Chương 10
Tôi tin rằng anh thật sự nói dối. Trì Phi Phàm giảo hoạt như sói vậy, bất ngờ nói sang chuyện khác: “Có thứ này muốn tặng em đây.”
Tôi còn tưởng là nhẫn kim cương, nếu không thì sẽ là thứ gì đó bằng vàng, kết quả lại là một cái điện thoại di động quái dị.
Trì Phi Phàm có hơi đắc ý nói cho tôi biết: “Công ty mới sáng chế loại điện thoại thông minh kiểu mới, trước mắt còn chưa phát hành đâu, đưa em thử dùng xem sao.”
Tạo hình kì quái cũng được, thân là một nhân viên công ty, tôi không thể không nói, công ty di động chúng tôi xưa nay về hệ thống công việc thật sự thất bại. Thân là thương nghiệp chế tạo di động đứng thứ nhất nhì toàn cầu mà nói, thị trường mức trung chúng tôi vẫn đang chiếm lợi thế, những năm gần đây thế giới đổi mới, di động đại chiến, vậy nên nghành nghiệp vụ di động cạnh tranh cực kì kịch liệt.
“Lần này là cùng Microsoft nghiên cứu tính năng thao tác của hệ thống, màn hình rất nhạy, tính năng cực tốt, hoạt động tốt lắm.”
Có lẽ Trì Phi Phàm bị bệnh nghề nghiệp, coi tôi như khách hàng, liên tiếp khoe công năng của sản phẩm mới. Tôi đối với sản phẩm điện tử rất ngu ngốc, cho nên cầm di động nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ màn hình Microsoft ra, không nhìn thấy cái gì khác.
“Di động này hiện nay là giới hạn phóng xạ thấp nhất thế giới, thấp hơn cả tiêu chuẩn Châu Âu, em cầm lấy dùng trước đi.”
Cũng không có nhiều công dụng, hiện tại tôi rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ tản bộ dưới công viên ở khu này, vì vậy cơ hội sử dụng cũng rất ít. Nhưng Trì Phi Phàm phê bình tôi: “Thân là nhân viên công ty, mỗi ngày đều phải cạnh tranh chế tạo di động với các đối thủ, em đây là có thái độ gì? Đây là biểu hiện không nhiệt tình với công ty, không nhiệt tình với công việc…”
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Trâu con mỗi ngày đều phải uống sữa mẹ. Em đây muốn nhắc nhở ông chủ, sống yên ổn nghĩ tới ngày gian nguy…”
“Được rồi, sống an ổn nghĩ ngày gian nguy, mẹ anh muốn ngày mai hai chúng mình đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Mẹ anh đã hạ lệnh chết cho anh, nếu em không đi, anh không muốn bị xử lí bằng gia pháp đâu.”
Tôi nghĩ tới việc đi bệnh viện liền đau đầu: “Còn kiểm tra nữa sao? Hôm qua mẹ anh vừa đưa bác sĩ tới kiểm tra rồi mà…”
Thế mà anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng thương tiếc, tôi bị dọa nổi da gà, anh mới nói: “Có một vài công đoạn kiểm tra không thể làm trong nhà được, mẹ anh hơn nửa đời người làm bác sĩ, không nghe theo bà đi kiểm tra toàn diện, anh nghĩ buổi tối bà ngủ không yên được.”
Tôi không nhịn được hỏi anh: “Việc này anh tính thế nào? Mẹ anh vui vẻ như thế, đến lúc biết sự thật, không phải sẽ ăn sống nuốt tươi em sao?
“Em không cần bận tâm.” Trì Phi Phàm cười gian: “Anh có diệu kế.”
Kiểm tra thì kiểm tra, dù sao chuyện cũng đã đành rồi, tôi bất chấp tới bệnh viện một lần cũng được. Xưa nay tôi chưa từng lo lắng chuyện tương lai, ưu điểm lớn nhất của tôi là người không có chí lớn, chưa tới ngày mai thì chưa lo nghĩ, tất cả đều vui vẻ.
Nói cách khác tôi chính là ốc sên, tự cho là cứ ở trong cái vỏ sẽ an toàn tuyệt đối, rất ít để tâm tới những mưa gió bên ngoài. Về phần lớp vỏ tự cho là an toàn, không biết ngày mai có bị dẫm nát hay không, tôi thật sự không có hơi sức để suy nghĩ.
Bệnh viện mãi giống với trí nhớ của tôi, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hơn nữa luôn có tiếng khóc của những đứa trẻ vọng lại, tôi còn nghĩ rằng đấy là ảo giác của chính mình. Vì mẹ qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó tôi chưa tới ba tuổi, vốn dĩ không nhớ mình có khóc hay không, chỉ nhớ được người lớn đểu đứng đầy phòng bệnh, không ai quản tôi. Phòng bệnh sát vách dường như có trẻ con khóc, cứ khóc cứ khóc.
Chỉ có chị nắm tay tôi, khi ấy là mùa đông, tay chị rất lạnh, tay của tôi cũng lạnh, lạnh lẽo khiến tôi run rẩy, lúc đó chị cũng chỉ năm, sáu tuổi thôi. Tôi chỉ nhớ tôi rất đói bụng, một lúc sau chị mua cho tôi một cái bánh ngọt. Thời bấy giờ bánh ngọt một đồng một cái, bọc một lớp giấy, trơn mùi dầu mỡ. Trước đây chị em tôi đều không có tiền tiêu vặt, tôi cũng không biết chị kiếm ở đâu được một đồng tiền. Nhưng tôi nhớ rất rõ bánh ngọt ấy, thật thơm thật ngọt, là chị bón cho tôi ăn. Tôi đã đói bụng cả ngày, thấy bánh ngọt ăn quá ngon. Nhưng chị không hỏi tôi ăn có ngon hay không, tôi cũng không nhớ rõ chị có khóc hay không, tôi còn không nhớ một điều, chị cũng giống tôi, cả ngày chưa ăn cơm.
Khi đó còn quá nhỏ, không biết mẹ đã mất thì sao, dù sao tôi cũng chẳng nhớ được hình dáng mẹ, nhưng tôi vẫn còn có chị…
Lúc chị mất là lúc tôi khóc thảm thương nhất, tôi sống chết không cho người khác đưa chị tới nhà xác, tôi cãi lộn, liều mạng giữ chị lại, bất luận ra sao tôi cũng không tin chị đã mất, tôi không tin chị cũng giống như mẹ, bỏ tôi mà đi. Tôi lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ phòng sát vách, cứ khóc cứ khóc. Tôi biết đây là ảo giác của mình, bởi vì chị ở phòng ICU[1], phòng sát vách cũng là ICU, vốn dĩ sẽ không có đứa trẻ nào khóc. Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy, dường như tôi của năm mới ba tuổi về đây, ngồi xổm ngoài kia cứ khóc cứ khóc. Bởi vì tôi biết, người thấu hiểu tôi nhất trên đời, cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi. Tôi khóc tới hôn mê bất tỉnh, tới khi tôi tỉnh giấc, người ta đã đưa chị đi rồi.
[1]ICU: Intensive care unit: Phòng gây mê hồi sức.
Ngày chị mất Lục Dữ Giang có khóc hay không, tôi đã không còn nhớ rõ, có lẽ lúc tôi hôn mê hắn đã khóc, có lẽ tôi rất đau lòng, vốn dĩ chẳng chú ý tới hắn.
Tôi đã hạ quyết tâm quên đi Lục Dữ Giang, nhưng không biết tại sao vẫn luôn nhớ tới hắn. Lúc nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, tôi vẫn có khoảnh khắc sợ hãi khó hiểu, tôi vẫn có thời điểm ngẩn ngơ vô cớ…
Luôn nhớ tới hắn. Chắc bởi vì đời này tôi cũng chưa có biện pháp quên đi, mặc kệ hắn chán ghét tôi ra sao, hận thù tôi thế nào, tôi không thể không thừa nhận, ba năm ở bên nhau, là thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Trần Mặc từng nói, cậu ấy thực sự rất hâm mộ tôi, vì tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên Lục Dữ Giang, có thể cùng hắn kết hôn, dù là li hôn, còn có thể cùng hắn ở chung một nhà, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ…
Khi yêu một người, chúng ta đều hèn mọn tới đáng thương, chỉ cần người ta bố thí cho chúng ta một chút, chúng ta đã cảm thấy hạnh phúc.
Đó là vứt bỏ tự tôn, cuối cùng thứ nhận lại nhiều nhất chỉ là tổn thương.
Tôi ngồi một mình ở phòng bệnh, khi nghe tiếng mở cửa tôi còn tưởng là Trì Phi Phàm, không ngờ người đến là Lục Dữ Giang.
Tôi ngạc nhiên há to miệng khi nhìn thấy hắn, không phải vì tại sao hắn đột nhiên tìm tới bệnh viện này, cũng chẳng phải vì trên đầu hắn còn quấn bông băng. Tôi biết lần ấy tôi đánh hắn chảy máu, đau đớn bao nhiêu, tôi đau đớn bao nhiêu, tôi phải khiến hắn đớn đau bấy nhiêu. Mà bởi vì hắn tiều tụy nhiều, cả người hắn đều thay đổi, bộ dạng gầy gò, cằm có hơi nhọn, người coi trọng nhan sắc tới vậy, sao ngay cả râu cũng không cạo?
Tôi cực kì độc mồm hỏi hắn: “Công ty anh đóng cửa rồi à?”
Tôi chính là người nhỏ nhen như vậy đấy, có thù tất báo, vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Vì đứa con, tôi phải độc mồm nói móc hắn vài câu, ai bảo hẳn không có tình người đến vậy, ngay cả đứa bé của mình còn muốn vứt bỏ.
Hắn vẫn đi tới, đến trước mặt tôi, sau đó ngồi xổm xuống. Tôi nhìn thấy hắn đã sởn da gà, theo bản năng đưa hai tay bảo vệ bụng, vạn phần cảnh giác, hắn muốn làm gì?
Trái lại hắn đưa tay lên, đi giày giúp tôi, giọng nói thật bình tĩnh: “Lớn như vậy rồi, ngay cả giầy cũng không đi, không sợ lạnh sao?”
Đạn bọc đường!
Đây chắc chắn là đạn bọc đường!
Chị đây không tin đâu!
Tôi ác độc nói: “Cảnh sát vẫn chưa bắt anh đi sao? Anh phạm pháp, chuyện cho vay lớn như vậy, không phải nằm ở nhà giam sao, cũng quá vô pháp vô thiên rồi đấy!”
Vẻ mặt hắn đúng là không hiểu chuyện: “Cho vay gì cơ?”
Tôi mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, giống như cảm giác mắc mưu ai đó. Việc này chắc không phải anh rể gạt tôi đâu, hơn nữa Lục Dữ Giang tự nhiên xuất hiện ở bệnh viện, không chừng là anh rể bán đứng tôi đấy. Vì hôm nay anh ấy sắp xếp cho tôi đến bệnh viện mà, nhưng vì sao anh rể phải lừa tôi chứ? Tôi đầu óc hỗn loạn, nghĩ mãi không ra.
Tôi nói: “Anh không vay nặng lãi à?”
Lục Dữ Giang có vẻ thật sự tức giận: “Diệp Cảnh Tri, vì sao em luôn nghĩ tôi là người xấu?”
Hắn ngồi bên cạnh tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy hồi hộp, không biết vì sao, tôi có dự cảm không lành. Có lẽ vì mỗi lần hắn dịu dàng với tôi, tôi sẽ gặp điều không may. Vì vậy tôi mặc kệ: “Anh ngồi sang bên đối diện đi, không được ngồi cạnh tôi.”
Thế mà hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện.
Việc này cũng quỷ dị quá đi, từ trước tới nay tôi bảo hắn đi hướng đông, hắn càng muốn đi hướng tây, sau khi ly hôn càng không đáng nhắc tới, hắn coi việc làm tôi tức chết là nhiệm vụ bản thân. Tại sao hôm nay lại thế này?
Chắc không phải vì cái gạt tàn thuốc lá kia khiến hắn không bình thường mới tới đây đấy chứ? Nhỡ đâu làm đầu óc hắn có vấn đề, chẳng phải tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?
Tôi quyết định đánh đòn phủ đầu trước: “Tôi cũng không phải cố ý đánh anh, ai bảo anh không nói tiếng người? Dù sao đánh tôi cũng đánh rồi, từ nay về sau chúng ta hòa nhau. Đứa bé là con của tôi, anh đừng hòng động tới nó.”
“Cảnh Tri.” Hắn còn thực sự điềm tĩnh: “Trong lòng em, tôi là người đáng ghét thế sao?”
“Ai bảo anh muốn gϊếŧ con tôi!” Nhắc tới việc này tôi nổi giận đùng đùng. Hung thủ! Đao phủ! Tội phạm gϊếŧ người! Lại muốn gϊếŧ chết chính cốt nhục thân sinh của mình, tuy rằng chuyện chưa thành, nhưng cũng đủ khiến tôi căm thù đến tận xương tủy!
Hứn im lặng một lúc lâu, chỉ ngồi đối mặt với tôi. Ánh nắng cuối thu từ cửa sổ chiếu vào, vì ngược chiều sáng, nên cả người hắn đều lung linh giữa sắc vàng, ngay cả lông mi cũng êm mượt, dường như có một tia nắng vàng chiếu rọi. Hắn nhìn tôi, lông mi dài mượt ấy hơi ung rung, như bươm bướm vươn cánh. Hắn vẫn đẹp trai như vậy, cho dù trên đầu quấn đầy băng vải, nhưng dù che đậy cũng không dấu được vẻ vô tình lạnh lùng đó. Tôi thực sự đã yêu lầm người rồi.
Cuối cùng hắn cũng nói chuyện: “Tôi một mực tìm em, một mực, bởi vì di động em tắt máy, ba em nói em đi công tác, mãi cho tới ngày hôm qua Trì Phi Phàm mới đồng ý nói cho tôi biết sự thật…” Hóa ra là Trì Phi Phàm bán đứng tôi, chẳng trách Lục Dữ Giang tìm được tới bệnh viện, hai người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Tôi phẫn nộ nói: “Anh tìm tôi làm quái gì? Chẳng lẽ anh còn muốn ép tôi phá thai? Tôi nói cho anh biết, lần trước chỉ ném cái gạt tàn vào đầu anh là đã may cho anh lắm rồi, nếu hôm nay anh dám nói vớ vẩn ở đây, tôi sẽ thiến anh, cho nhà anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Hắn sờ băng vải trên dầu, cười khổ một tiếng: “Cảnh Tri, em vẫn hung dữ như vậy”.
“Đương nhiên, bằng không đã sớm bị đồ khốn như anh chèn ép mà chết.”
“Cảnh Tri, không phải tôi không muốn có đứa bé này.” Giọng hắn rất nhỏ, còn tạm dừng hồi lâu: “Tôi không biết phải nói thế nào với em.”
Không ngờ rằng hắn còn dám nói, tôi tức giận nghẹn họng nói: “Đương nhiên rồi, chuyện này ai có thể nói ra, chắc chắn rất khó mở miệng.”
Hắn vẫn nhìn tôi, vì ngược chiều sáng, tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng bằng trực giác, bỗng tôi cảm thấy đó là thương tâm, bởi vì hắn kinh ngạc nhìn tôi, tựa như chưa nhìn thấy tôi như vậy bao giờ, đột nhiên tôi cảm thấy thật đau lòng. Con ngươi hắn màu đen, như màn đêm không sao cũng chẳng trăng, biển đen rộng vô vàn, vô biên vô hạn. Hắn cứ nhìn tôi như vậy, tôi bất chợt tưởng tượng mình đang chìm giữa biển rộng mênh mông. Trước đây hắn chưa nhìn tôi như thế, chăm chú như thế… Cuối cùng tôi cũng nghe được giọng nói của hắn: “Cảnh Tri, tôi yêu em.”
Tôi gần như ngất xỉu, sấm sét giữa trời quang, trực tiếp chém vào đầu tôi. Tuy rằng tôi từng mơ giấc mơ này rất nhiều lần, trong mơ Lục Dữ Giang cũng nói với tôi những lời này, nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ hắn thật sự nói lời này với tôi, hơn nữa còn ở tình huống như vậy. Tôi tuyệt đối không vui vẻ, tuyệt đối không, tôi biết nhất định hắn đang lừa tôi, vì hắn muốn tôi bỏ đứa bé, nên hắn không tiếc thân dùng mỹ nam kế. Đồ đê tiện!
Toi cắn chặt răng, nhưng không biểu hiện chút cảm xúc nào trên mặt, tôi thậm chí còn tươi cười với hắn: “Anh đã yêu tôi, vì sao không để tôi sinh đứa bé?”
Đánh rắn phải đánh vào đầu, dám dùng mỹ nam kế với chị đây, chị đây tương kế tựu kế. Rốt cục hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, đưa cho tôi một cái túi giấy. Tôi vừa mở túi ra, là cuộn phim CT[2] của chị. Khi chị tôi nằm viện, cuộn phim CT chụp não này tôi cũng thường xem, bác sĩ chỉ vào bóng đen đó nói cho tôi biết, khối u lại di căn nhiều hơn. Bệnh nan y này, y học hiện đại cũng không có biện pháp, điều duy nhất các bác sĩ có thể làm, chính là cố gắng hết sức giảm bớt đau đớn cho chị, để chị ngày ngày trôi qua.
[2] Nó dạng như phim chụp x-quang đó.
Nhưng băng CT này không phải của chị, tôi nghiên cứu phát hiện ra, vì không có bóng đen đáng sợ kia, tôi cầm cuộn phim, nghi hoặc nhìn Lục Dữ Giang. Giọng hắn rất nhỏ, dường như có áp lực nào đó, có lẽ là ảo giác của tôi, nhưng hắn nói: “Khi chị em qua đời, em khóc tới hôn mê phải đưa vào phòng bệnh, bác sĩ cấp cứu cho em, nhưng rất lâu mà em vẫn không tỉnh lại, nên mọi người xét nghiệm toàn bộ cho em, kết quả phát hiện phát hiện dưới khoang sọ não[3] của em có hai khối u bằng hạt đậu…”
[3] Nguyên tác là Lư Để (颅底). Sau khi mình search trên baidu đáp án hiện ra là Dưới đáy khoang sọ não có bộ phận quan trọng nhất là Lư để. Mình thấy đẻ Lư để thì có phần quá trừu tượng nên để theo ý hiểu.
Ánh mắt tôi theo bản năng dừng trên băng CT, rốt cục cũng thấy được hai hạt đậu đen ấy, chúng ở ngay dưới khoang sọ của tôi, nếu không nhìn kĩ có lẽ không phát hiện ra. Tôi nhìn hạt đậu tương nhỏ này, màu đen nhỏ bé ấy khiến tôi cảm thấy kinh khủng. Tay tôi không biết run rẩy từ bao giờ, tôi tận mắt chứng kiến khối u trong não chị từ từ lớn dần, cuối cùng dữ tợn mà cắn nuốt sinh mệnh của chị. Nhớ đến những ngày tháng cuối cùng của chị, tôi chỉ cảm thấy choáng váng, ghê tởm buồn nôn.
“Vị trí quá xấu, ở nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, bác sĩ nói nếu mạo hiểm cắt bỏ, khả năng rất lớn sẽ trở thành người thực vật, nếu không kí©h thí©ɧ nó, dưới tình huống bình thường nó sẽ không biến đổi.” Hắn vươn tay cầm tay tôi, lúc này tôi mới phát hiện tay mình lạnh như băng, mà tay hắn cũng rất lạnh, giống nhau.
Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy Lục Dữ Giang như vậy, trong mắt hắn vậy mà lại chứa lệ: “Cảnh Tri, em là người thích hoạt động thích làm loạn như vậy, khi bác sĩ nói với tôi, vốn dĩ tôi còn không dám nghĩ, nếu như thất bại, em nằm nơi đó, không nhìn, không nghe, cũng vĩnh viễn không ăn uống, không thể cử động, nằm trên giường cả đời, tôi biết việc này với em so với chết còn khổ sở hơn. Bác sĩ nói với tôi kế hoạch bảo vệ, ông ấy nói chỉ cần không kí©h thí©ɧ, hy vọng không chuyển biến xấu là rất cao. chỉ cần nó không to lên, ngoại trù em có bệnh đau đầu, nhưng có thể cùng mọi người sống cuộc sống bình thường. Tôi đã tìm đến tất cả các cố vấn có chuyên môn uy tín nhất cả trong nước và ngoài nước, bọn họ đều đề nghị, chỉ cần không sinh con, em sẽ không có gì nguy hiểm. Vậy nên… Vậy nên tôi đành thay em lựa chọn, tôi không muốn em sống trong bóng tối. Khi chị em mới mất, em đã rất đau lòng, nếu em biết được, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, vậy nên tôi đành giấu em. Cảnh Tri…’ Hắn in dấu môi lên bàn tay tôi: “Mong em tha thứ cho tôi, tha thứ cho sự ích kỉ của tôi…’
Tôi run rẩy, toàn thân run rẩy, giống như ngồi trong nước đá. Căn bản tôi không nghe được những lời sau đó của hắn, tôi đã chết từ khi nhìn thấy băng CT ấy. Cảnh chị mất hiện lên trước mắt tôi, khi ấy thần trí chị mơ hồ, chị đã không nhìn rõ mọi thứ, gầy tới nỗi toàn thân trơ xương, tóc cũng đã rụng hết. Tôi chẳng thể nào quên được bộ dạng hấp hối của chị. Tôi cứ nghĩ đến bộ dáng ấy lại run rẩy, tôi thực sự sợ hãi, sợ ràng mình sẽ giống như chị, tôi nhát gan, tôi sợ chết, bởi vì cuộc sống tốt đến vậy, trần gian đẹp đến thế, tôi thực sự muốn sống thật tốt.
Trong nháy mắt tôi thật sự cảm kích Lục Dữ Giang, hắn giấu tôi nhiều năm như vậy, khiến tôi quá vô lo vô nghĩ, nếu tôi sớm biết mình có bệnh, chắc chắn tôi đã sớm chết —– tôi thực sự không chịu nổi bệnh nan y, nhất là đối với người thân thương nhất từng bước rời xa, bây giờ còn đến lượt chính bản thân mình.
Tôi chỉ biết số mệnh sẽ không buông tha tôi, tôi chỉ biết vẫn còn bộ kịch với nội dung cẩu huyết chờ tôi, tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, tác giả cuộc đời tôi lại độc ác vô cùng, cho tôi một bệnh nan y! Không phải được ca tụng là Bi Tình Nhiên Hậu sao? Không phải từ trước tới giờ gϊếŧ người như ma sao? Không phải đệ nhất ngược khiến độc giả khóc lóc nỉ non sao? Không viết cho tôi trở thành một nữ chính bi tình, cô ta cả người không thoải mái!
Tôi hỏi Lục Dữ Giang: “Vậy anh lấy tôi, là vì thương hại tôi sao?”
“Không phải.’ Hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Cảnh Tri, em đừng nghĩ như vậy.’’
Tôi cười, chắc chắn tôi cười so với khóc còn khó nhìn hơn, tôi nói: “Cảm ơn hôm nay anh đã nói yêu tôi, tôi cũng không biết, tôi lại để anh thương hại tôi lâu đến thế.’
Hắn nắm tay tôi, siết mạnh, giọng hắn trầm thấp: “Cảnh Tri, tôi yêu em, không phải vì em đáng thương đâu.’’
Nói gì đi nữa đều là phí công, hóa ra là phí công. Tôi nhìn ánh mắt hắn, con ngươi của hắn vẫn đen như thế, chiếu lên bóng dáng tôi, tôi trong mắt hắn có hơi méo mó, tôi nhìn, thề rằng không bao giờ… yêu người này nữa. Tôi không ngờ tới mình sẽ bị bệnh giống chị, có lẽ có một ngày, tôi sẽ giống chị ấy, đau khổ mà chết đi. Ngay cả hắn đang nói gì tôi cũng không nghe rõ, tiếng vang vọng truyền vào trong tai. Có lẽ một lúc nữa, tôi sẽ chẳng nhìn thấy hắn, tôi từng yêu hắn như vậy, lúc chị chết tôi còn nghĩ: “Đừng đau lòng, em sẽ thay chị yêu anh.’
“Cảnh Tri, em vẫn kiên cường như thế, cho dù tôi làm việc gì, em cũng sẽ càng ngày càng xa…’ Hắn ngồi xổm nơi đó, thì thào nói, không mạch lạc, một câu rồi một câu, chẳng rõ đang nói gì: “Lúc ly hôn tôi đã nghĩ, nếu tôi buông tay, có lẽ em sẽ vui vẻ hơn so với khi ở bên cạnh tôi. Nhưng tôi lo lắng, tôi không cam tâm, tôi muốn giữ em lại, ở nơi tôi có thể nhìn thấy em. Nhưng em luôn có biện pháp để tôi không khống chế được mình, Cảnh Tri… Là lỗi của tôi, tôi đã rất cẩn thận, nhưng hôm đó tôi đã tức giận với em…”
Từng câu nói lộn xộn rơi vào tai tôi, tôi không muốn nghe, tôi chẳng muốn nghe gì hết, mặc kệ hắn nói gì. Hắn vì sao không tiếp tục lừa gạt tôi? Vì sao còn muốn nói với tôi? Hắn nói chuyện tàn nhẫn như vậy trước mặt tôi, trước nay hắn chưa từng yêu tôi, hắn vì tư lợi, khiến mọi việc rối rắm như vậy, sau đó lại tới nói cho tôi biết, tôi bị bệnh nan y, tôi không thể sinh con. Những ngày tháng trước nay của tôi đều là ăn trộm, tôi không sống lâu như vậy, nếu muốn may mắn sống sót, tôi phải bỏ đứa bé.
Vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của tôi chắc đã dọa Lục Dữ Giang, hắn nắm tay cầu xin tôi: “Cảnh Tri, em đừng như vậy, em khóc đi có được không? Cảnh Tri, em đừng im lặng như thế…’’
Tôi vung tay hắn ra: “Có gì mà phải khóc?”
Tuy rằng tôi rất sợ hãi, tuy rằng tôi cũng rất muốn khóc, nhưng tôi là ai? Tôi là Diệp Cảnh Tri, là đồ gián hôi đánh cũng không chết, là nữ diễn viên kiên cường nhất. Tôi sẽ không khóc sướt mướt giống Lâm muội muội[4], cũng chẳng giống phim Hàn kêu trời kêu đất, chẳng sợ trời an bài cho tôi một bệnh nan y, nhưng muốn tôi làm nữ chính bi tình á, không có cửa nhé!
[4]Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng (cái này mình nghe mấy bạn trên tieba nói vậy ^^)
Hơn nữa ở trước mặt Lục Dữ giang, tôi không bao giờ muốn rơi một giọt nước mắt. Hắn lừa tôi, hắn lừa tôi như vậy, hắn trước nay đều muốn lừa tôi. Tôi sẽ không khóc trước mặt hắn đâu, cho dù là chết, tôi cũng không chết trước mặt hắn.
Lục Dữ Giang vẫn vô cùng lo lắng ôm tôi, tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Việc này tôi phải suy nghĩ thêm, tôi đi về.”
Hắn nói: “Cảnh Tri, tôi xin em, đừng tùy hứng, đừng lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn.’’
Hôm nay Lục Dữ Giang rất yếu đuối, hắn đã cầu xin tôi, trước nay tôi chưa từng thấy hắn nhát gan phiền phức thế, tôi không muốn nghĩ đến nguyên do tại sao. Tôi thật sự mệt mỏi, tôi nói: “Việc này rất quan trọng, tôi muốn về suy nghĩ.’’
Chắc là sắc mặt của tôi rất khó coi, hắn không nói gì nữa. Tôi đã hạ lệnh đuổi khách, tôi nói: “Anh đi đi, Trì Phi Phàm sẽ đến đón tôi.”
Tôi không biết hắn đã nói gì với Trì Phi Phàm, nhưng trên đường về nhà Trì Phi Phàm chưa từng hỏi gì tôi, vào cửa nhà tôi mới nói: “Anh rể, em muốn ăn thịt kho tàu.’’
Anh tự mình lái xe đi mua thịt, sau đó xuống bếp nấu một bát thịt kho tàu thơm ngào ngạt.
Tôi ăn hết sạch một bát to,
No chết mất, tới nỗi đi đường phải vịn vào tường. Tôi hỏi anh: “Anh biết việc này từ bao giờ?”
Anh nói: “Hôm qua.” Dừng một lúc lại nói: “Em đánh Lục Dữ Giang tới chấn động não, hắn nằm viện hai ngày, bác sĩ sống chết không cho hắn xuất viện, nên hôm qua hắn mới tới tìm anh, nói cho anh biết việc em bị bênh. Anh cảm thấy để hai người nói chuyện là thích hợp nhất, hắn sợ em không muốn gặp hắn, nên anh mới hẹn hắn ở bệnh viện.”
Nếu tôi bụng dạ nham hiểm hơn thì tốt rồi, lúc ấy trực tiếp gϊếŧ Lục Dữ Giang bằng gạt tàn thuốc lá, khi ấy tôi sẽ vĩnh viễn không biết mình mắc bệnh. Vui vẻ sống hết nửa đời sau, hoặc là, vui vẻ sinh con rồi chết.
Tôi thở dài.
Trì Phi Phàm nói: “Cảnh Tri, núi xanh còn đó, còn lo không có củi đốt hay sao? Không biết chừng tươi lai y học phát triển, đến lúc đó lại sinh bảo bối, có lẽ an toàn hơn so với bây giờ…”
Tôi biết ngay cả Trì Phi Phàm cũng muốn làm phản, trong phim truyền hình vừa xuất hiện tình huống này, luôn là một đám người ôm đầu khóc thét, sau đó khuyên nhủ không dứt, kéo dài hai mươi tập.
Tôi nói: “Anh rể, để em yên tĩnh suy nghĩ đi.”
Anh chắc chắn cũng biết tôi mỏi mệt, thể xác và tinh thần đều rối loạn, sắc mặt nhất định cũng khó coi, nên anh không nói gì nữa, nhắc nhở tôi nghỉ ngơi sớm, sau đó bước đi.
Tôi ăn hết một nồi thịt kho tàu, mê man nằm trên giường hai giờ đồng hồ, sau đó lại đứng dậy. Mở tủ lạnh tìm kiếm, dì nghe thấy động tĩnh, đi vào hỏi tôi: “Muốn ăn gì hả con?”
“Con muốn ăn sữa chua nha đam, loại lớn.’
“Dì đi mua cho con.”