"Được." Anh cười đến mức không nhìn thấy mắt.
Haizz, ai cũng biết Hồng Kông là nơi tốt để mua trang sức, hiện tai mụ phù thủy này còn bằng lòng làm cu li, còn có gì không tốt chứ?
Tất cả đều suôn sẻ, anh nghĩ.
Ba ngày sau, La Chân bay từ Hồng Kông về, trực tiếp ném một hộp nhung màu đỏ vào trong ngực anh.
Cẩn thận mở ra nhìn, bên trong là một cặp nhẫn đôi bằng bạch kim rất mới lạ.
"Thẩm mỹ của cậu vẫn còn cao ha!" Anh cực kỳ kinh ngạc, miệng lại phát ra lời ca ngợi hiếm thấy.
"Hừ." Cô nghe được, mũi quả thật là vểnh lên trời, vẻ mặt khinh thường.
"Kỳ thật ưu điểm của tớ rất nhiều! Chẳng qua là cậu không phát hiện ra mà thôi, không lấy tớ là thiệt hại lớn nhất đời cậu..." Cô lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, đắc ý vênh váo:
"... Cho nên, sau này cậu nhất định sẽ hối hận!"
Chết tiệt!
Anh thầm mắng trong lòng.
"Tôi sẽ không hối hận, cho dù như thế nào cùng không hối hận!"
"Thật?"
Cô nhẹ nhàng cười, vẻ mặt vừa xảo quyệt vừa bỡn cợt.
"Đương nhiên là thật!"
Anh lập tức nói một cách nghiêm túc, thần thái dõng dạc.
Cô hé miệng cười nhợt nhạt, vẻ mặt không hiểu sao lại nhu hòa hơn không ít, tựa hồ còn có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Điềm đạm đáng yêu? Cô ta? Mụ phù thủy La Chân?
Anh nhất đinh là điên rồi —— anh khi đó bất đắc dĩ nghĩ.
Sau ngày đó, La Chân liền biến mất trong cuộc sống của anh.
Cô không hề quấn lấy anh, không hề đến gây chuyện, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không chủ động gọi cho anh.
Cuộc sống rốt cuộc cũng trở nên yên lặng —— giống như mong muốn trước đây của anh.
Nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ thoải mái, mà ngược lại thêm vài phần phiền muộn —— anh luôn cảm thấy mình đã đánh mất cái gì đó, cuộc sống dường như không còn hoàn chỉnh nữa.
Là gì chứ? Rốt cuộc là đã đánh mất cái gì?
Anh sợ mình không thể tìm ra đáp án này trong thời gian ngắn.
Anh bắt đầu có thói quen nhìn màn hình di động suy nghĩ đến xuất thần. Nếu có cuộc gọi đến, anh sẽ kích động xem tên trước, nhưng mà đáp án luôn khiến anh thất vọng.
Buổi tối anh không dám tắt máy, mà đến sáng, chuyện thứ nhất sau khi rời giường chính là kiểm tra điện thoại —— sau đó lại tiếp tục thất vọng.
Từng ngày từng tháng trôi qua, anh hồn bay phất lác như vậy rốt cuộc cũng khiến cho mỹ nữ cực kỳ bất mãn.
"Anh căn bản không yêu tôi!" Mỹ nữ khóc một cách thương tâm, thật sự rất động lòng người.
"Anh không yêu em?" Anh không biết làm sao mà nhìn người mình luôn cưng chiều trước mắt, vẻ mặt mờ mịt, "Vậy anh yêu ai?"
"Sao tôi biết được?" Mỹ nữ giận tím mặt, "Không bằng anh về hỏi mẹ anh thử xem? Đến tột cùng là ai khiến anh cả ngày cơm không ăn, nước không uống?”
Nói xong, cô quay người rời đi, lưu lại căn phòng tràn đầy mùi hương.
Đồng chí Trương Bách Hội, cứ như vậy mà nghênh đón lần thất tình đầu tiên trong cuộc đời mình.
Cảm giác cũng chỉ có như vậy, cũng không muốn tìm cái chết hay gì, anh nghĩ.
Ba ngày sau, anh được điều sang nơi khác công tác. Đi ngang qua nơi chuyên bán cam, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy rất nhiều loại cam mới lạ.
Lớp vỏ vàng óng trơn nhẵn mọng nước.
Anh bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt trẻ con với cái đầu nhím kia, khuôn mặt quen thuộc mà bướng bỉnh.
Khi nhỏ cô cực kỳ thích ăn cam, lúc nào cũng giành hết phần. Nếu anh muốn ăn thì phải mở miệng lấy lòng cô.
Kỳ thật lấy lòng cô cũng rất dễ, chẳng qua là muốn anh gọi cô một tiếng "Tiểu Chân" mà thôi.
Nhưng anh không chịu, nhất định cứ gọi cô là "Mụ phù thủy", hơn nữa còn gọi cực lớn. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, anh liền cảm thấy được một sự vui vẻ thoải mái không nói nên lời.
Anh vốn tưởng rằng cô sẽ làm một mụ phù thủy cả đời.
Nhưng bây giờ anh rốt cuộc cũng đã hiểu ra —— kỳ thật cô cũng chỉ là một quả cam chanh, bề ngoài ảm đạm, bên trong chua chát.
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, cũng là quả cam mà anh thích nhất.
Có lẽ từ rất lâu trước kia, anh đã thầm yêu cô rồi. Chỉ là anh không kịp phát hiện ra sớm mà thôi.
Nam tử hán dám làm dám chịu, anh quyết định nhanh chóng trở về nói cho cô biết. Anh tin rằng, Tiểu Chân đang ở một nơi nào đó chờ anh. Cô sẽ mỉm cười chấp nhận anh, sau đó hai người sẽ sống cạnh nhau mãi mãi, đến lúc bạc đầu. Nếu cô là mụ phù thủy thì anh là ông phù thủy, mỗi ngày sẽ thay cô thu dọn tàn cục.
Anh đã để Tiểu Chân đợi cả đời, đến lúc anh phải đáp lại cô rồi.
Nhưng mà anh vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, nơi chờ đợi chính là trong này ——
Nhà xác lạnh lẽo của bệnh viện.
"Thật ra nó đã mắc bệnh từ khi còn nhỏ, người trong nhà đều biết... uống thuốc cho đến bây giờ cũng không khỏi..."
Mẹ anh nhìn thi thể phủ vải trắng, đau lòng, nghẹn ngào giải thích.
"Thật sự rất đáng thương. Bắc Kinh, Thượng Hải hay Hồng Kông, không có một bệnh viện nào chữa được, sớm đã chẩn đoán rằng nó sẽ chết..."
Cha anh thở dài, hốc mắt đỏ lên.
"Vì sao con lai không biết?" Giọng nói của anh run rẩy, đầu cứ ong ong lên, trước mắt như có một màn cánh hoa bay loạn lên, cả linh hồn run rẩy, quả thật muốn khóc cũng không khóc được.
"Là con bé nhờ chúng ta giấu diếm bạn cùng tuổi, bởi vì nó không muốn sống trong sự thương hại của người khác." Cha Trương là người kiên cường cũng nhịn không được mà rơi nước mắt:
"Con bé nói nó hy vọng mình có thể trải qua một cuộc sống bình thường, tự lập, tự mình cố gắng, lại còn muốn xuất sắc hơn người khác."
Anh không hề đáp lại, chỉ mở vải trắng ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
Năm đó, cha rõ ràng thiên vị, còn cô cũng không kiêng nể gì mà kiêu ngạo bá đạo, bây giờ những chuyện đó cũng chỉ là phù du."
"Tiểu Chân, Tiểu Chân!" Anh cúi đầu gọi, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng lại triền miên, "Em tỉnh lại đi. Em muốn gì? Rốt cuộc em muốn cái gì? Em muốn cái gì anh cũng đồng ý! Em nhanh tỉnh lại đi!"
Nhưng cô lại không động đậy chút nào, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
"Em muốn gì? Anh đã gọi em là Tiểu Chân, anh hối hận rồi, vì sao em lại không chịu tỉnh lại?"
Lần này người bướng bỉnh, ngược lại là anh.
Anh không chịu bỏ qua, cứ tiếp tục gọi, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Người bên cạnh khóc rất nhiều. Nhưng mà anh sớm đã chết lặn, không hề còn cảm giác, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.
Chỉ là anh rốt cuộc cũng biết rõ được một sự thật ——
Tiểu Chân của anh, vĩnh viễn sẽ không chấp nhận anh!
Vì vậy anh vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng lướt qua lông mày, khóe mắt của cô, cuối cùng dừng lại ở môi.
Cả đời này cô đều nói dối, đến lúc chết vẫn còn cười hì hì gạt người. Nhưng mà anh biết, trong số những câu cô nói, có một câu nhất định là sự thật.
Buổi trưa ở bệnh viện hôm đó, cô đứng dưới ánh mặt trời ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười, vẻ mặt mong đợi nói:
"Này, cậu lấy tớ, được không?"
Thế nhưng anh lại hồ đồ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để trả lời.
Sau đó, cả đời cô cũng không có thời gian để biết đáp án.
Anh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn ra bên ngoài, đáy mắt là một mảnh tuyệt vọng thê lương.
Bóng tối vô tận từ từ đè xuống người anh, anh hốt hoảng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là La Chân. Có thể đời đời kiếp kiếp, anh cũng không muốn thoát ra khỏi bóng dáng này.
Vì vậy anh thì thào với bóng dáng kia:
"Được, anh đồng ý."
Cơn gió lạnh thổi qua, ngoài phòng cánh hoa nhẹ tựa như mộng.
Hoa rơi mộng tỉnh.
Sau cùng vẫn nát đầy đất.