Cánh Hoa Chùm Gửi

5/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đọc truyện bạn không thể thoát khỏi được nỗi canh cánh về cuộc sống này, là chút xao lòng của cô gái mới lớn bước vào cuộc sống, đời đã đến lúc phải bươn chải "Đứa con gái không bao giờ lớn!!” Mẹ vẫn …
Xem Thêm

Chương 10
Chân đã được bó thạch cao. Tôi bị đọa đày như thế suốt một tháng trời.

Một kẻ lúc nào cũng thích hoạt động nay phải ngồi trên giường nhìn

những buổi bình mình tươi mát hay những buổi hoàng hôn đẹp trời, là cả

một cực hình. Đúng ra tôi phải vào nhà thương dưỡng trị nhưng giáo sư La Nghị lại nhất định giữ tôi tại nhà. Ông nói như thế việc chăm sóc tôi

sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa tôi cũng sợ nằm nhà thương lắm.

Mỗi ngày bác sĩ đều đến xem mạch và chích thuốc cho tôi. Hạo Hạo thường vịn vào điều này để nhạo tôi:

- Lúc này xem cô có vẻ quý phái lắm rồi đấy!

Giáo sư La Nghị cũng thường đến thăm tôi, bàn tay to lớn đặt nhẹ lên

trán thăm dò nhiệt độ. Thực ra tôi nào có phải là loại con gái yểu điệu, yếu ớt đâu, thân thể tôi rất tráng kiện, cảm mạo phong hàn đều khó mà

vật ngã. Chỉ có lần này bị gãy xương, việc đau khổ nhất là không thể

hoạt động được, tối ngày phải ngồi ì trên giường khiến cho lòng tôi nóng nảy, tinh thần suy sụp.

Một buổi tối, giáo sư La Nghị nhìn tôi xong ông nói:

- Này Ức My, tôi thấy sắc mặt em không khỏe lắm nhé.

Đoạn quay sang nhìn Trung Đan vừa bước vào phòng ông tiếp:

- Bắt đầu ngày mai tạm thời ngưng dạy để em nó nghỉ ít bữa.

Trung Đan lẳng lặng không đáp, đến lúc giáo sư La Nghị bước ra khỏi

phòng, chàng mới chầm chậm bước về phiá cửa sổ hai tay chắp sau đít, mắt mông lung nhìn ra bầu trời bên ngoài, thái độ thật buồn thảm khiến tôi

xúc động.

Kể từ ngày cha con nhà họ La gây gổ đến nay, cũng là ngày tôi bị gãy chân, thì Trung Đan cũng bắt đầu trầm lặng, hình như

chàng muốn tránh tôi, tuy vẫn đến thăm tôi mỗi ngày, nhưng vào xong là

đi ngay, tôi khó có cơ hội được ngồi riêng rẽ với chàng, cũng như khó có dịp để nói chuyện. Tôi hiểu rằng chàng đang muốn xa lánh tôi, lạnh nhạt với tôi. Điều này làm cho lòng tự ái của tôi bị thương tổn. Thế nên,

trước mặt chàng tôi càng tỏ ra lạnh lùng hơn, khiến cho tình cảm của

chúng tôi càng trở nên nhạt nhẽo. Thấy chàng cứ mãi nhìn màn đêm bên

ngoài tôi không chịu nỗi nữa, gọi lớn:

- Anh Trung Đan!

- Hử?

Chàng vẫn không chịu quay lại.

- Anh có thể đến đây một chút được không?

Chàng chậm rãi quay người lại, rồi thong thả bước về phiá tôi. Đứng

cạnh giường, đôi mắt chàng nhìn tôi một cách lơ đãng, khiến tôi dằn

không nổi cơn bực tức, tôi nói:

- Anh Trung Đan, câu chuyện

xảy ra hôm ấy, em muốn giải thích cho anh rõ, mà anh có thể bỏ cái lối

nhìn em như thế được không?

Chàng miễn cưỡng hỏi:

- Anh nhìn em như thế này có gì khác thường đâu?

- Thế anh ngồi xuống được không?

Chàng ngồi xuống cạnh giường, vẫn với cái thế bị động lơ là. Tôi cố gắng đè nén cơn bực bội:

- Anh Trung Đan, anh phải cho tôi cơ hội để giải thích chứ. Hôm ấy

như anh thấy, chuyện xảy ra giữa tôi với Hạo Hạo hoàn toàn do hắn chủ

động.. lúc tôi chưa rõ ất giáp gì cả.

Đôi mắt Trung Đan nhìn tôi dò xét, đôi mày hơi cau:

- Có đúng vậy không hở Ức My? Có phải hắn đã mê hoặc em không?

Mê hoặc? Tôi ngẫm nghĩ hai tiếng chàng vừa xử dụng rồi nhớ đến hình

ảnh hôm đó, tôi thấy thật sự tôi có phần bị mê hoặc, hơn thế tôi cũng

không quyết liệt chống cự. Tựa lưng vào gối tôi suy nghĩ và phân tích,

và tôi thấy một sự thật không chối cãi được là Hạo Hạo đã quyến rũ tôi,

vẻ trẻ trung, đẹp trai, phóng khoáng, tình cảm... tất cả những ưu điểm

đó làm sao không cuốn hút tôi cho được? Từ trong tiềm thức, tôi băn

khoăn không hiểu tình cảm tôi và Hạo Hạo có vượt qua khỏi tình bạn bè

không? Rồi lại nghĩ đến việc lên học trượt băng, có phải là để mong mỏi

được hắn khen ngợi không? Cứ thế suy nghĩ, tôi bỗng thấy lập trường của

mình bị lung lay, khiến tôi không còn can đảm giải thích cho Trung Đan

hiểu nữa.

Chăm chú nhìn những đóa hoa, tôi im lặng. Trung Đan

nắm tay tôi, bàn tay còn lại của chàng nâng cằm tôi, nhìn sâu vào mắt

tôi, tôi buồn bã nhìn chàng vì không biết phải làm gì khác hơn. Chàng

lắc đầu thở dài nói:

- Ức My, đúng ra anh không có quyền

trách em như thế, vì em là một nguồn sáng, kẻ nào đến gần em, đều bị em

chiếu rọi, em đã thu hút người khác trong sự ngay tình, đó không phải là cái tội. Anh hẹp hòi quá, ích kỷ quá! Nhưng em hiểu cho anh, anh không

thể làm khác được, vì trên phương diện tình cảm anh là kẻ ích kỷ nhất,

anh không muốn bất cứ một thằng đàn ông nào khác được đến gần em, ngay

cả khi nhìn bàn tay của giáo sư La Nghị đặt trên trán em, lòng anh như

bị thiêu, bị đốt...

- Anh đừng nghi ngờ mọi người như vậy. Giáo sư La Nghị chăm sóc em như bậc cha chú chăm sóc con cái vậy mà.

- Đừng bao giờ tự dối lòng mình, Ức My. Lời nói của Hạo Hạo không

phải là không có lý đâu. Em nghĩ cho kỹ thì biết, giáo sư La Nghị có

thật tình chịu chăm sóc em chăng? Ngoài bà Nghị ra, chưa một ai được ông ta chăm sóc, kể cả Khởi Khởi là con gái ruột, thân thể yếu đuối, nay ốm mai đau thế mà em có thấy ông ta hỏi han tiếng nào hay sờ đến chút nào

không! Ông ta chỉ biết đi mời bác sĩ đến cho thuốc uống, chích vài mũi

thuốc là xem như đã hết trách nhiệm rồi. Trái lại, em là đứa mồ côi đến

nương nhờ ở tựa, thì tại sao ông ta lại đặc biệt chăm sóc lo lắng như

thế? Ức My, em thông minh thế này mà không nhìn ra sự thật như thế nào

sao?

Tôi phản đối:

- Không có chuyện đó, Trung Đan.

Anh cũng biết em chỉ là đứa con gái không đẹp lại không thông minh xuất

chúng, anh đừng nghĩ là ai cũng yêu em. Không thể có chuyện như vậy

được.

Trung Đan ngắm tôi một lúc, chàng nói:

- Em

tưởng em không đẹp à, em lầm, Ức My. Chỉ vì em chẳng nhìn thấy nét đẹp

của em cũng như em chẳng nhìn thấy sự dễ thương của chính mình. Em là cả một đời sống hoàn hảo, đầy nét thu hút và nhiệt tình. Em giống như cánh sao trời lấp lánh, đến nơi nào nơi đó sẽ được soi sáng theo.

Tôi lắc đầu:

- Trung Đan, anh đừng phóng đại như thế, anh đừng ca tụng tôi như vậy mà làm em không nhận ra sự thực.

- Đúng vậy. Chàng nói - Anh không nên ca tụng vẻ đẹp của em, tuy

nhiên anh xin thề là những điều anh vừa nói đều là những cảm nghĩ chân

thật. Ức My, em không hiểu được em trọn vẹn, anh không bao giờ giả dối

ca tụng em, vì không có một điều giả dối nào có thể tồn tại trước mặt

em, em quá thành thật và trinh bạch lại có tư tưởng phong phú giống như

một hầm mỏ khai thác không bao giờ cạn.

Rồi chàng lại thở dài.

- Anh chỉ mong rằng anh sẽ ít yêu em một tí, như thế sẽ đỡ phải đau

khổ vì ghen, vì sợ mất em... Ức My, em biết không? Hôm ấy nhìn thấy em

và Hạo Hạo, anh đã muốn đánh dập mật hắn và muốn nghiền nát cả em. Trung Đan bóp mạnh cằm khiến tôi đau nhói - Đúng ra em phải gãy lìa cả chân

mới phải, để trừng phạt tội bội tình của em.

- Anh thật giống như bà vợ đa nghi, em chẳng bao giờ bội tình cả!

- Đúng, anh là người đa nghi và anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh,

từ nụ cười, tư ngọn chân lông, từ một tư tưởng, tất cả đều là của anh.

Trung Đan bỗng ôm lấy tôi hôn vội.

- Ức My, anh không còn giận em nữa. Giọng chàng thật nhỏ nhẹ - Nếu

anh chưa chiếm được quả tim em, có lẽ là anh chưa đủ khả năng chinh

phục, anh sẽ cố gắng. Rồi chàng lại cười - Sống trên đời, anh không bao giờ chấp nhận thất bại, trên trận chiến ái tình cũng thế, anh sẽ dùng

tất cả nghị lực và bạo lực để chiếm em, rồi em sẽ thấy.

Trông

dáng điệu của chàng vừa nghiến răng vừa bậm môi khiến tôi phì cười. Tôi

cười ra nước mắt, bản tính cứng rắn và kiên nghị của chàng với sự nồng

nhiệt kia đã làm tôi mềm lòng. Đưa tay vuốt lấy lưng bàn tay của chàng,

tôi nói:

- Anh đã có những điều anh muốn, thế còn chưa đủ sao?

Trung Đan nhìn tôi dò xét:

- Có thật thế chăng?

Tôi gật đầu, chàng vội ôm lấy tôi, đôi môi nóng bỏng ghì chặt, chúng

tôi ngã lăn trên giường khiến cho chiếc chân tôi đau nhói. Tôi khẽ kêu,

chàng vội nhỏm dậy, sửa chân tôi ngay ngắn rồi nhìn tôi say đắm, và mỉm

cười. Tôi cũng cười theo. Trong mắt chàng hình như có nước mắt, mắt tôi

cũng thế, chàng ngồi xuống êm ái nắm lấy tay tôi nói:

- Đây

là tình yêu, phải không Ức My? Sống đã hai mươi lăm năm, bây giờ anh mới biết thế nào là ái tình. Có nụ cười, có nước mắt, có ngọt mật lẫn chua

xót, có đau khổ lẫn vui tươi.

Trận gió đầu thu lướt qua bên song cửa, chiếc lá vàng đầu tiên lọt qua song, rơi ngay trên bàn của tôi.

o0o

Buổi sáng, Gia Gia tung tăng bước vào phòng thay những cánh hoa úa

bằng những hoa cúc mới hái. Chân tôi chưa lành hẳn, tôi vẫn nằm trên

giường. Tôi giả vờ ngủ để nhìn trộm Gia Gia.

Bà ta lẩn quẩn

một lúc, rồi sung sướиɠ như trẻ thơ khi phát giác ra chú Tiểu Ba đang

cuộn tròn trên ghế. Bà ngồi xuống tựa cằm vào cạnh ghế và lầm thầm với

Tiểu Ba. Chú mèo đứng dậy, ểnh cao lưng "Meo" như chào mừng Gia Gia. Gia Gia như vui sướиɠ lắm cũng nhún đôi vai lên và giả lại tiếng kêu "Meo!" khiến tôi không nhịn cười được.

Gia Gia đứng dậy, bước đến

cạnh giường cúi xuống nhìn, tôi giả vờ nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên theo dõi bà qua khe mắt. Nét mặt nhăn nhúm vẫn còn mang nụ cười khờ

khạo. Bà ngắt một đóa cúc vàng cài lên gối, rồi nhè nhẹ kéo mền đắp cho

tôi như mẹ hiền chăm sóc con thơ, như một đầy tớ trung thành chăm sóc

chủ. Sau đó bà cười mãn nguyện rồi tung tăng bước ra khỏi phòng, khép

cửa lại.

Tôi mở choàng mắt ra, tai vẫn còn nghe tiếng chân bà

nện ngoài hành lang và tiếng ca vọng lại khi bà xuống lầu. Tôi lăn người qua nhìn cánh cúc vàng trên gối, cánh hoa hãy còn những giọt sương đêm, một mùi hương thoảng nhẹ qua mũi, sự tươi mát của bông hoa khiến tôi

ngây ngất.

Bỗng nhiên, cánh cửa lại lay động. Có người vào, ai vậy. Trung Đan chăng? Tôi sửa người nằm yên rồi giả vờ nhắm mắt. Có

tiếng cửa mở, rồi lại đóng, có tiếng người bước về phiá tôi nhẹ nhàng

như chú mèo. Tôi mở hé mắt nhìn.

Một chiếc bóng áo dài trắng

phất phơ tiến về phiá tôi như một màn sương khói. Lại bà Nghị! Bà ta

muốn gì nữa đây? Đứng bên giường, bà cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt đen như hai cánh sao lấp lánh. Ánh mắt chạy dài từ khuôn mặt sang gối, rồi đôi

mày bà khẽ chau lại, bà tái mặt khi mắt chạm phải cánh hoa. Bà nhẹ nhàng nâng cánh hoa lên, bước ra cửa sổ.

Tôi không còn nhìn được

nét biểu lộ trên mặt bà, tôi cũng không còn nhìn thấy cánh hoa, rồi tôi

thấy những cánh hoa vàng nhẹ rơi từng cánh trên nền gạch và sau cùng

cành, đế hoa rơi xuống tả tơi. Bà Nghị đứng trước cửa sổ khoảng năm

phút, chú mèo Tiểu Ba bỗng nhảy vụt lên thành cửa khiến bà giựt mình

nhìn Tiểu Ba với vẻ không vui. Bà lại quay sang nhìn tôi khiến tôi không kịp giả vờ nhắm mắt nữa. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, trong một lúc, cả

hai như cùng kinh ngạc. Tôi thì bất mãn cho kiếp hoa còn bà Nghị có lẽ

vì giật mình trước sự thức giấc của tôi.

- Bác Nghị khỏe ạ.

Tôi lên tiếng trước. Bà Nghị vẫn nhìn tôi không đáp. Tôi lại tiếp.

- Bác không thích hoa màu vàng sao?

- Ai cho cô đấy?

- Dạ, Gia Gia ạ.

- Gia Gia?

Bà trầm ngâm một lúc rồi lảm nhảm.

- Gia Gia đã biết những gì? Còn em có biết điều gì không? Bà Nghị

nhìn tôi - Ức My, sao em lại đến đây? Ở đây có ai quen đâu mà em dám

xách valise đến xin tá túc? Làm sao em biết được mọi người sẽ thích em

mà em dám bước vào một hoàn cảnh xa lạ như hiện tại, em...

Bà Nghị ngưng lại nhìn tôi với đôi mắt hực lửa, thái độ thật lạ lùng.

- Ức My, em đến đây để làm gì? Nói cho tôi nghe đi! Em đến đây để làm chi?

Tôi ngạc nhiên ngồi dậy nhìn bà ta. Bà Nghị muốn gì đây? Không lẽ tôi

đến đây cư ngụ ngoài lý do không nhà không cửa còn lý do nào khác nữa

sao? Hay là bà không ưa tôi? Nhìn thẳng bà Nghị tôi đáp:

-

Tôi không còn cha không còn mẹ nên đến tá túc nhà bác chớ không có mục

đích gì khác nữa. Bà Nghị, thế theo bác tôi đến đây để làm gì?

- Em... Bà Nghị hạ thấp giọng - Có phải ông ấy cho em đến ở không?

Ngày đầu tiên em đến tôi đã biết. Em đến đây, tất cả đều thay đổi, điều

này tôi biết, Gia Gia cũng biết. Thế em muốn gì? Em dự định sẽ làm gì?

Nhưng tôi van em, em hãy tha thứ cho nó, em hãy tha thứ cho nó!

Tôi nhẹ nhàng đáp:

- Bác Nghị, bác nói chi tôi không hiểu? Bác nói nó, mà nó là ai, đàn ông hay đàn bà?

- Tôi biết em biết, phải không? Em hiểu tất cả!

- Tôi không hiểu cái gì hết!

Bà Nghị nhìn tôi trân trối, một lúc bà gằn từng tiếng một:

- Thế em có biết mẹ em là ai chăng?

- Mẹ tôi? Tôi kêu lên - Tôi phải biết chứ! Người là Giang Tú Lâm đã

qua đời rồi. Bác Nghị, bộ bác muốn thêu dệt thêm huyền thoại hay sao?

Không lẽ mẹ tôi lại là một người khác?

- Mẹ của em là...

Bà Nghị nói chưa dứt câu thì giáo sư La Nghị đã xô cửa bước vào, thân

hình to lớn của ông đến bên tôi, đôi mắt sáng trong khuôn mặt râu tóc

rối kia nhìn thẳng vào bà Nghị, ông nói nhẹ nhưng đầy vẻ cảnh giác:

- Tôi đứng bên ngoài cửa nghe hai người nói chuyện. Nhã Trúc em định nói gì thế?

Tôi vội cướp lời, nghi ngờ nhìn ông bà Nghị:

- Bác gái đang nói về mẹ cháu. Hai bác trước kia chơi rất thân với người, vậy thưa giáo sư, mẹ cháu là ai vậy?

Giáo sư La Nghị nhìn tôi giọng gay gắt:

- Mẹ em là ai à? Em có mê không mà mẹ em là ai em cũng không biết còn hỏi tôi nữa. Đầu óc em đâu? Em có mê không?

Chỉ có trời mới hiểu được! Những câu hỏi của bà Nghị đưa ra thế mà tôi lại lãnh đủ. Tôi trề môi:

- Tôi không biết ai mới chính là người không có đầu óc, ai là người mê sảng, vì tôi chỉ lập lại câu hỏi của một người!

Giáo sư La Nghị liếc vợ:

- Nhã Trúc, em về phòng trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với Ức My một chút!

Bà Nghị quay lưng bước đi, đến gần cửa phòng bà quay lại nhìn tôi với

đôi mắt bí mật, tôi càng không hiểu. Giáo sư Nghị khép cửa lại, xong

ngồi xuống chiếc ghế tựa ở cạnh giường. Nhìn tôi, ông hỏi:

- Ức My, bây giờ em có chuyện gì muốn nói thì nói đi!

Tôi ngẩn người. Chuyện gì đâu? Rõ ràng là lúc nãy ông nói là có việc

muốn nói với tôi, thế mà bây giờ lại đảo ngược lại. Không chịu được tôi

nhăn mặt:

- Tôi không có chuyện gì nói cả, mọi người đã làm tôi rối lắm, ai cũng muốn làm ra vẻ bí mật trước mặt tôi!

- Làm ra vẻ bí mật? Giáo sư La Nghị tròn xoe mắt - Ức My, em đừng

nghe Nhã Trúc nói, em không biết là bà ấy có bệnh thần kinh hay sao? Bà

ấy nói chuyện không đầu không đuôi tin làm gì. Tật em lúc nào cũng muốn

nhảy chổm vào việc kẻ khác, ưa hỏi vẫn vơ thôi!

Tôi mở to mắt:

- Tôi à? Chỉ có trời mới biết!

- Hừ!... Ông ta gằn một tiếng, rồi đưa tay xoa lấy mũi, chăm chú nhìn tôi rồi bất chợt nói: - Lúc này em có vẻ ốm đấy?

- Thì cũng tại chiếc chân này! Nếu phải ngồi trên giường thêm một tháng nữa có lẽ tôi sẽ điên mất.

Giáo sư Nghị hơi lưỡng lự:

- Em cần phải ăn thêm nhiều chất bổ dưỡng. Thế em thích ăn gì?

Tôi nói:

- Với em, ăn như vậy là ngon lắm rồi, đối với cuộc sống ngày trước thì đây là thiên đàng.

- Lúc trước em sống kham khổ lắm sao?

- Vâng, nhất là thời kỳ mẹ bệnh.

Môi mím chặt, giáo sư La Nghị nhìn tôi dò xét, bàn tay to lớn của ông

đặt lên tay tôi, sự ấm áp đi vào tim, cái nhìn của ông bắt đầu biến đổi, tia mắt ông hiền hòa, lo lắng như lúc bà Nghị trở bệnh khiến cho lòng

tôi dịu hẳn. Ngoài vẻ hiền hòa, một chút chua xót thương hại pha lẫn

trong ấy làm tôi xúc động. Ông lắc đầu khổ sở và nhỏ nhẹ nói với tôi:

- Ức My, từ đây về sau em sẽ không còn nghèo khổ cô độc nữa, em sẽ xa rời tất cả những khổ đau đó.

Nói xong, ông xiết chặt tay tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy mình

nằm gọn trong lòng ông, đầu tôi tựa vào ngực, nơi đây nhất định phải

chứa đựng một trái tim vĩ đại mà tôi có thể nghe được tiếng đập của nọù. Chiếc cằm đầy râu của ông cọ vào tóc tôi như chiếc bàn chải với những

sợi lông cứng làm tôi đau, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Bàn

tay của giáo sư vuốt nhẹ lên lưng tôi, miệng ông lẩm bẩm:

- Thật tội nghiệp cho Ức My! Thật tội nghiệp.

Tiếng lẩm bẩm của ông khiến cho tôi thấy lòng mình thật trống trải, mệt nhọc và tôi như thiu thiu ngủ.

Một thứ tình cảm lạ lùng lại đến với tôi. Tôi có cảm giác như một kẻ

lâu ngày lạc trong rừng sâu bỗng thấy nhà cửa, như một kẻ rét mướt gặp

được đống lửa to. Tứ chi buông thả, tôi thấy ngây ngất như nằm trong cơn sóng bình yên. Mắt nhắm lại, bản năng như cột chặt tôi vào người giáo

sư La Nghị, tôi không muốn rời xa ông, vì ông đã mang đến cho tôi một

cảm giác được bảo vệ như điều ông vừa nói. Từ rày về sau em sẽ không còn nghèo khổ cô độc nữa, em sẽ lánh xa nó! Tôi biết rằng đó không là lời

nói suông, mà đó là một sự chấp thuận, tôi sẽ được bảo vệ, được thương

yêu. Thế gian này có còn ai sung sướиɠ hơn hạnh phúc hơn tôi nữa không?

Cánh cửa bỗng bật mạnh, tôi lười biếng mở mắt ra. Từ Trung Đan tay

bưng chiếc mâm đựng thức ăn điểm tâm của tôi bước vào. Lúc gần đây chàng dành lấy công việc của Mạc Bính, chàng giúp tôi mang thức ăn và làm

những công việc lặt vặt. Trung Đan vừa bước vào vừa vui vẻ gọi lớn:

- Này cô bé lười biếng, dậy đi chớ, mặt trời sắp đến gối của cô rồi còn gì.

Tôi nhìn thấy nụ cười trên môi chàng chợt tắt, tôi cũng nhìn thấy

những thớ thịt trên mặt chàng nhăn lại. Máu trên mặt chàng như biến dần

và chiếc mâm trên tay rơi xuống rổn rảng. Nhưng tôi vẫn nằm yên trong

lòng giáo sư, không muốn bước ra khỏi nơi ấm áp này, tôi biếng lười gọi:

- Anh Trung Đan!

Chiếc mâm rơi trên tủ kê đầu giường, ve sữa lăn tròn vỡ tan. Sữa bắn tung tóe những vẫn không trắng như gương mặt của chàng.

Tôi chợt tỉnh, hoảng hốt ngồi ngay ngắn lại, gọi to:

- Trung Đan!

Chàng vẫn đứng đó, giận dữ nhìn tôi như muốn nuốt sống tôi. Hồi nào tới giờ tôi chưa hề thấy một đôi mắt giận dữ như thế.

Trung Đan đã làm cho tôi hoảng hốt. Mở to miệng nhưng tôi không biết

phải nói gì, phải làm sao giải thích cho chàng biết những cảm giác mà

giáo sư La Nghị đã mang đến cho tôi. Đó không là ái tình, không là tình

cảm trai gái mà vượt lên trên, trên hết như tình tôi đối với chú Tiểu

Ba, hay tình của Gia Gia đối với hoa cỏ. Giáo sư La Nghị thương tôi,

tình thương thật tự nhiên, tinh khiết... tôi biết thế vì tôi đã cảm giác được, thu nhận được, nhưng không thể giải thích được.

- Ức My!

Trung Đan bỗng mở miệng, tiếng nói của chàng như tiếng rít của thép,

vừa cứng vừa xa lạ - Em là giống người thay lòng đổi dạ, vô tình vô

nghĩa!

Tôi nghe cả tiếng răng cọ sát, thấy cả những thớ thịt

trên miệng chàng rung động nhưng tôi vẫn không thốt được nên lời. Chàng

bước đến gần, bấu mạnh vai tôi. Tôi chưa kịp phản ứng thì chàng đã kéo

mạnh, bả xương vai tôi như muốn vỡ ra, chàng lắc mạnh người khiến tôi

choáng váng, miệng chàng không ngớt thóa mạ:

- Nếu tôi gϊếŧ

được em, tôi sẽ bầm nát em ra, đốt em cháy thành than, xay em thành bột, em là con người dễ đổi tánh, vô tình và độc ác.

Giáo sư La Nghị la lớn:

- Thôi im ngay, Trung Đan!

Trung Đan im bặt. Tôi thở dài hất mái tóc ra sau, nhìn rõ giáo sư La

Nghị đang nắm lấy tay Trung Đan, tia mắt chiếu thẳng vào chàng trong lúc Trung Đan tay nắm chặt, nhìn giáo sư. Tôi sợ chàng sẽ vung thẳng tay

đấm giáo sư La Nghị, nhưng có lẽ chàng đang cố gắng dằn bớt cơn giận,

chàng nói:

- Thưa giáo sư, xưa nay tôi vẫn tưởng ông là người có nhân tánh, bây giờ mới biết sự thật ông chỉ là lão già chẳng nên nết.

Nói xong, chàng rút mạnh tay về và quay sang tôi chàng lườm mắt.

- Ức My, bây giờ tôi mới hiểu rõ được con người thật của cô.

Rồi chàng bỏ đi. Nhìn theo bóng chàng vừa khuất lòng tôi đau nhói, quên cả đau, tôi nhoài đuổi theo chàng. Tôi la to:

- Đừng làm thế, anh Trung Đan!

Chân tôi vì chưa lành hẳn, nên khi vừa chạm đất, thì cơn đau kéo đến,

làm tôi ngã xoài trên người tới trước xuống gạch, mồm tôi vẫn gọi to:

- Anh Trung Đan! Anh Trung Đan!

Tiếng cửa đóng xầm, chàng bước đi thẳng không quay đầu trở lại. Tôi

ngã lên giường khóc ngất, không biết giáo sư La Nghị đã bước ra lúc nào. Mãi cho đến khi ngừng khóc ngẩng đầu lên, thì trong phòng chỉ còn lại

một mình tôi. Trên nền gạch, những cánh hoa bị gió thu thổi bạt đi.

Chiếc mền một phần bị rơi xuống đất thấm ướt cả sữa.

Ngẩng đầu lên nhìn bức hình chụp chung cả gia đình, đôi mắt mẹ như đang nhìn tôi, tôi lẩm bẩm:

- Mẹ Ơi! Mẹ đã sắp đặt con một đời sống lạ lùng như vầy sao mẹ?

Thêm Bình Luận