Chương 7
Hắn đưa lưỡi vào miệng tôi, còn dùng sức ép chặt tôi trên tường, hai tay cưỡng chế tôi, lục phủ ngũ tạng của tôi lộn nhào, không thể hô hấp, mắt trợn tròn, tên khốn này muốn mưu sát người ta sao? Tôi không phải chỉ châm ngòi chia rẽ hắn và cái cô Cao Tây Lệ kia, hắn đã muốn gϊếŧ tôi rồi sao?
Môi hắn rốt cục cũng rời đi, không đợi tôi kịp thở, tay hắn lại giữ chặt cổ tôi, cứ như vậy mà đẩy tôi vào phòng, tôi bị đẩy tới thần điên bát đảo [1] , giãy dụa đứng lên muốn chạy ra ngoài, phát hiện hắn đã khóa trái cửa rồi.
[1]Thần điên bát đảo: Ý chỉ tâm trạng rối loạn không được bình thường.
Dù không bật đèn tôi cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, giống như mắt sói, hừng hực lửa cháy. Tôi thực sự rất sợ, chân nhũn cả ra, nhưng tôi có ý dùng kế hoãn binh: “Tôi cũng chưa nói gì với bạn gái anh đâu, tôi chỉ nhắc nhở cô ta cẩn thật hơn…” Mắt nhìn hắn đưa tay ra, tôi sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, tuy rằng trước nay hắn đều không có tật xấu thích bạo hành, mỗi lần đều là tôi động thủ trước hắn mới ra tay, nhưng hôm nay hắn tức giận như vậy, còn chuyện gì không làm được đây?
Sau khi “lôi kéo” một lúc, tôi cũng không biết quần áo bị xé rách ở đâu, đôi môi nóng bỏng dừng ở trước ngực tôi, ngay cả hô hấp cũng mang vị nồng cháy thù hận: “Nếu cô dám nói thêm một chữ, tôi sẽ gϊếŧ chết cô!”
Hắn cắn tôi, bây giờ tôi mới hiểu hắn muốn làm gì. Hóa ra thằng khốn này thực biến thân thành sói, còn là sói háo sắc. Tôi cũng nổi giận, mẹ kiếp, có bạn gái rồi còn chạy tới chỗ tôi dở trò đùa giỡn lưu manh gì chứ. Sức lực của hắn rất lớn, động tác cũng vô cùng thô lỗ, căn bản là phát tiết. Tôi dần cảm thấy thật khủng hoảng, tôi nghĩ tới đứa bé trong bụng tôi, nhìn bộ dáng cầm thú của hắn, chỉ sợ sẽ làm con bị thương. Lần trước là bị bức hôn, nếu lần này tôi còn cho hắn thực hiện ý đồ, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ với tổ quốc. Tôi cắn răng, ngẩng mặt lên hôn hắn. Mới đầu hắn vốn không thèm nhìn tôi, chỉ lo cắn tôi, nhưng tôi kiên trì hôn, từ môi đến tai. Tôi biết chỗ mẫn cảm nhất của hắn, nên cố tình dừng lại ở yết hầu hắn, răng nanh cắn nhẹ, thô bạo của hắn cũng dần dần thả lỏng, thậm chí còn có thể nghe thấy hắn hừ một tiếng, dường như rất hưởng thụ, cánh tay đang ép chặt tôi không biết từ bao giờ đã buông lỏng, vươn tay vuốt nhẹ tóc mai tôi. Ngay lúc này, tôi bất chợt tàn nhẫn nâng đầu gối, liều mạng đá hắn một cước.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau một lúc lâu không tiếng động, tôi bật đèn, nhìn thấy hắn đau tới mồ hôi đầy đầu, ngay cả đứng cũng không đứng dậy được.
Không phải chứ? Hắn luôn phản ứng rất nhanh, tôi nghĩ ít nhiều hắn cũng phải tránh đi chứ.
Tôi bám chặt quần áo mình, cảnh giác nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, nghiến răng hỏi: “Diệp Cảnh Tri, cô hận tôi như vậy sao?”
Tôi nói: “Tôi thèm vào mà hận anh, tôi nói cho anh biết, anh còn dở trò, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lục Dữ Giang cười lạnh: “Tôi lập tức đi, cô yên tâm, khi nào cô và Trì Phi Phàm kết hôn, tôi sẽ đưa phong bì tới.”
Tôi cũng chẳng ngu ngốc cho rằng hắn đang ghen, hắn và Trì Phi Phàm hận thù quá sâu sắc, hơn nữa hôm nay tôi làm Cao Tây Lệ tức giận, vì vậy hắn mới tức giận như thế.
Cuối cùng hắn đi mất, tôi ngồi ở đó, quần áo hỗn độn, tâm hồn tê dại.
Tôi chẳng thể nào quên được dáng vẻ khi hắn nói chuyện ấy, căm ghét, còn khinh miệt, lại mang theo một phần hận thù. Câu nói của hắn vẫn vang vọng bên tai tôi, hắn hỏi: “Diệp Cảnh Tri, cô hận tôi như vậy sao?”
Tôi không hận hắn, một chút cũng không.
Dù là hắn chưa từng yêu tôi, dù là hắn đối với tôi không tốt, dù là hắn vô tình lạnh lùng ly hôn, dù là hôm nay hắn đi tìm Cao Tây Lệ, tôi cũng không hận hắn.
Tôi dùng toàn bộ sức lực bản thân để yêu thương hắn, vì vậy không còn dư thừa sức lực để hận hắn.
Tôi chính là không có tiền độ như vậy đấy!
Trước đây khi hắn còn qua lại với chị tôi cũng chẳng được bao lâu thì chị đã bị bệnh, hắn thực trọng nghĩa, chịu trách nghiệm toàn bộ viện phí của chị, phải biết rằng con số kia đối với một gia đình bình tường mà nói, đều là những số trên trời. May mà có hắn, nếu không chị cũng không thể chịu đựng lâu được như vậy. Nhưng chị vẫn càng ngày càng tiều tụy, cuối cùng bệnh quá nặng, tính tình chị trở nên không tốt, hắn cẩn thận bên cạnh làm chị vui vẻ. Mỗi ngày đều đến phòng bệnh, giúp chị chải đầu. Chị vốn có một mái tóc dài, nhưng bởi vì thuốc men mà tóc rụng nhiều lắm. Khi hắn chải đầu, luôn chú ý dấu những túm tóc ấy đi, tránh khiến chị biết mà thêm đau lòng.
Lúc chị mất, vẫn đang nắm tay hắn không buông, khi đó chị đã không thể nói được, vẫn luôn nắm tay hắn. Hắn cũng thân thiết nắm chặt tay chị, giống như muốn truyền sức sống cho chị, lại giống như muốn giữ lại sinh mệnh của chị.
Khi đó tôi lại nghĩ, một người đàn ông như vậy, có thể phó thác cả đời, chị không thể làm vậy, nhất định sẽ rất tiếc nuối.
Tôi dùng hết tâm trí để gả cho hắn, chẳng sợ hắn không yêu tôi, bởi vì, tôi vẫn luôn yêu hắn.
Trong “Thiên Long Bát Bộ” A Tử đã nói: “Tại đêm mưa to gió lớn cạnh cầu nhỏ ấy, ta thấy chàng đánh chết tỷ tỷ ta, khóc thương tâm đến thế, trong lòng ta vô cùng thích chàng. Ta tự nói với lòng: “Chàng không cần đau lòng như vậy. Chàng không có A Châu, thì ta sẽ giống như A Châu, đối với chàng thật tình chân ý.”
Thế rồi sao?
Chung quy Tiêu Phong không thích nàng, không thích chính là không thích, chẳng thể miễn cưỡng.
Rồi tới cuối cùng, trước Nhạn Môn Quan, cũng chỉ có A Tử ôm Tiêu Phong, thả mình nhảy xuống sườn dốc vạn trượng.
Tôi cảm thấy A Tử may mắn hơn tôi rất nhiều, tôi ngay cả cơ hội ôm Lục Dữ Giang cùng chết cũng chẳng có.
Liên tiếp vài ngày sau ý chí tinh thần của tôi sa sút, Lâm Tâm Phi từ ngày hôm đó, cũng không rủ tôi đi ngắm soái ca nữa. Trong công ty vô cùng yên tĩnh, không có dấu hiện gì cho thấy các đồng nghiệp đã biết chuyện tôi là vợ cũ của Lục Dữ Giang. Đối với việc này tôi phải thật cảm ơn Lâm Tâm Phi, cậu ấy rất có đạo nghĩa giang hồ, chẳng lo tôi nói em họ cậu ấy là rùa rụt đầu, cậu ấy cũng không nói xấu tôi nửa chữ.
Tôi nghĩ tâm trạng tôi nhất định không tốt, làm việc cũng chẳng xong. Giờ tan tầm tôi nhận được một cuộc điện thoại, là Trì Phi Phàm gọi
“Biết không? Ông chủ vừa họp, quyết định sẽ trừ tiền thưởng của em.”
Tôi giật mình, hỏi: “Vì sao chứ?”
Tôi cách ông chủ bao nhiêu tầng chứ, ông trời như lão ta cũng không biết công ty có người như tôi, là ai đã bóc mẽ tôi trước mặt ông chủ vậy hả? Còn nữa, muốn trừ tiền lương của tôi cũng không cần ông chủ gạt đầu đâu, chỉ một phòng tài vụ đã đủ rồi. Chẳng lẽ Lục Dữ Giang tức giận sinh độc ác, lại vận dụng sức ảnh hưởng của hắn ở giới thương nhan để trả đũa tôi? Cái này cũng quá đê tiện rồi!
Giọng nói của Trì Phi Phàm nặng nề: “Bởi vì em mấy ngày nay đều ủ rũ, ông chủ thấy em ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí công ty.”
Tôi sửng sốt, giờ mới biết Trì Phi Phàm nói đùa, vì vậy tôi đành cổ vũ cười gượng hai tiếng.
Trì Phi Phàm thấy tôi vẫn thờ ơ, còn nói thêm: “Vẫn chưa vui sao? Anh còn một việc đặc biệt vui vẻ muốn kể cho em đấy.”
“Gì vậy?”
“Lục Dữ Giang vừa gặp một cửa ải cực khó khăn, anh nghĩ lúc này, ngay cả nhảy lầu hắn cũng làm đấy.”
Tôi không tin, đè nén giọng nói: “Ai có thể khiến Lục Dữ Giang nhảy lầu đây, chờ hắn nhảy lầu chúng ta đi xem náo nhiệt cũng chưa muộn.”
“Em không tin sao?” Anh nhỏ giọng nói với tôi: “Cấp dưới của Lục Dữ Giang không phải có công ty đất đai sao? Bị người ta tố cáo không tuân thủ nguyên tắc cho vay, giám đốc ngân hàng đột nhiên tự sát, việc này rắc rối to. Bây giờ bên ngoài còn chưa biết đấy, đợi tới khi giới truyền thông nhúng tay, đó mới là náo nhiệt. Cổ phiếu tụt giá, Lục Dữ Giang phải mở cửa vay tiền, ôi, dạo này các nhà đầu tư cũng không vui vẻ gì đâu.”
Tôi sửng sốt một hồi, mới nói: “Hắn sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu, hắn không phải loại người ngu ngốc như vậy.”
“Hắn không làm, nhưng ai dám nói cấp dưới của hắn không làm? Hiện tại chuyện xảy ra, người cũng đã chết, hắn làm sao có thể tẩy trắng bản thân?” Giọng nói của Trì Phi Phàm thật thoải mái: “Lại nói, chuyện bên ngoài của hắn em biết được bao nhiêu? Em dám khẳng định hắn không liên quan đến việc này?”
Tôi bị anh chặn họng, khi còn chưa ly hôn, Lục Dữ Giang chưa bao giờ nói về công việc trước mặt tôi, cũng rất ít khi đưa tôi ra ngoài xã giao, trừ trường hợp không thể không đưa gia đình cùng dự. Có lẽ hắn cảm thấy tôi không thích hợp đi dự tiệc, mà xưa nay tôi cũng chẳng có dã tâm gì, thành thật ngu ngốc ở trong nhà, cũng không hề hỏi han.
Tôi hỏi Trì Phi Phàm: “Làm sao anh biết việc này?”
Trì Phi Phàm nói: “Vậy em không quan tâm à? Được rồi, nếu không thì tối nay chúng ta mời Lục Dữ Giang dùng cơm nhé.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” cực kì rõ ràng, tôi lại ngây người: “Sao phải mời hắn ăn cơm chứ?”
“Không phải mấy hôm trước hắn ôm bạn gái diễu võ dương oai với em sao? Không phải chính hắn khiến em tức giận, ngay cả một nồi thịt kho tàu cũng ăn hết sạch, một nồi thịt đầy đó, đến anh cũng ăn không hết đâu. Em yêu, chuyện này coi như chúng ta đi cùng nhau. Thừa dịp hắn đang sứt đầu mẻ trán, chúng ta mời hắn ăn cơm, đến lúc đó còn ân ân ái ái, cho hắn tức chết!”
Anh ấy gọi em yêu thật buồn nôn, tôi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Anh rể, tại sao em lại không phát hiện ra anh vốn phúc hắc như vậy nhỉ?”
“Phúc hắc cái gì? Cái này gọi là không chịu lỗ vốn.” Anh hỏi: “Sao, em đau lòng à?”
“Lòng em đau hắn làm gì?”
Tuy rằng tôi không tin lời Trì Phi Phàm, nhưng nghe anh nói như vậy, vẫn cảm thấy có phần đáng nghi. Qua hai ngày xem tin tức trên mạng, bỗng nhiên nhìn thấy giám đốc ngân hàng tự sát, liên lụy tới việc cho quay, vân vân… Tôi cảm thấy trong lòng khẽ đánh một tiếng.
Tin tức ngắn ngủi mấy trăm chữ, bị tôi nhìn đi nhìn lại hơn chục lần, cũng chẳng nhìn ra manh mối nào.
Vào đêm tôi bỗng mơ thấy Lục Dữ Giang bị bắt, dù hắn bị oan, nhưng hắn vốn kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu được việc này? Đem toàn bộ tội danh đổ trên đầu hắn, cuối cùng bị phạt ngồi tù, khi cảnh sát kéo hắn đi, tôi khóc đứt từng khúc ruột, nghĩ đến việc bé con sinh ra không có cha, tôi đau lòng muốn chết, khóc tới khi tỉnh dậy.
Tôi đúng là đê tiện, thật đê tiện!
Tôi chạy tới văn phòng Lục Dữ Giang, vì tôi không có chìa khóa biệt thự, không vào được, nên tôi phải đến văn phòng tìm hắn. Thư kí xinh đẹp vừa thấy tôi tới liền bị tôi dọa sợ chết khϊếp, tôi làm động tác như muốn đẩy cô ta, cô ta sợ tới mức lùi lại ba bước, cầu xin: “Diệp tiểu thư, Lục tổng có khách, để tôi gọi điện cho anh ấy trước được không ạ?”
Chắc hẳn chuyện lần trước tôi xông vào văn phòng, Lục Dữ Giang đã khiển trách cô ta, người làm công làm khó dễ người làm công, dù sao bây giờ tôi cũng đã đến nơi, nếu Lục Dữ Giang dám lui đầu không gặp tôi, người tới gϊếŧ người, Phật tới gϊếŧ Phật.
Vì vậy tôi cực kì nhẹ nhàng nói: “Không sao, cô gọi đi.”
Tôi bất ngờ nhẹ nhàng trấn an cô thư kí xinh đẹp, sắc mặt của cô ta rõ ràng tươi tỉnh hơn, còn cười cảm kích với tôi, sau đó gọi điện thoại nói hai câu, cúp điện thoại xuống cô ta lại biến thành tiểu bạch thỏ nơm nớp lo sợ: “Diệp tiểu thư, Lục tổng nói mời cô chờ một lát, hiện tại anh ấy đang làm việc.”
Mẹ kiếp!
Nhưng nghĩ tới mục đích tới đây, tôi nhịn, nhịn đến học máu tôi cũng phải nhịn.
Vậy nên tôi vô cùng dịu dàng nói: “Được rồi, tôi chờ.”
Cô thư kí bên cạnh kia gần như rớt cằm. Nói thật bộ dạng uất ức như vậy ngay cả chính tôi cũng không tin, huống chi là cô ta?
Đúng là sói đội lốt cừu.
Đợi đến mười phút, rốt cuộc nghe “cách” một tiếng, đúng là Lục Dữ Giang tự mình tiễn khách đi ra.
Ai ngờ người khách kia dĩ nhiên là Cao Tây Lệ.
Tôi thờ thẫn một lúc rồi phát cáu!
Trong lòng tôi lo lắng hắn sứt đầu mẻ trán, ai biết hắn cùng với ả đàn bà này ở văn phòng anh anh em em, lúc này rồi còn có tâm tư trêu hoa ngẹo nguyệt, nhưng tội không thể tha thứ chính là bắt tôi chờ bên ngoài.