Cánh Hoa Nhẹ Tựa Như Mộng

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả/Editor: [L.A]_Sherry Cơn gió lạnh thổi qua, ngoài phòng cánh hoa nhẹ tựa như mộng. Hoa rơi mộng tỉnh. Sau cùng vẫn nát đầy đất.
Xem Thêm

"Này, cậu lấy tớ, được không?"

Cô lẳng lặng chống má nhìn anh, lúm đồng tiền trên má ấm áp như hoa mùa xuân.

"Tránh ra, lại bắt đầu gây phiền phức!" Anh không kiên nhẫn, phất tay như đuổi một con bọ, "Trong tủ lạnh có đồ ăn, tự mình đi lấy đi, đừng phiền tôi!"

"Đồ nhỏ mọn!" Cô mím môi, cầm lấy gối ôm trên sô pha ném vào người anh.

"La Chân!" Anh tức giận, đưa tay ra chắn, gối ôm lập tức thân mật hôn lên môi cô.

"Cô không không thể im lặng một chút được sao? Tôi còn một phần mềm cần phải thiết kế đấy!"

Giọng nói của anh tràn đầy tức giận.

"Hừ!" Lỗ mũi cô phòng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông gối ôm ra, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Đúng là mụ phù thủy!" Anh nhỏ giọng nói thầm một câu, quay người lại tiếp tục chiến đấu với đống số liệu mã hóa kia.

Anh và La Chân quen biết nhau hai mươi năm, theo lời người khác mà nói chính thanh mai trúc mã.

Bình thường người ta mà nghe thấy mấy từ này, đầu tiên sẽ mơ mộng xa xôi ---- đến mối tình đầu trong sáng, ngây ngô, chuyện cũ thời niên thiếu!

Đáng tiếc, anh và La Chân vĩnh viễn không phải là quan hệ này.

La Chân từ nhỏ đã là đứa cầm đầu trong đại viện. Ngày nào cũng vác một cái đầu như con nhím, mặc quần lính trèo lên trèo xuống, đào trứng chim chọc tổ ong, quả thật là không có chuyện xấu nào không làm. Nếu dám làm dám chịu thì còn đỡ, đằng này cô lại là loại tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn, làm chuyện xấu xong còn muốn đẩy một nửa trách nhiệm cho anh.

"Trương Bách Hội! Là Trương Bách Hội bảo con làm!" Mỗi lần bị bắt được là rống giọng vịt lên giả vờ khóc, âm thanh quả thật lớn giống như tiếng chuông.

Cha Trương xuất thân là quân nhân, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, bình thường không kịp nghe giải thích đã cho con trai một cái bạt tai thật mạnh.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Trương Bách Hội đã trải qua thời thơ ấu với những đòn roi rất thảm thương.

"Vì sao cha lại không đánh cậu ấy."

Sau khi trải qua một trăm lẻ một tai bay vạ gió, cậu rốt cuộc cũng chịu không nổi bưng mặt yêu cầu một lời giải thích.

"Nhãi con, người ta là con gái, sao có thể đánh được?"

Cha Trương cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống cậu đầy khinh thường:

"Nam tử hán bị oan uổng cũng phải nhẫn nhịn! Con oán giận như vậy còn là đàn ông con trai sao?"

Khiến anh lúc đó không khỏi nghẹn họng nhìn trăn trối.

"Tất cả đều là do mụ phù thủy nói dối La Chân kia ban tặng." Cậu nghĩ, "Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đòi lại từ cậu gấp mười lần!"

Ôm chấp niệm như vậy, Trương Bách Hội cuối cùng cũng miễn cưỡng sống qua những ngày tháng cực khổ kia.

Chẳng mấy chốc, anh lấy thành tích xuất sắc bước vào trường trung học trọng điểm. Dựa vào khuôn mặt đẹp trai trời sinh, anh vốn tưởng mình có thể hãnh diện nở mày nở mặt một phen.

Nhưng mà La Chân lại giống như âm hồn vĩnh viễn không thể tiêu tan.

Nhập học cùng trường với anh đã đành, lại cố tình tiếp tục phát huy bản lĩnh của bà tám kia, dùng sức tra tấn anh, ngược đãi anh, không khiến danh tiếng của anh trở nên tồi tệ là không bỏ qua.

"Cái gì? Các cậu thích tên Trương củ cải kia sao? Trời ạ, cậu ta chẳng có mùi vị đàn ông gì cả!"

"Trương Bách Hội thì có gì tài giỏi chứ, tôi nói cho cậu biết, trước đây cậu ta còn thường xuyên nhìn lén chị gái nhà hàng xóm tắm rửa đó!"

"Tôi nói với cậu chuyện này, hình như Trương Bách Hội có khuynh hướng đồng tính luyến ái..."

Lúc câu nói kia truyền đến tai Trương Bách Hội, anh rốt cuộc nhịn không được đập bàn: "La Chân, cậu đừng khinh người quá đáng!"

Nổi giận đùng đùng đi tìm tên đầu sỏ gây nên chuyện để đàm phán, yêu cầu cô đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, cô lại cười haha:

"Trương củ cải, tớ làm sáng tỏ mọi chuyện thì có ai tin là thật sao? Chẳng lẽ cậu quên tớ là cao thủ nói dối sao?"

Đúng vậy, cô từ nhỏ đã có thói quen nói dối, nghĩ đến chuyện cô phải nói thật, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu nhớ tới lời trước kia cha từng nói: "...Cha mẹ La Chân đều đã mất, chỉ còn lại bà nội nên tính tình con bé không tốt lắm, con nhường nó một chút..."

Được rồi, cậu nhịn!

Anh khi đó lại nghĩ một cách khờ dại như vậy.

Bây giờ, anh rốt cuộc cũng nếm được quả đắng từ mụ phù thủy được nuông chiều này —— hai mươi lăm năm qua chưa bao giờ thành công qua lại với một người bạn gái.

Nghĩ đến chuyện Trương Bách Hội anh đường đường là người đàn ông cao tám thước ( sự thật là hơn một mét tám) , được tuyển thẳng vào đại học kinh tế (không có số liệu thống kê chính thức), bây giờ là một chuyên viên IT cao cấp tiền đồ sáng lạn, sao lại bị bỏ qua khó coi như vậy chứ?

—— Vấn đề hiển nhiên không phải là ở trên người anh.

Thật ra có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, mập gầy cao thấp tùy anh chọn, đương nhiên anh cũng vui vẻ chọn —— háo sắc chính là bản tính của đàn ông, không thích mới không bình thường! Đáng tiếc vị đệ nhất thám tử La Chân tiểu thư kia, vĩnh viễn sẽ nhân lúc bọn họ mới bén chút lửa tình, đã cố ý tình cờ nói vài câu ám chỉ như thật để công kích cô gái thuần khiết nọ.

Thế là ——

"...Hóa ra cậu đã có bạn gái..." Cô gái Giáp mắt đầy nước, buồn bã rời đi.

"...Tớ biết mình kém hơn bạn gái cũ của cậu, cô ấy vĩnh viễn là người tốt nhất..." Cô gái Ất im lặng chảy nước mắt, vẻ mặt ảm đạm.

"...Huhu, tớ không muốn tranh thủ tình cảm với người đã mất, chỉ có thể chúc cậu sớm ngày thoát ra khỏi quá khứ. Tương lai sẽ hạnh phúc!" Cô gái Bính khóc đến mức tối tăm mù mịt, hoa dung thất sắc*. Trước khi đi còn không quên tặng cho anh một câu chúc phúc đầy thê lương.

(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

"La —— Chân ——"

Anh phẫn nộ, núi lửa vốn đang ngừng hoạt động bỗng chốc bùng nổ.

"Cậu giải thích một chút cho tôi xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Anh dùng bàn chân size 42 "ầm" một tiếng mở cửa "khuê phòng" của La Chân ra.

"Làm sao?"

Đứa con gái vô đạo đức kia còn mang một cái bù xù, buồn ngủ chui từ trong chăn ra.

"Cậu là lợn à? Bốn giờ chiều rồi mà vẫn còn ngủ?" Anh cũng không tránh đi, trực tiếp chống eo hung hăng dạy bảo.

"Hả —— cậu quản làm gì?" Cô không kiêng nể gì ngáp một cái, uể oải thuận miệng đáp: "Đêm qua viết bản thảo đến rạng sáng đấy!"

"Lại viết những lời bịa đặt đó đi lừa tiền?" Lông mày anh nhanh chóng nhíu lại, bây giờ mụ phù thủy này đang làm việc cho một nhà xuất bản, chuyên viết những loại truyện cổ tích cực kỳ ấu trĩ, cái gì mà chó có thể nói chuyện, cá có thể khóc, hoa biết đau lòng ——

Đó là lý do mà La Chân trời sinh chính là kẻ lừa đảo chén cơm của người khác, thế mà trên thực tế vẫn được công nhận.

"Thật là, không nói dối một ngày cậu sẽ chết sao?" Anh tức giận mắng, thuận tiện đi đến xốc cái chăn bông dày mềm mại kia lên:

"Vẫn còn là mèo kitty? Thật buồn nôn, già rồi mà còn dùng màu hồng phấn này nữa!"

"Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là phẩm vị!" Cô "hô" một tiếng nhảy xuống giường, quay người làm mặt quỷ với anh, "Phẩm vị! Cậu có biết không?"

"Làm màu!" Anh bật cười, bỗng nhiên cảm giác được sự cuồn cuộn trong dạ dày, vì thế vội vàng nói với cô: "Nhanh chóng rửa mặt chải tóc lại một chút, lát nữa qua nhà tôi ăn cơm tối! Đúng rồi, cậu nên chỉnh cái đầu ổ gà của mình lại đi!"

"Kiểu tóc này có gì không tốt, Vương Phỉ từng để qua đấy! Đây gọi là "Nhất Phi Trùng Thiên"!" Cô lẩm bẩm, rung đùi đắc ý bước vào phòng tắm.

Sau đó anh bắt đầu xếp chăn lại, thu dọn một đống hỗn loạn cô để lại.

Giống y hệt như lúc nhỏ.

Thẳng đến khi ăn cơm tối xong, đưa cô về nhà an toàn. Trương Bách Hội mới nhớ đến mục đích chính hôm nay tới tìm cô.

Thêm Bình Luận