào?”

La Chiến cười nói: “Không là ai cả, tới đây ăn cơm thôi. Nếu không mang đủ tiền, để anh đây giúp chú mày giải quyết nhé?”

Bí Đao không nói lời nào, vẫn đang tự hỏi người này là ai vậy?

La Chiến ngồi xổm trong tù vài năm, khi bước ra, thế đạo này đã là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trong giang hồ mấy ai còn biết đến La Tam nhi ngày đó. Hơn nữa, nơi này hoàn toàn không phải là địa bàn của hắn.

La Chiến vỗ vỗ sau gáy Bí Đao, hất đầu: “Tới đây uống rượu à? Bàn tôi chỉ có hai người thôi, qua đó uống rượu cùng nhau không?”

Bí Đao và đàn em nhìn nhau. La Chiến nặng nề từ trong cổ họng hừ một cái: “Sao? Chỉ hai người thôi, không dám à?”

Bí Đao ỷ mình có rất nhiều người, bên kia chỉ có hai người, uống thì uống, uống một ly thì chết à? !

Kỳ thật, La Chiến không nghĩ gì sâu xa, hắn chỉ muốn kéo người kéo qua thuyết phục dạy dỗ lại.

Hắn không ngờ Bí Đao vừa ngồi vào bàn, vừa ngẩng đầu liền cảm thấy người trước mặt rất quen thuộc, nhìn kỹ hơn, sắc mặt gã ta liền thay đổi: “… Trời đất má ơi, ca… ca… cảnh sát Trình !!!! “

Mông Bí Đao như bị kim đâm xuyên qua, lập tức chinh phục lực hút trái đất, bật bay lên khỏi ghế, lòng bàn chân như bôi mỡ muốn chuồn đi nhanh.

Nhung chân Trình Vũ nhanh hơn nhiều, vung lên xé gió, một chân đặt lên mép ghế đẩu, bàn chân bên trong ghim chắc thân hình mập mạp của Bí Đao vào bên cạnh bàn, không cho gã di chuyển.

La Chiến thấy hôm nay mình ở chỗ này hơi bị chơi nổi rồi, suýt chút đã thành gà mờ. Nơi này không phải địa bàn của hắn, rõ ràng là địa bàn của Trình Vũ!