“Được, tôi sẽ đi xác minh ngay.” Hạng Dương nhận lại điện thoại cẩn thận nhìn một chút, đang chuẩn bị gọi điện thì Tô Ngôn chợt ngăn lại: “Anh Hạng, tôi nghĩ chúng ta nên đến trường Trung học cơ sở số 3 Thành phố Nam Thành một chuyến.”
Trước đó họ đến chỉ để xác nhận về thân phận 3 nạn nhân, cụ thể cũng chưa tìm ra manh mối gì hữu ích, vừa rồi Tô Ngôn đã tiếp xúc qua với tên nghi phạm kia, nói không chừng đến trường có thể đào ra vài điểm đã bị bỏ qua, vì vậy Giang Ly đồng ý không chút do dự.
“Xử lí vết thương trên tay trước rồi hãy xuất phát.” Anh đặc biệt căn dặn.
Tô Ngôn dứt khoát đáp lại rồi rời đi với Hạng Dương, vết thương trên tay cũng chỉ sát trùng đơn giản một chút, không tổn thương đến gân cốt, chỉ hơi sưng đỏ nên nhìn khá đáng sợ thôi.
Nửa tiếng sau, hai người đến trường Trung học cơ sở số 3 Thành phố Nam Thành. Ngôi trường này là một trong những ngôi trường đầu tiên được mở từ khi thành lập thành phố, đến nay vẫn không sửa chữa gì nhiều, bề ngoài trông khá cũ kỹ. Vì danh tiếng của trường nên những năm gần đây việc đầu cơ bất động sản ở xung quanh rất nóng, gần đó đa số đều là cư xá 20-30 năm tuổi, điều kiện không mấy tốt nhưng giá vẫn cao đều đều.
Sau khi xuất trình thân phận, họ được bảo về cho qua cửa, Hạng Dương quen đường đi thẳng tới phòng làm việc của hiệu trưởng, sau khi được cho phép thì đẩy cửa vào. Sau bàn làm việc là một người đàn ông tóc hoa râm, ông ta ngẩng đầu nhìn một chút, có vẻ hơi giật mình: “Đây không phải cảnh sát Hạng sao? Sao lại trở lại rồi?”
Hạng Dương bước tới, lễ phép chào hỏi: “Hiệu trưởng Lư, là thế này, cảnh sát chúng tôi còn muốn tiếp tục điều tra vài chuyện nữa nên muốn phiền ông phối hợp lần nữa. Đây là đồng nghiệp của tôi, cô ấy họ Tô.”
“Chào hiệu trưởng Lư.” Tô Ngôn cũng tới lịch sự chào.
Hạng Dương xoay người đến nhỏ giọng thầm thì bên tai cô: “Đứa nhỏ nhà chị tôi học năm nhất ở đây, tôi nhất định phải khách khí một chút.”
Sau khi Lư Nguyên Huân chào lại hai người thì chậm rãi tháo cái kính lão trên mũi xuống nhét vào túi: “Học sinh tốt nghiệp từ trường chúng tôi xảy ra chuyện như vậy, tất cả thầy cô đều rất đau lòng, đương nhiên cảnh sát có gì cần chúng tôi phối hợp thì chúng tôi nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.” Nói xong ông ta chỉ vào màn hình máy tính của mình: “Phòng giáo vụ chắc đã gửi ảnh chụp cho cảnh sát qua mail rồi, họ cũng gửi cho tôi 1 bản. Trước khi 2 người đến tôi đã xem qua rồi. Đáng tiếc thật, bọn chúng đều là những học sinh ngoan ngoãn.”
Tô Ngôn nháy mắt với Hạng Dương, đối phương hiểu ý vội vàng móc điện thoại ra mở tấm ảnh chụp chung lên, sau đó chỉ vào nam sinh dán băng gạc trắng trên chân mày, hỏi: “Hiệu trưởng Lư, ông nhìn thử xem có ấn tượng gì với nam sinh này không?”
Lư Nguyên Huân nhìn không rõ hình trên màn hình nhỏ lắm nên trở lại trước máy tính, mang kính lão lên cẩn thận nhìn tấm ảnh chụp chung: “À, thằng bé này tôi thực sự nhất thời nghĩ không ra, thế này đi, tôi bảo phòng giáo vụ xác minh một chút.” Nói xong ông ta nhấc ống nghe điện thoại lên, gọi một cú điện thoại rồi nói vài câu.
Sau đó hai người Tô Ngôn được hiệu trưởng Lư nhiệt tình chiêu đãi, ngồi trên ghế uống chút trà, nói chuyện trời Nam biển Bắc khoảng mười mấy phút thì có người gõ cửa phòng làm việc. Hai phụ nữ đứng tuổi bước vào, người tóc ngắn chỉ vào người lớn tuổi hơn nói: “Hiệu trưởng, thằng bé lúc nãy anh hỏi là học sinh của lớp 1, cô Trình là chủ nhiệm lúc đó.”
“Được, cảm ơn cô.” Lư Nguyên Huân tươi cười với người phụ nữ tóc ngắn, cô ta vẫy tay rồi bước ra ngoài. Ông ta quay lại phía cô Trình nói: “Cô Trình… Hai vị này là cảnh sát của Cục thành phố, họ đang điều tra một vài chuyện, cô không cần lo lắng, biết cái gì thì nói cái nấy, mau ngồi xuống đi!”
“Vâng!” Cô Trình có chút không được tự nhiên túm lấy váy mình sau đó ngồi xuống bên cạnh ông ta. Vẻ ngoài cô ta vẫn như bao giáo viên bình thường, hơn 40 tuổi, có lẽ vì lo lắng nhiều nên giữa lông mày có vết hằn rất sâu.
“Nói đi.” Lư Nguyên Huân giục.
Cô Trình cân nhắc một chút rồi nói: “Hai vị cảnh sát là đang muốn hỏi về Lưu Chu? Nó có phải cũng…” Nói tới đây cô ta cười xấu hổ: “Lúc trước khi cảnh sát đến điều tra 3 người kia tôi cũng nghe nói một chút. Vậy, Lưu Chu nó…”
“Anh ta tên Lưu Chu à?” Hạng Dương lấy ra bức ảnh của hiệu trưởng Lư để xác nhận.
“Đúng, là Lưu Chu, tôi rất có ấn tượng với đứa bé này.” Cô Trình khẽ gật đầu khẳng định: “Đứa nhỏ này đúng là rất khổ, tôi biết nó từ khi nó vừa vào năm nhất của trường chúng tôi. Từ nhỏ đã không còn cha mẹ, được ông bà ngoại nuôi dưỡng, ông ngoại nó già yếu lại không có tiền, nghe nói từ lúc nó bắt đầu đi học, tiền sách vở, tiền đồng phục gì đó đều là nhờ nhà trường miễn giảm. Nhưng đứa nhỏ này rất ngoan, từ năm nhất lúc nào cũng đứng nhất trong lớp, ngày thường không nói một lời nên tôi có chút để tâm hơn.”
“Vậy cô còn nhớ lúc chụp ảnh tốt nghiệp, vì sao anh ta lại bị thương không?” Tô Ngôn chỉ vào miếng băng gạc trên mặt Lưu Chu.
“Nói đến chuyện này… Haizz…” Cô Trình thở dài, ánh mắt đau lòng: “Từ khi Lưu Chu vào năm 2 thì thành tích bắt đầu trượt dốc, lại còn thường xuyên xin nghỉ phép mấy ngày không đi học. Ban đầu tôi rất lo lắng, chỉ cần nó đi học là lại gọi đến văn phòng để dạy bổ túc cho nó. Nhưng bản thân nó không quan tâm, ông bà ngoại nó lại không quản được, tôi chỉ là giáo viên thì làm sao thay đổi được! Chẳng lẽ tôi không thấy hay sao? Trên người và mặt của nó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài vết sẹo, rõ ràng là học thói xấu bên ngoài rồi!”
“Đến lớp 10 còn nghiêm trọng hơn, vì số ngày nghỉ của nó quá nhiều nên nhà trường phải cân nhắc đề nghị cho nó tạm nghỉ học để điều chỉnh lại, nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng. Kết quả ra sao? Kết quả là nó vẫn đem bộ dạng một cái mặt bị đánh bầm tím đi nhở nhơn trước mọi người như khoe “huân chương” vậy, cuối cùng nó còn không tham gia kỳ thi cấp 3. Vết thương trên mặt này của nó, có lẽ là do đánh nhau với đám lưu manh bên ngoài.”
Không tham gia kỳ thi cấp 3?
Tô Ngôn cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn Hạng Dương thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô. Sau khi trao đổi ánh mắt, cô tiếp tục hỏi: “Lưu Chu ở trường có bạn bè gì không?”
“Tính tình nó quái gở, không có bạn bè gì hết… Trái lại là…” Cô Trình cẩn thận nhớ lại: “Tôi nghe học sinh khác nói từ lúc thành tích nó tuột dốc thì đã chơi với đám học sinh lâng câng trong lớp! Đúng rồi, chính là những người cảnh sát hỏi lúc trước! Như thế thì giáo viên nào mà không phiền lòng chứ?”
“Ngoại trừ Viên Khánh Sinh, Lương Nhiên và Tiết Hòa thì còn học sinh nào khác không?” Hạng Dương vội hỏi.
Cô Trình lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Trời ạ, hai người nói sao mà trùng hợp đến vậy, sao lại xảy ra chuyện với đám nhỏ này? Có khi nào bọn nó đắc tội với ai không?”
Lúc này Tô Ngôn vẫn không rời mắt khỏi tấm ảnh chụp chung, khi ở bệnh viện cô thoáng thấy Lưu Chu dán băng gạc nhưng cũng không có thời gian để nhìn kỹ. Bây giờ cô đã cẩn thận sắp xếp lại tất cả.
Lưu Chu… Tiết Hòa… Lương Nhiên… Viên Khánh Sinh…
!!!
Con ngươi cô chợt co lại, đôi mắt chăm chú nhìn một khuôn mặt đứng ở hàng cuối cùng, một giây sau thốt lên: “Diêm Phi?”
“Gì thế?” Hạng Dương bị giọng nói của cô doạ hết hồn, suýt nữa quăng chén trà trong tay xuống đất.
Tô Ngôn chỉ tay: “Diêm Phi cũng học trường này?”
Cô Trình nhìn theo, ‘A’ một tiếng: “Nam sinh này tôi có chút ấn tượng, thành tích rất tốt, cũng cũng không gây phiền toái gì cho thầy cô hết. Nhưng không hiểu sao hình như cũng có chơi với đám học sinh lêu lỏng kia, hồi ấy chủ nhiệm lớp nó vì sợ ảnh hưởng đến kỳ thi cấp 3 nên còn đặc biệt nói chuyện với nó. Cũng may là đứa trẻ này rất cầu tiến, thành tích thi cấp 3 không tệ, đứng đầu toàn cấp, nghe nói sau này còn đi du học nữa.”
“Rất cảm ơn hiệu trưởng Lư cùng cô Trình đã phối hợp.” Tô Ngôn và Hạng Dương lần lượt đứng lên, Hạng Dương bắt tay Lư Nguyên Huân: “Về sau nếu còn việc phải phiền nhà trường thì mong thông cảm ạ.”
Lư Nguyên Huân hơi sững sờ trước lời kết thúc đột ngột của hai người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng dậy tiễn họ, liên tục bày tỏ nhất định sẽ phối hợp cơ quan công an làm việc, dù sao nạn nhân cũng là học sinh của họ, trường học cũng rất tiếc thương .
Tô Ngôn xoay người đi được hai bước, cuối cùng vẫn không nhịn được ngừng lại nghiêng đầu nhìn cô Trình đang đứng trước văn phòng của Lư Nguyên Huân: “Cô giáo, sau chuyện của Lưu Chu năm đó, cô có hỏi qua anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Có lẽ là bị vẻ mặt quá mức nghiêm túc cô làm hoảng sợ, cô Trình hơi sững sờ: “Tất… Tất nhiên có hỏi qua, nhưng nó không chịu nói cho tôi biết.”
“Vậy cô có hỏi thăm học sinh khác để tìm hiểu không?”
“Cái này…” Cô Trình bị hỏi nói không nên lời. Có lẽ vì sau bao năm khiển trách người khác, ít có ai hỏi ngược lại mình nên thái độ lúc này của Tô Ngôn làm cho cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
“Thứ cho tôi nói thẳng, không nghi ngờ gì cô là một giáo viên tốt. Nhưng mỗi một học sinh cũng là một cá thể độc lập, các em có những suy nghĩ và khuôn mẫu hành vi riêng của mình, nếu cô có thể tìm hiểu họ sâu hơn thay vì đưa ra kết luận chủ quan thì cô đã có thể thay đổi rất nhiều người rồi.” Tô Ngôn nói đến đây phải cắn chặt răng để chặn lại những lời khác sắc nhọn hơn: “Thật xin lỗi, mạo phạm rồi.”
Nói xong những lời này, cô xoay người nhanh chóng rời đi. Thật ra trong lòng cô biết rõ toàn bộ sực việc này có thể không liên quan nhiều đến các giáo viên, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải nói ra. Bạo lực học đường hiện nay không phải vấn đề hiếm thấy, chưa kể hơn 10 năm trước lúc thông tin trên internet còn nhiều hạn chế và các chính sách vẫn chưa rõ ràng, chuyện ngăn chặn và chấm dứt hiện tượng này vẫn là một vấn đề nhức nhói của xã hội.
Giống như những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình khó khăn như Lưu Chu, gầy gò, nhỏ con, sống thu mình rất dễ trở thành mục tiêu của bạo lực học đường, làm đối tượng cho bạn cùng lớp lăng mạ và cười nhạo. Chuyện này gây tổn thương rất lớn ho nạn nhân, vì thế cần có sự dẫn dắt chính xác của giáo viên để ngăn chặn điều này xảy ra.
Vụ việc của Lưu Chu không phải đầu tiên, cũng không phải cuối cùng. Nếu như lúc trước cô Trình có thể lại cố gắng hỏi thăm từ các học sinh và tìm hiểu xem Lưu Chu đã xảy ra chuyện gì chứ không phải võ đoán gắn cái mác “lưu manh xã hội” cho anh ta, kết quả cuối cùng có thay đổi không? Có lẽ sẽ có, cũng có lẽ sẽ không.
Đôi khi con người ta quyết định làm một điều gì đó không phải vì nhưng lý tưởng vĩ đại như thay đổi thế giới, mà chỉ vỏn vẻn là vì một ngày đó trong tương lai khi bừng tỉnh trong cơn mơ, mình sẽ không cảm thấy hối hận.
Trên đường trở về bệnh viện, bầu không khí trong xe vì cảm xúc của Tô Ngôn mà có chút ngột ngạt, mặc dù Hạng Dương không biết tại sao cô ra khỏi trường học lại trở nên như vậy nhưng cũng không mở miệng hỏi. Mỗi người đều có một “giới hạn” riêng của mình, đôi khi trong quá trình phá án sẽ có vài cảm xúc cá nhân lẫn lộn cũng là cực kì bình thường, cảnh sát cũng là người, không phải thần tiên.
Lúc hai người trở lại bên ngoài phòng bệnh Lương Nhiên thì Thái Thành Tể và Đinh Khải Nhạc vẫn còn ở đó.
“Đội trưởng Giang đâu rồi?” Hạng Dương hỏi.
“Anh ấy vừa mới đi nói chuyện với bệnh viện chuyện cái cửa sổ, giờ chắc đã về Cục để báo cáo rồi. Anh ấy còn muốn hỏi ý phía trên xem có cần phân công cảnh sát canh gác ở phòng bệnh Lương Nhiên hay không nữa. Dù sao tên nghi phạm kia đã cố chấp muốn gϊếŧ anh ta đến vậy, hôm nay là lần thứ nhất, chưa biết chừng sẽ lại mạo hiểm đến lần thứ hai.” Thái Thành Tể đáp, sau đó hỏi lại: “Bên hai người thế nào, có phát hiện hay đầu mối gì không?”
“Chúng tôi nghi ngờ nghi phạm là Lưu Chu, từng bị bạo lực trong trường, mà ba người Viên Khánh Sinh, Lương Nhiên và Tiết Hòa nói không chừng chính là thủ phạm.” Hạng Dương giải thích.
Tô Ngôn cứng rắn tiếp lời: “Chúng tôi còn phát hiện ra Diêm Phi học cùng lớp với hắn, trải qua chứng thực thì có lẽ Diêm Phi có chút liên quan với 3 nạn nhân.”
Không ngờ hai người đối diện sau khi nghe nói như thế thì biểu cảm lại trở nên phấn khích.
Đinh Khải Nhạc lấy ngón trỏ tay phải vẽ lên không khí một lúc rồi mới ngồi xổm xuống nói: “Diêm Phi là bạn trai cũ của cô đúng không?”
Vừa nói xong, không khí xung quanh nháy mắt trầm xuống, lúc anh ta nhận ra thì thấy Thái Thành Tể và Hạng Dương đã dùng một ánh mắt “Cậu chết chắc rồi” nhìn mình. Đinh Khải Nhạc hốt hoảng xua tay: “Tôi nói là bạn trai cũ mà?”
“Haizz, chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh ta vừa tới thăm Lương Nhiên đấy! Vừa đi khỏi trước khi hai người về đến!”