Cánh Hoa Nhẹ Tựa Như Mộng

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả/Editor: [L.A]_Sherry Cơn gió lạnh thổi qua, ngoài phòng cánh hoa nhẹ tựa như mộng. Hoa rơi mộng tỉnh. Sau cùng vẫn nát đầy đất.
Xem Thêm

Haizz, hối hận không kịp, anh nghĩ.

Sau một tháng ở ẩn, đồng chí Trương Bách Hội cuối cùng cũng đã làm xong phần mềm mới. Sau khi hoàn thành, đương nhiên là tìm đám bạn bè ăn mừng một phen.

Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho La Chân, nhưng di động lại chậm chạp không có ai nhận.

"Mụ phù thủy này đang làm cái quỷ gì vậy chứ?" Trong lòng anh vốn bỏ qua nhưng chân lại bất tri bất giác đến nhà cô.

Tiếng chuông cửa máy móc vang lên lần thứ N, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có người trả lời.

"Trương Bách Hội, rốt cuộc mày ở đây phát điên cái gì?" Anh rốt cuộc không kiên nhẫn nữa, bắt đầu tự mắng mình —— Mụ phù thủy có lẽ là chạy đi chơi với người nào đó rồi, không thì bây giờ còn đang chảy nước miếng, mồm đầy dầu mỡ.

Vì thế anh bật cười, chuẩn bị quay đầu về nhà.

"Cậu đến tìm La tiểu thư sao?"

Cửa chống trộm phòng đối diện bỗng nhiên "cạch" một tiếng mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra gương mặt trắng bệch lạnh lẽo như cương thi của một người đàn ông.

Ánh sáng trong hành lang tối mờ, chiếu lên khuôn mặt cứng ngắc xanh tái, không chút thay đổi kia.

...

Trương Bách Hội bắt đầu cảm thấy có một luồng gió lạnh lướt qua lòng bàn chân, trong đầu lập tức hiện lên tiếng nhạc u oán.

"...À, phải." Anh do dự một chút, vẫn kiên trì trả lời.

"Cô ấy nhập viện rồi, bệnh viện số 5 ngay tại ngã tư đường, cậu đi xem một chút. Cô gái kia cũng thật đáng thương!"

Người đàn ông có khuôn mặt như cương thi nói xong, lấy tốc độ sét đánh đóng cửa sắt lại.

"Rầm!"

Xung quanh hoàn toàn khôi phục lại yên tĩnh, tựa như không có gì xảy ra.

Trương Bách Hội bắt đầu hoài nghi hai mắt mình có vấn đề hay không.

Bệnh viện.

"Sao cậu lại ở đây?" La Chân nhìn thấy anh, vẻ mặt ngoài ý muốn.

"Tôi không thể đến?" Anh cười, tay bận bịu bóc cam —— hồi nhỏ cô rất thích ăn cam, còn từng lập kỷ lục ăn mười lăm quả trong một ngày. Cho nên trước khi chạy đến bệnh viện anh đã mua một đống.

"Không phải..." Cô dừng lại, cũng cười nhẹ: "Cậu làm xong phần mềm rồi?"

"Xong từ sớm rồi." Anh nhún vai, thuận tiện bóc một múi cam đưa đến bên miệng cô, động tác cực kỳ tự nhiên.

"Cậu bị bệnh gì hả?" Nhìn cô ăn cam, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Viêm dạ dày." Cô mím môi, khuôn mặt tái nhợt đầy đau đớn, "Thật mệt, tớ bị hành hạ đến chết mất!"

"Vậy mới bảo cậu ăn cơm cho tốt!" Mày nhăn lại thành chữ "Xuyên" (川), anh gắt gao mím môi mỏng: "Phải nhanh chóng tìm chồng cho cậu để hắn ta quản cậu mới được!"

"Nào có dễ như vậy được!" Ánh mắt cô nhất thời tỏa sáng lấp lánh, tràn đầy mơ mộng:

"Chồng tương lai của tớ phải là một nhân tài trăm năm khó tìm! Nhất định sẽ có một ngày cưỡi thảm bay nhiều màu thêu chỉ vàng, trong tay cầm cây đèn thần tới cưới tớ..."

"Cậu cứ mơ mộng đi!" Anh cười nhạt, "Cậu thật sự nghĩ mình đang sống trong thế giới cổ tích sao?"

Cô nhếch môi, tròng mắt xoay chuyển, nâng mặt lên cười khẽ nói:

"Vậy cậu lấy tớ được không?"

Anh ngẩn ra, lập tức ngửa đầu lên, điên cuồng cười lớn, giống như nghe được chuyện hài nhất thế kỷ:

"Tôi ăn no rửng mỡ mới lấy mụ phù thủy nói dối lần này đến lần khác như câu!"

"Hừ!" Cô giả vờ tức giận, "Tớ có cái gì không tốt? Thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, dịu dàng lương thiện..."

"Thôi đi, cậu là loại người hay thay đổi như vậy cơ mà! Ai mà lấy cậu đúng là xui xẻo!" Anh sớm đã cười đến mức thở hổn hển.

"Cả đời này cũng không thể?"

Cô chưa hết hy vọng, tiếp tục hỏi.

"Tuyệt đối không thể!" Anh nghiến răng nghiến lợi, nói như đinh đóng cột.

Cô ảm đạm cười, cũng không nói nữa.

La Chân xuất viện rất nhanh, Trương Bách Hội thì lại gặp rất nhiều vận may, đạt được mong mỏi bấy lâu —— cấp trên giới thiệu cho anh một đại mỹ nữ. Hơn nữa nghe nói cô gái kia rất dịu dàng thùy mị, ngoan ngoãn hiền lành, là nhân trung chi phượng* ngàn dặm mới tìm được.

(*) Nhân trung chi phượng: Phượng trong đám người, ý chỉ cô gái tài giỏi, nổi bật vượt xa người thường.

Sau khi hẹn gặp, anh quả nhiên rất vừa lòng. Vì để đảm bảo cách mạng phát triển suôn sẻ, Trương Bách Hội lập tức gọi điện thoại cảnh cáo La Chân:

"Lần này cậu tuyệt đối cấm phá đám!"

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Cậu thật sự thích cô gái đó?"

"Tất nhiên!" Anh trả lời không chút do dự.

Nhớ lại lời nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào của cô gái kia, trái tim lại bắt đầu đập loạn. Anh hận không thể gϊếŧ kẻ địch ngay lập tức, rồi trở về dưới váy công chúa:

"Tôi thật sự rất thích cô ấy." Anh bị mê hoặc và đắm chìm vào giấc mộng ngọt ngào này.

"Được."

Lần này La Chân trái lại trả lời rất dứt khoát, nhưng mà cái tính nết có đánh chết cũng không chừa, vẫn không quên hung hăng ép buộc một phen: "Nhưng mà cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Anh lập tức phản xạ có điều kiện căng dây thần kinh não ra, mụ phù thủy chết tiệt này muốn giở trò gì nữa đây?

"Cậu phải đồng ý lấy tớ trước, được không?"

Cô nhỏ giọng hỏi, rõ ràng là thiếu tự tin.

"..."

Không nói hai lời, anh lập tức cúp máy.

Đầu óc nha đầu này chắc bị úng nước rồi, anh nghĩ.

Trương Bạch Hội như mong muốn bắt đầu hẹn hò với đại mỹ nữ. Mà La Chân tuy chưa tới gây sự nhưng mỗi ngày lại chạy đến trước mặt anh đi qua đi lại, miệng còn lẩm bẩm:

"Trương củ cải, cậu lấy tớ đi!"—— khổ sở van xin.

"Lấy tớ lấy tớ đi!" —— ép buộc.

"Tớ bảo cậu lấy tớ, cậu không nghe thấy sao?" —— rốt cuộc cũng tức giận.

"La Chân, cậu muốn gả cho người khác đến điên rồi sao?" Anh cũng nổi giận, quay sang mắng: "Bây giờ tôi đang hẹn hò với người khác, sao có thể lấy cậu!"

Cô khựng lại, lập tức bật cười ngây ngốc:

"...Ơ kìa, cậu đồng ý một chút cũng chẳng chết được, cho dù là nói dối cũng được!"

"Được, tôi đồng ý với cậu." Anh hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh dị thường.

Ánh mắt La Chân bắt đầu hiện lên những đốm lửa nhỏ, cực kỳ cực kỳ sáng.

——"Chờ kiếp sau đi!"

Anh cười nhạt, vẻ mặt gian ác.

Đốm lửa nhỏ lập tức vụt tắt, mụ phù thủy ủ rũ cụp đuôi.

Ha ha! Lần này báo được thù thật thỏa mãn! Anh đắc ý nghĩ.

Trương Bách Hội vui vẻ trải qua hai tháng yêu đương ngọt ngào với mỹ nữ, rốt cuộc cũng bước vào giai đoạn quan trọng —— vì thế anh bắt đầu lo lắng đến chuyện mua cho người trong lòng một cái nhẫn, để tuyên bố với người ngoài, mỹ nhân là hoa đã có chủ.

Tiếc là trong đống nhẫn lấp lánh đủ loại kia, anh căn bản không biết nên mua kiểu dáng gì mới tốt.

Đầu óc chuyển động, anh bỗng nhiên nghĩ đến một người —— mụ phù thủy La Chân.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng người này tốt xấu gì cũng xem như là con gái, hẳn là cũng có chung mắt thẩm mỹ với đại mỹ nữ.

Nghĩ đến đây, anh lập tức gọi cho mụ phù thủy nói rõ mục đích, cuối cùng còn mạnh mẽ yêu cầu cô theo mình đi chọn nhẫn.

"Tớ không đi." Giọng nói của La Chân mặc dù có chút mệt mỏi nhưng ngữ khí lại kiên quyết.

"Mụ phù thủy, chuyện nhỏ ấy cậu cũng không chịu giúp? Thật sự uổng công tình bạn hai mươi năm của chúng ta!" Anh cắn răng, cố ý nhấn mạnh ba chữ "hai mươi năm".

"...Không phải là không giúp..." Đối phương do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng:

"Thế này đi, cuối tuần tớ đến Hồng Kông tham dự một cuộc họp. Đến lúc đó tớ trực tiếp đến Chu Đại Phúc* mua cho cậu một cặp nhẫn, được không?"

(*) Chu Đại Phúc: Chow Tai Fook là một tập đoàn tư nhân có trụ sở tại Hồng Kông hoạt động trong lĩnh vực trang sức, phát triển bất động sản, khách sạn, cửa hàng bách hóa, vận tải, năng lượng, viễn thông, cảng, sòng bạc và các doanh nghiệp khác.

Thêm Bình Luận