- Edit:
Hân
- Beta:
Hân
Cậu hé môi, khóc không ra tiếng.
Cậu luôn cho rằng chuyện đau đớn nhất là lần cuối cùng đưa tiễn Chris trước khi trọng sinh.
Khi ấy cậu tiếc nuối biết bao. Và giờ phút này, cậu thật sự đau.
Vươn tay chạm vào chiếc nhẫn đeo trên cổ, bỗng cảm thấy nó thật lạnh lẽo.
Chris ngồi vào xe, nhìn ngôi trường đang xa dần, nhắm mắt lại.
George điều chỉnh vị trí kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nếu muốn khóc thì hãy khóc đi.”
“Vì sao tôi phải khóc?” Chris hất cằm, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một đường cong sắc bén, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không khóc, sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Tôi sẽ chịu đựng tất cả, sẽ trả lại gấp bội.”
George im lặng, thiếu gia của hắn đã dần thay đổi.
Về đến nhà Ozbourn, nhóm người hầu bắt đầu thu dọn phòng Chris. Tất cả ảnh chụp của Lâm Dật Phi, ngôi nhà gỗ mà trước đây Lâm Dật Phi và Chris cùng tạo ra, tất cả đều bị lấy đi.
Ozbourn tiên sinh gõ cửa phòng Chris, “Đừng trách ba. Đây là yêu cầu của Deroni. Có thể đêm nay ông ta sẽ đến, con phải chuẩn bị sẵn tâm lí.”
“Con biết.” Chris ngồi trước bàn học, tùy tay cầm lên một quyển sách tiếng Trung, quyển sách được mở ra và dừng lại tại một trang giấy.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
“Ba có biết lúc mẹ gặp phải khó khăn và vất vả sẽ dùng cách nào để vượt qua không? Hay là ba vốn không thật lòng yêu mẹ?”
Ozbourn tiên sinh lạnh nhạt cười, “Bởi vì ba tin, ba nhất định sẽ khiến mẹ con trở lại bên cạnh ba. Con không có tự tin như vậy sao? Chris?”
“Nhưng ba vẫn không thể khiến mẹ hạnh phúc.”
Ozbourn tiên sinh cúi đầu, vẻ mặt tự giễu, “Nên con nhất định phải hạnh phúc, Chris.”
Dùng xong bữa tối, Deroni cầm gậy đi vào nhà Ozbourn.
Hắn phất tay ý muốn một mình nói chuyện với Chris.
Hai người đi vào thư phòng, ngồi vào hai phía của bàn. Không khí rất tĩnh lặng, dường như sách trên giá bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Cháu dường như đã sắp xếp lại tốt tâm tình của mình rồi phải không?” Deroni mỉm cười hỏi.
“Ý ông là sắp xếp thế nào? Giấu hết tất cả đồ vật sao? Hay là ông muốn tìm một bác sĩ tâm lí đến thôi miên tôi?”
“Thời gian sẽ rửa trôi tất cả, kí ức của cháu, xúc động của cháu, và cả quyết tâm thiên trường địa cửu.” Deroni mỉm cười.
“Tôi đã sắp rời khỏi Washington để đến New York, hy vọng ông sẽ giữ đúng lời hứa của mình, không chạm vào cậu ấy.”
“Vậy trước hết phải xem cháu có thực hiện được ba điều kiện của ông không.”
“Nói đi.”
“Thứ nhất, sau này cháu không được chủ động gặp gỡ đứa trẻ đó, không thể liên lạc với nó bằng điện thoại, email hoặc thư từ hay nhờ người khác chuyển hộ, càng không thể giúp đỡ nó về mặt kinh tế bằng bất kì cách nào.”
“Thứ hai, cháu và Elizabeth đính hôn, củng cố mối quan hệ giữa gia tộc Ozbourn và Taylor.”
“Thứ ba, ông không phản đối cháu luyện tập đấu kiếm, nhưng cháu cũng phải bắt đầu chú ý đến vấn đề làm ăn của gia tộc, theo cha cháu học cho tốt.”
Chris vẫn luôn lạnh lùng nhìn Deroni, “Vậy tôi cũng có hai điều kiện.”
“Ồ? Nói nghe một chút xem.” Deroni khẽ nhấc tay.
“Thứ nhất, không được lấy một cớ gì đó gây nguy hiểm cho người nhà, cuộc sống hoặc bạn bè, sự nghiệp và học tập của Lâm. Tôi có thể làm được chuyện không liên hệ gì với cậu ấy, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ khi ông ở sau lưng tôi làm chuyện gì đó.”
“Điều kiện này rất công bằng, ông có thể chấp nhận. Chỉ cần cháu không liên hệ gì với nó, vậy ông cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư để làm đảo loạn cuộc sống của một đứa trẻ người Trung Quốc.”
“Thứ hai, nếu tôi gặp cậu ấy trên sân đấu kiếm, đó là trận đấu công bằng của tôi và cậu ấy.”
“Có thể, nếu muốn thành công trong một lĩnh vực nào đó thì đều cần một đối thủ vĩ đại. Nhưng cháu không được làm những tiếp xúc dư thừa nào sau khi trận đấu kết thúc.”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì ông và cháu đều đã giao ước xong.” Deroni vươn tay muốn bắt tay với Chris.
Nhưng đối phương lại đứng dậy, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêng người về trước đối diện với Deroni.
Chris nhếch môi, đôi mắt chỉ chứa sự tàn khốc.
“Đừng để tôi biết ông làm gì sau lưng tôi. Dù sao thì gia tộc này cũng không có thứ gì đáng để tôi quyến luyến. Tôi có thể tự hủy diệt mình, ông cũng có thể tìm một con lợn khác của gia tộc Ozbourn làm người thừa kế, nhìn bọn chúng tiêu xài tài sản của gia tộc đến lúc không còn gì nữa, nhìn vết thương của mình bị sâu mọt cắn nát.”
Deroni vỗ tay, “Không tệ, không tệ, cháu rất rõ về lợi thế hiện tại của mình, cũng rõ ông thích chỗ nào ở cháu.”
“Nếu có thể, hãy cố gắng để tôi không gặp lại ông.” Dứt lời, Chris liền đi ra khỏi phòng.
Về lại phòng mình, nhóm người hầu đã bắt đầu thu xếp hành lí của Chris. Ngày mai Chris sẽ khởi hành đi New York.
Khi người hầu đi hết, Chris ngồi trong căn phòng trống trải, tầm mắt theo bản năng tìm về nơi đặt những ảnh chụp của Lâm Dật Phi, nơi đặt ngôi nhà gỗ nhỏ.
Lúc này, George đi vào, đứng thẳng trước mặt Chris.
“Thiếu gia, tôi nghĩ cậu sẽ cần cái này.”
George đưa một cái khăn quàng cổ bằng len đến trước mặt Chris. Đó là khăn choàng cổ của Lâm Dật Phi mà mùa đông khi ấy cậu đã lấy nó choàng lên cổ anh, sau đó anh cứ vậy mang nó về nhà.
“Ở New York, nếu mùa đông đến, cậu chủ có thể choàng nó.”
Đây là thứ duy nhất liên quan đến Lâm Dật Phi mà Deroni không lấy đi, có lẽ là trước đó George đã lấy ra khỏi phòng.
“Cảm ơn.” Chris vươn tay nhận lấy, tựa như chiếc khăn choàng ấy còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Lâm Dật Phi.
Sau khi Chris rời đi, Lâm Dật Phi cảm thấy rất nặng nề. Jenny học cùng lớp biết Lâm Dật Phi vì bạn thân chuyển đi mà buồn bã, mỗi lần vào lớp hay ra về đều sẽ ngồi bên cạnh cậu, tuy không rõ có ích gì, nhưng lại rất tri kỷ.
Hai ngày sau, Ivy dọn đến ký túc xá của Lâm Dật Phi. Hắn sử dụng chiêu thức gương mặt cười tươi của búp bê, ngay cả Katherine cũng đến giúp hắn thu xếp hành lí.
Lâm Dật Phi biết, Ivy nhất định là cố ý xin chuyển đến để ở cùng mình, cậu ấy và Katherine sợ mình sẽ cô đơn.
“May là tớ nhanh tay, không thì cái tên Rex kia sẽ đến trước!” Katherine vừa giúp Ivy sắp xếp giá sách vừa đắc ý nói.
“Biết tớ dọn tới đây, khi hoạt động xã đoàn Rex sẽ làm tớ ‘đẹp’ mặt mất…” Ivi tỏ ra lo lắng.
“Có sao đâu chứ? Anh ta cũng không thể thật sự lấy bội kiếm chém chết cậu! Cậu nghĩ xem nếu tên Rex đó dọn đến đây, mỗi ngày quấy rầy Lâm, Lâm còn ngủ được sao?”
Katherine vừa nói thế, khiến Lâm Dật Phi đang ủ rủ liền phì cười.
Sinh hoạt của Lâm Dật Phi vẫn tiếp tục, nhưng có cái gì đó đang thay đổi.
Buổi sáng cậu không còn ngủ nướng nữa, sáu giờ bốn mươi sẽ thức dậy chạy bộ, bỏ chơi game, mỗi đêm đúng mười một giờ sẽ lên giường ngủ. Hơn nữa mỗi khi luyện tập trong xã đoàn sẽ rất nghiêm túc, dường như muốn dùng hết tất cả những sức lực của mình.
Hôm nay là buổi cuối tuần đầu tiên Chris rời khỏi, Lâm Dật Phi đến đấu kiếm quán luyện tập những động tác cơ bản. Mỗi khi không có trận đấu, rất nhiều bạn bè trong xã sẽ đến đây luyện tập. Rex cũng ở đó. Hắn luôn bày ra vẻ kiêu ngạo lại tự đại, nhưng Lâm Dật Phi biết thiên phú không quyết định tất cả, trình độ của Rex hiện nay đến từ chính sự chăm chỉ của anh ta.
Đặc biệt là bây giờ, đã là tám giờ tối, không có đối thủ, Rex vẫn đang luyện tập động tác cơ bản.
Lâm Dật Phi trông thấy đèn trong đấu kiếm quán vẫn sáng nên vào xem thử, khi Rex lặp lại động tác thứ năm mươi mấy, rốt cuộc cậu cũng mở miệng.
“Luyện tập như vậy không chán sao? Trên đấu trường người đối diện mình không phải là không khí, tôi đến làm đối thủ của anh.”
Rex chậm rãi quay đầu, trêu đùa: “Tôi nghĩ Chris đi rồi, cậu sẽ đắm chìm trong đau khổ một khoảng thời gian dài, tôi còn đang có ý định sẽ thừa dịp này xen vào, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu xem ra không giống lắm.”
Lâm Dật Phi đeo mặt nạ đi đến trước mặt hắn, bày ra tư thế chuẩn bị.
“Rex, tôi rất đau. Nếu có thể, tôi hy vọng việc luyện tập với anh có thể khiến tôi quên tất cả.” Lâm Dật Phi nâng kiếm, mang đầy ý khıêυ khí©h.
Rex cũng đứng đối diện cậu, “Tôi cá rằng, Chris nhát định đã nói với cậu không được ở một mình với tôi, tôi là một nhân vật nguy hiểm.”
Vừa dứt lời, kiếm của Lâm Dật Phi đã lao đến, tốc độ nhanh đến nỗi muốn xé rách không khí.
Rex bị đâm trúng, lui về sau hai bước, “Này! Không phải chưa hô bắt đầu sao, cậu phạm quy.”
“Đã bắt đầu rồi!”