Chương 6: "Đi đâu?" "về nhà"

"Cậu nói xem sao anh ấy có thể trở nên xấu tính như vậy!"

Giang Thu Niễu ném chiếc túi Hermes lên bàn, Ninh Nina ôm chiếc túi đau lòng vuốt ve: "ôi, tiểu Mã không đau."

"Tức chết tớ!" Giang Thu Niễu đặt mông ngồi xuống ghế dựa trong ký túc xá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị ủy khuất đến tức giận: "tớ giúp anh ấy giải quyết một đại hoa đào, tớ diễn như vậy là vì ai, còn không phải là vì anh ấy sao, kết quả ngược lại còn bị chế giễu, đã không cảm kích rồi còn nói tớ diễn như trà xanh! Tớ phải tuyệt giao với anh ấy!"

Ninh Nina đem chiếc túi treo lên như dâng hương cúng phật, rồi mới lại đây an ủi: "nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự quá khoa trương rồi, có hơi trà xanh chút...."

"Ninh Nina!"

".....Tớ xin lỗi."

"Nhưng mà Thu Thu à, tại sao mới qua một đêm mà quan hệ của anh trai cậu và cậu lại tốt lên như vậy?" Ninh Nina tò mò hỏi.

Giang Thu Niễu nhướng mày: "quan hệ của tớ và anh ấy tốt chỗ nào!"

"Bình tĩnh bình tĩnh." Ninh Nina vỗ vỗ bả vai Giang Thu Niễu, phân tích cặn kẽ: "lần trước không phải cậu nói khi ở chung với anh trai cậu cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng theo như cậu miêu tả về tình huống đêm nay thì xem ra, nếu cậu cảm thấy không tự nhiên thì cậu có diễn trà xanh trước mặt anh ấy không? Nếu anh ấy cảm thấy không tự nhiên thì anh ấy có dỗi cậu không? Nếu không thì chỉ có thể quan hệ của hai người tốt mới có thể như vậy."

Giang Thu Niễu nhất thời sửng sốt.

"Vậy nên, tớ đã sớm nói rồi, hai người nhất định sẽ từ từ tìm lại được cảm giác giống như trước đây thôi."

Ninh Nina cười gian xảo, cúi người lại gần nói: "Thu Thu, cậu nói xem, cái người anh trai này có thể phát triển trở thành chồng luôn hay không ha?"

Giang Thu Niễu lập tức nói: "đương nhiên sẽ không!"

Ninh Nina khó hiểu: "tại sao? Hai người vốn dĩ đã có hôn ước rồi, biến anh ấy thành chồng cậu cũng là chuyện thường tình thôi mà."

"Đương nhiên không phải." Giang Thu Niễu giải thích: "thật ra hôn ước của bọn tớ cũng không chính thức, đó chỉ là lời ngoài miệng của ba mẹ khi nhỏ thôi, nhiều năm như vậy rồi cũng không có ai đề cập đến chuyện này, nếu chúng ta không nói thì cũng không ai biết tớ và anh ấy có hôn ước. Nó không được viết bằng giấy trắng mực đen, không được tính vả lại chúng tớ cũng không có tình cảm."

"Cắt." Ninh Nina không đồng ý: "chuyện tình cảm, bồi dương bồi dưỡng là được, dù sao thì tớ cảm thấy hai người rất xứng đôi."

Đề tài đến đây kết thúc, Ninh Nina kéo Giang Thu Niễu cùng xem chương trình tạp kỹ, hai người ở ký túc xá, không có người quản, cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ồn.

"Bang bang bang!"

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa kịch liệt truyền đến, hai người đang cười ha ha liền sững sờ, quay đầu nhìn về phía cửa.

Một lát sau, Giang Thu Niễu đứng dậy ra mở cửa.

Sau cánh cửa, Chu Vi Dao cằm quyển sổ trực ban vẻ mặt nghiêm túc, vừa mở cửa một hồi liên tiếp đập vô mặt: " la cái gì mà la! Cả tầng lầu có phòng của các cô là lớn giọng nhất, một tí nữa là tắt đèn các cô có biết không, lại quấy rầy người khác nghĩ ngơi!"

Giang Thu Niễu nhướng mày.

Ninh Nina cũng đi tới, đá đôi dép tông lào, kỳ quái nói: "không phải đèn vẫn chưa tắt sao? Đến giờ đi ngủ của cô rồi à?"

"Lập tức sẽ tắt!" Chu Vi Dao khí thế bức người, không thuận theo là sẽ không bỏ qua.

"Năm phút nữa mới tắt đèn chị hai à! Cô cần gì phải làm vậy!"

Ninh Nina là một người xấu tính, tất cả mọi người trong lớp đều biết cô ấy và Chu Vi Dao không hợp nhau, Giang Thu Niễu kéo Ninh Nina vào phòng sợ hai người cãi nhau làm kinh động đến quản lý kí túc, nói với Chu Vi Dao: "được rồi, tắt đèn ngay, chúng tôi phải nghỉ ngơi, xem xong rồi chứ, trong phòng có đủ hai người chúng tôi rồi, không có qua đêm ở ngoài, xong rồi thì đi kiểm tra phòng tiếp theo đi, không tiễn."

Nói xong Giang Thu Niễu không chút lưu tình đóng cửa lại.

Ninh Nina nhìn cánh cửa đóng chặt hung hăng mà nghiến răng, Giang Thu Niễu buồn cười đi qua nhéo nhéo mặt cô ấy: "mắt cậu như tia laser vậy á, có thể xuyên qua cánh cửa này chém Chu Vi Dao thành hai nửa?"

Ninh Nina khẽ hừ, cảm thấy tức giận với cái tính cách này của Giang Thu Niễu: " sao tính tình cậu lại tốt vậy chứ, lần này là cô ta muốn gây chuyện với cậu, vậy mà cậu một chút tức giận cũng không có."

"Sao tớ không tức giận được chứ." Giang Thu Niễu ngồi xuống ghế,: "chỉ là tớ không thèm cãi nhau với cô ta thôi, cậu cũng không phải không biết cô ta là dạng người gì, cậu càng ầm ĩ thì cô ta sẽ càng hưng phấn, cuối cùng chính mình mang một bụng buồn bực, không đáng."

"Chỉ vì tính tình nóng nảy của cô ta, khó trách giáo sư không cho cô ta đi thực tập." Ninh Nina nói.

là chương trình tạp kỹ mà Giang Thu Niễu đã tham gia thực tập vào năm ngoái, nghe nói khi đó Chu Vi Dao cũng ra sức tranh giành cơ hội tham gia kì thực tập đó, nhưng cuối cùng các giáo sư đã giao vị trí đó cho Giang Thu Niễu, Chu Vi Dao đã cực kì tức giận.

Hai đóa kim hoa cùng chuyên ngành cạnh tranh với nhau, từ trước tới nay Giang Thu Niễu và Chu Vi Dao không hẳn là bạn bè, quan hệ cũng không tính là tệ cho lắm, nhưng từ lần đó, hai người hoàn toàn cạch mặt nhau.

Tính cách Giang Thu Niễu giống mẹ, lại theo đạo Phật, chỉ cần không phải việc gấp thì đến động đậy cô cũng lười, cho dù Chu Vi Dao có được thực tập ở đó thì cô vẫn thản nhiên bình tĩnh như thường.

Ninh Nina còn định nói thêm gì đó, đèn trong phòng ngủ đã vụt tắt.

....................

Vài ngày nữa là đến tiệc liên hoan của khoa phát thanh chủ trì, sau khi ăn tối xong mọi người bắt đầu phân chia nhóm hoạt động, một số người thì nằm sấp xuống bàn, một số thì đi ca hát, Giang Thu Niễu thì muốn về phòng ngủ luôn, nhưng lại bị cô nàng Ninh Nina thích náo nhiệt trực tiếp kéo đến quán bar, may mắn thay, quán bar này không hề có những người nhảy múa và âm nhạc nhức óc, cô vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng vừa khéo chính là, Chu Vi Dao cũng đến.

Tuy là quan hệ không tốt, nhưng tất cả mọi người đều đã trưởng thành hết rồi, sẽ không ấu trĩ bộc lộ cảm xúc ở nơi như thế này, vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản.

Họ đi một vòng quanh lầu một, Giang Thu Niễu ngồi phía ngoài cùng, tửu lượng của cô khá bình thường, chỉ có thể uống một chút rượu hoa quả. Có người đề nghị chơi trò chơi, trò chơi khá đơn giản, hình phạt cuối cùng là nói thật hay đại mạo hiểm.

Mặc dù trò này đã cũ rồi nhưng vẫn rất nhiều người muốn chơi, Giang Thu Niễu cũng tham gia.

Qua mấy màn rồi mà Giang Thu Niễu vẫn chưa bị phạt, vì vậy cô thản nhiên nhấm nháp rượu thưởng thức màn biểu diễn của ca sĩ trên sân khấu, nhìn đến mê mẩn, và một câu cảm thán lọt vào tai cô.

"Tôi vừa gặp một anh chàng đẹp trai!"

"Ở đâu ở đâu?"

"Ngoài cửa, đang đi vào! Fuck! Fuck!"

"Thật sự rất đẹp trai!"

Trường đại học truyền thông có rất nhiều trai đẹp, ở trường nhìn chán rồi ra ngoài có gặp được những người ưa nhìn họ cũng phản ứng khá là bình thường, hiếm khi có sự phấn khích như hôm nay.

Giang Thu Niễu cũng hứng thú theo, cô nhìn về phía tầm mắt của họ.

Ánh sáng mờ ảo, mơ hồ xen kẽ nhấp nháy, người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng thay đổi chiếu lên hình dáng sâu sắc, khuôn mặt tinh tế đào hoa, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bên trong, mở hai cúc áo, bên ngoài là áo khoác tây trang cùng màu, không quá trang trọng mà ngược lại còn có chút giản dị.

Anh đang bị đám đông vây quanh, vẻ mặt mệt mỏi, lúc này đang nghiêng đầu nói chuyện với những người bên cạnh, không biết là đang nói về chủ đề gì, anh bỗng nhiên nở một nụ cười, khí chất nhã nhặn tuấn tú lập tức bị sự phong lưu gợi cảm che đậy.

Mẹ nó đây quả thật là nam thần quán bar.

Anh không để ý phía bên này, liền cùng bạn bè đi thẳng lên lầu hai.

Ninh Nina bên cạnh chọc chọc vào cánh tay Giang Thu Niễu: "bảo bối à, đây không phải là anh trai của cậu sao?"

Giang Thu Niễu gật đầu: "ừm hứm."

"Trời đất, sao anh ấy lại ở đây!"

"Sao tớ biết được."

"Không lẽ là vì biết cậu ở đây nên đặc biệt đến tìm cậu đó chứ."

Giang Thu Niễu liếc một cái: "cậu xem phim thần tượng nhiều rồi."

Giang Thu Niễu và Hạ Đình Diệp không có quan hệ đặc biệt gì, cô sao có thể biết được lịch trình làm việc hàng ngày của Hạ Đình Diệp, Hạ Đình Diệp lại càng không thể biết của cô.

"Đúng rồi, đừng nói cho họ mình biết anh ấy." Giang Thu Niễu dặn dò.

Mặc dù Ninh Nina không hiểu tại sao không thể nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Vi Dao đang nhìn về phía ghế lô ở lầu hai, anh mắt chợt lóe.

Vừa lúc trò chơi bắt đầu một lần nữa, cho nên hiện tại chỉ có thể chọn đại mạo hiểm, Giang Thu Niễu không còn cách nào khác ngoài việc đợi mọi người cho cô thử thách.

Chu Dao Vi liếc nhìn Giang Thu Niễu, bỗng nhiên cong môi cười.

"Thu Niễu, thế này thì sao? Chu Dao Vi nhìn Giang Thu Niễu nói: "cái người đẹp trai vừa đi lên kia, đợi anh ấy xuống lần nữa, cậu đi tìm và xin wechat của anh ấy."

Lời này vừa nói ra, những người có mặt đều hưng phấn, sắc mặt Giang Thu Niễu thay đổi, ánh mắt cô nhìn về phía Chu Dao Vi rõ ràng là không hài lòng.

Chu Dao Vi là thực tập sinh ở hãng thông tấn Nam Truyền, vì vậy cô ta biết chuyện Giang Thu Niễu và Thi Như đến phỏng vấn Hạ Đình Diệp, vừa rồi Giang Thu Niễu nhìn Hạ Đình Diệp cô ta đã nhìn thấy, cô ta làm như vậy, bất quá chính là muốn Giang Thu Niễu bị cự tuyệt trước mặt mọi người, bị xấu hổ.

Dù sao thì hoa hậu giảng đường của Nam Xuyên, Giang Thu Niễu chủ động đi xin wechat lại bị cự tuyệt, cảnh tượng này sẽ rất mất mặt.

Ninh Nina đang định mở miệng thì Giang Thu Niễu đè tay cô ấy xuống, cười nói: "được thôi."

Ghế lô trên lầu hai là khu vực Vip, người bình thường không thể đi lên, cho nên chỉ có thể ở dưới lầu chờ, sau khi đồng ý thử thách này xong, mọi người bắt đầu chờ Hạ Đình Diệp xuống lầu, thậm chí còn có người tuyên bố rằng đợi không được người thì sẽ không rời đi.

Ninh Nina ghé sát vào Giang Thu Niễu nhỏ giọng nói: "vậy thì chưa chắc đã thắng, cậu trực tiếp nói cậu và anh ấy có quen biết không phải là được rồi sao."

Giang Thu Niễu nhấp một ngụm rượu trong ly, đôi môi đỏ mọng nói: "vậy thì còn ý nghĩa gì nữa."

Nhìn thấy trong mắt Giang Thu Niễu có một sự quỷ quyệt, Ninh Nina đột nhiên hưng phấn hết cả lên.

Nhưng không ai trong số họ chú ý đến, thứ Giang Thu Niễu uống là trà đá Long Island của Ninh Nina.

Lấy điện thoại ra, Giang Thu Niễu trượt trong khung trò chuyện gần nửa ngày mới tìm được khung trò chuyện của Hạ Đình Diệp, lịch sử cuộc trò chuyện hiển thị trên đó vẫn là một tuần trước.

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: anh ở MOON đúng không?]

Bên đó rất nhanh đã trả lời lại.

[Anh Đình Diệp: sao thế?]

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: em cũng ở đây, có chuyện nhờ anh hợp tác.]

[Anh Đình Diệp:?]

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: năm phút sau anh xuống đây một chuyến đi.]

[Anh Đình Diệp: cuối cùng cũng để ý đến anh?]

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, anh chạy nhanh xuống đây cho em.]

[Anh Đình Diệp: đây là thái độ nhờ giúp đỡ của em?]

Giang Thu Niễu rất tức giận, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế vì mục tiêu tốt đẹp phía trước.

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: lần trước anh mắng em diễn như trà xanh, em là đại nhân không chấp tiểu nhân đã tha thứ cho anh, anh đừng quên lần trước anh đã hứa sẽ đồng ý một yêu cầu của em, cho nên bây giờ em không phải đang nhờ anh, mà là ra lệnh cho anh thực hiện lời hứa.]

[Anh Đình Diệp: anh không có mắng.]

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: a a a trọng điểm không phải cái này!]

[Lượn Lờ Hề Gió Thu: tóm lại anh xuống dưới đây trước đi.]

Hạ Đình Diệp bên kia không trả lời lại, chắc là đang đi xuống, Giang Thu Niễu lấy ra một thỏi son từ trong túi.

Một phút sau.

"Trời ơi, mọi người xem, trai đẹp xuống rồi!"

"Tôi còn nghĩ chắc phải đợi cả đêm, không ngờ lại nhanh như vậy đã xuống rồi."

"Thu Niễu cậu nhanh lên, cố lên nha! Bọn tớ tin vào cậu!"

Chu Dao Vi vẻ mặt xem kịch hay nhìn Giang Thu Niễu, cô ta đã sớm điều tra, Hạ Đình Diệp là người không gần nữ sắc, trợ lý bên cạnh đều là đàn ông, trước kia đối tác đưa phụ nữ đến anh chạm cũng không chạm, nên cô ta tin chắc rằng, cho dù là Giang Thu Niễu cũng không thể khiến Hạ Đình Diệp có ngoại lệ, thậm chí còn có thể bị Hạ Đình Diệp chế nhạo một phen.

Giang Thu Niễu đứng dậy trước sự xúi dục của mọi người, chậm rãi đi về phía Hạ ĐÌnh Diệp.

Hạ Đình Diệp xuống tới lầu một, không biết Giang Thu Niễu định làm gì, vừa định gọi cho cô thì liền nhìn thấy một người đi tới bên cạnh.

Giang Thu Niễu bình tĩnh đứng trước mặt Hạ Đình Diệp, người đàn ông nhướng mày, cười khẽ: "muốn anh hợp tác cái gì nào?"

"woa woa trai đẹp chủ động bắt chuyện với Thu Niễu!"

"Không hổ danh là hoa hậu giảng đường, nói không chừng thật sự có thể xin được wechat!"

Ghế lô chỗ họ cách cầu thang một khoảng không xa, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng những hành động nhỏ của bọn họ, thậm chí còn có thể nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ.

Giang Thu Niễu chấp tay sau lưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khiến làn da càng thêm trắng, cô ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt, hàm chứa tình.

"Anh chàng đẹp trai, có thể thêm wechat không?"

"?"

Hạ Đình Diệp không biết cô lại định làm gì.

Hai người đứng khá gần, Giang Thu Niễu vừa lên tiếng là Hạ Đình Diệp đã ngửi được mùi rượu trên người cô, không phối hợp với Giang Thu Niễu mà cau mày hỏi: "uống rượu?"

Bởi vì thấy Hạ Đình Diệp không hợp tác mà Giang Thu Niễu cảm thấy không vui, bỉu môi nói: "em muốn wechat của anh!"

Hạ Đình Diệp nhìn Giang Thu Niễu, phát hiện ánh mắt của nha đầu này bắt đầu rời rạc, xem ra là say rượu rồi, nhưng chính cô vẫn chưa nhận ra.

Hạ Đình Diệp biết bộ dáng sau khi say rượu của cô là như thế nào, anh cảm thấy có chút đau đầu, bên ngoài nhiều người lộn xộn, anh sợ Giang Thu Niễu một mình ở ngoài, vậy mà lại ở cái nơi như quán bar này.

Bây giờ Giang Thu Niễu cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, người nóng bừng lên, nhưng cô vẫn tỉnh táo để nhận ra mình đến xin wechat.

Thấy Hạ Đình Diệp bất động, Giang Thu Niễu có chút nóng nảy, cảm thấy hôm nay anh cứ như đầu gỗ vậy á, một chút cũng không chịu phối hợp. Cô túm lấy quần áo Hạ Đình Diệp, sốt ruột nói: "anh lấy điện thoại ra!"

Giang Thu Niễu say rượu có hơi nặng đầu, hôm nay cô còn đi giày cao gót, việc túm mạnh như vậy không những không kéo được Hạ Đình Diệp ngược lại còn khiến bản thân bị lảo đảo.

Lưng được giữ chặt lại, Hạ Đình Diệp ôm nửa người Giang Thu Niễu, nhìn xuống mới thấy mặt cô đỏ bừng.

Thật không khiến người ta bớt lo chút nào, tửu lượng kém như vậy mà dám đến quán bar.

Anh nhìn quanh một vòng, nhìn thấy ở ghế lô có một gương mặt có hơi quen thuộc, anh nhớ ra rồi, hình như là bạn cùng phòng của Giang Thu Niễu gặp lần trước ở cổng trường.

Hạ Đình Diệp ôm Giang Thu Niễu đi đến, nhìn thấy áo khoác và túi xách của Giang Thu Niễu trên sofa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Hạ Đình Diệp cầm áo khoác trên sofa khoác lên người Giang Thu Niễu, sau đó cầm túi xách của cô lên.

"Có thể tự đi không?"

Hạ Đình Diệp thấp giọng hỏi người phụ nữ trong ngực.

Giang Thu Niễu túm lấy quần áo anh, đã say thành như vậy vẫn không quên nhiệm vụ đại mạo hiểm của mình: "wechat!"

Đến lúc này Hạ Đình Diệp cũng đoán được Giang Thu Niễu đang làm gì rồi, anh bỗng nhiên cảm thấy trò chơi của mấy đứa nhóc này cũng khá là hài hước, nhưng mà đã đồng ý rồi, anh sẽ không nói mà không giữ lời.

Hạ Đình Diệp trầm mặc nhìn Giang Thu Niễu, cười khẽ, lấy điện thoại từ trong túi quần ra đưa cho cô, trầm giọng nói: "tự thêm đi."

Vừa dứt lời Hạ Đình Diệp liền cúi xuống nhấc Giang Thu Niễu lên, đưa cô nhóc say rượu ra khỏi hiện trường.

Ca sĩ trên đài vừa khéo kết thúc bài hát, trong quán bar bỗng nhiên im lặng, đoạn đối thoại lúc hai người rời đi truyền vào tai mọi người.

"Anh đưa em đi đâu vậy?"

"Về nhà."

Mọi người: "....."

Fuck, không hổ danh là hoa hậu giảng đường.

................

HẾT CHƯƠNG 6.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về nhà để làm chi?