🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Bắc Kiều đã chạy một quãng đường khá dài trong đêm, ngay khi hắn dừng lại ngồi thở hồng hộc, đó là khi hắn nhận ra những toà nhà xung quanh khác xa so với những toà nhà trong khu phố Mùa Xuân một trời một vực.
Theo kế hoạch, trước tiên hắn phải tìm được trạm xe buýt, dựa theo lịch trình được viết trên trạm mà tra ra tuyến xe dẫn tới ga quảng trường Thu Tâm ở trung tâm thành phố. Trí nhớ của Cố Bắc Kiều rất tốt. Hồi còn bé, Hoàng Mẫn thường hay dẫn hắn về nhà bà ngoại chơi, gần nơi đó là điểm trung chuyển giao thông công cộng (*) ngay sát quảng trường Thu Tâm. Chỉ cần tìm ra chiếc xe buýt màu xanh lục tuyến số 4, trong nửa giờ nữa hắn có thể đến trạm vận chuyển hành khách Thành Bắc, sau đó bắt xe đến thành phố kế bên, theo lịch trình có thể đi thêm tầm khoảng 100km nữa về phía Tây.
(*) Điểm trung chuyển giao thông công cộng: là nơi chuyển đổi các phương thức đi lại bằng các phương tiện khác nhau như chuyển đổi giữa xe buýt, đi bộ, xe đạp,... Về việc phải làm gì sau khi đến thành phố Cố Bắc Kiều cũng đã nghĩ tới. Hắn có thể tìm một công việc tạm thời trong siêu thị hay trong một nhà hàng nhỏ, hoặc làm việc ban đêm mà người bình thường khó bề chịu nổi. Dù sao đi nữa tâm trạng hắn vào buổi đêm thường rất phấn khích và cũng không cảm thấy buồn ngủ. Thiếu ăn cũng được, lương thấp cũng được, không có chỗ ở thì ngủ tạm ở công viên cũng chẳng có vấn đề gì, miễn sao có thể tránh xa đồ ma nữ quỷ quái kia thì coi như sống tốt lắm rồi.
Cố Bắc Kiều bỏ ba lô xuống, dựng thẳng con thỏ trước ngực, ngồi vào ghế đợi rồi dựa lưng vào tấm biển báo sáng trong đêm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trăng đêm nay sáng quá.
6 giờ sáng, thành phố vẫn đang say giấc nồng, chỉ duy nhất mình hắn còn đứng chờ ở trạm xe. Cuối cùng chiếc xe buýt vẫn đang sáng đèn cũng chầm chậm đi tới.
Cả đêm Cố Bắc Kiều không ngủ thế nhưng hắn lại không cảm thấy mệt mỏi. Hắn đứng dậy vươn vai, nhìn rõ số xe, tâm trạng phấn khích lấy tiền lẻ ra rồi bước lên xe.
Tài xế liếc nhìn hắn hỏi: “Nay đi học sớm vậy?”
Quý Bắc Kiều cúi đầu nói vâng, sau đó tìm một chỗ ở hàng ghế cuối cùng ngay cạnh cửa sổ mà ngồi xuống. Khi xe buýt bắt đầu chạy, hắn đút tay vào túi áo rồi nhìn mọi thứ đang lùi dần sau ô kính.
Dần dần càng có thêm nhiều người hơn, hầu hết họ đều ngồi ở mấy hàng ghế đầu, nói chuyện rất ồn ào, náo nhiệt. Càng đến gần trung tâm thành phố, lượng khách càng đông khiến cho chiếc xe không ngừng rung lắc. Tại nhà ga, cửa vừa mới mở ra đã nhanh chóng đóng lại, một người phụ nữ trung niên từ hàng ghế sau liều lĩnh chạy qua đám đông, bà hét lên: “Mở cửa!” Nhưng khổ nỗi do quá nhiều người, giọng nói của bà bị chìm nghỉm trong dòng người huyên náo. Các bà các dì mua đồ ăn thì nói chuyện phiếm với nhau, có nhiều người thì cúi đầu nghịch điện thoại, tất cả đều đứng nắm tay vịn nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt thờ ơ. Cuối cùng người phụ nữ trung niên cũng lách được ra cửa sau, nhưng không may chiếc xe đã rời bến, đành bất lực mà buông lời rủa xả mấy câu.
Nhìn mọi thứ xung quanh, Cố Bắc Kiều chỉ cảm thấy mình như đang tách biệt dần khỏi đám đông, dường như linh hồn của hắn đã rời khỏi thể xác. Tưởng tượng bản thân là một hạt bụi nhỏ bé trong không gian, hắn bình tĩnh quan sát từng người một trên toa tàu. Chợt hắn nghĩ rằng, nếu lúc này hắn không phải là Cố Bắc Kiều mà là người phụ nữ trung niên đã lỡ chuyến xe thì sao, hắn sẽ nghĩ gì nhỉ? Vội vàng nhanh chóng đến sân ga nhưng cuối cùng lại lỡ mất thời gian bắt xe. Vậy còn cô gái đang cười trộm trong góc nhỏ kia? Tại sao cô ấy lại vui vẻ như vậy? Cuộc sống của cô phải chăng vẫn luôn hạnh phúc? Ngoài ra còn có một cậu thanh niên đeo kính đang đeo cặp, cậu vừa lau mồ hôi vừa nhìn đồng hồ, điều gì khiến cậu lo lắng đến thế?
Hạt bụi nhỏ này vô tình chui vào trong tâm trí, cố gắng xâm chiếm cảm xúc và suy nghĩ của hắn. Trong mắt người khác, chàng thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau chỉ liếc mắt rồi liền rũ xuống hệt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Bắc Kiều cảm thấy thật kỳ lạ cho đến khi âm thanh báo điểm đến vang lên làm hắn bừng tỉnh, hắn dời sự chú ý khỏi mọi người, đeo ba lô lên rồi nhanh chóng bước xuống xe.
Quảng trường Thu Tâm là quảng trường lớn nhất thành phố, nằm ngay ở trung tâm, là nơi tập trung nhiều cửa hàng, các tòa cao ốc, mạng lưới giao thông, tất cả đều nằm trong nội thành. Tại đây không khó để tìm được tuyến xe đến ga Thành Bắc, vậy nên chẳng mấy chốc Cố Bắc Kiều dễ dàng tìm thấy tuyến xe buýt số 4.
Khi tới ga Thành Bắc, Cố Bắc KIều có chút hụt hẫng. Hắn đứng tại quảng trường ngay trước sân ga ngược dòng người qua lại, có nhiều người đi cùng gia đình xách theo những túi đồ lớn đi ngang qua. Hắn một mình bước đi giữa đám đông ồn ã, vậy nhưng trong đôi mắt ấy dường như lại chẳng hề có một ai.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cảm giác không thể giải thích được, ngón tay nắm chặt dây quai cặp, nhanh chóng bước vào phòng soát vé.
Hắn đã mua một vé đến phía Tây thành phố nên giờ chỉ còn lại nửa số tiền. Cố Bắc Kiều cất chiếc ví vào ngăn trong cùng của ba lô rồi bước lên xe.
Chỗ ngồi của hắn vẫn ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ. Khi lên xe, hắn phát hiện ghế bên cạnh đã có người ngồi. Chàng trai khoảng tầm ngoài 20 tuổi, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu được kéo thấp xuống, chiếc cằm lộ ra đầy mụn đầu trắng, miệng cậu ta phồng lên bởi đang nhai kẹo cao su, trên tai còn bấm một chiếc khuyên lấp lánh. Nhìn thấy Cố Bắc Kiều đứng bên cạnh, cậu lơ đãng hỏi: “Mày ngồi bên trong à?” Giọng điệu của cậu có chút ngang ngược.
Cố Bắc Kiều lạnh lùng gật đầu, cẩn thận tránh chân của chàng trai rồi bước vào chỗ ngồi, sau đó hắn đặt ba lô lên đầu gối, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ chờ xe khởi hành.
Người bên cạnh nhìn hắn cầm chiếc túi không khỏi nhắc nhở: "Mày có thể cất ba lô lên giá đựng trên đầu này. Tao ngồi bên ngoài, hay là tao cất hộ mày cho?"
Cố Bắc Kiều im lặng lắc đầu.
Thấy hắn lạnh nhạt, cậu lẩm bẩm "Chẳng ai thèm lấy của mày" rồi không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau cuối cùng xe cũng nổ máy, chàng trai có vẻ chán nản hỏi: “Đi đâu đấy?”
Đây là tuyến xe đặc biệt vào thành phố, câu hỏi này cũng thật sự vô nghĩa quá rồi. Cố Bắc Kiều không thích nói chuyện phiếm, chỉ trả lời ngắn gọn ba chữ: “Đến trạm cuối.”
Chàng trai cong môi hỏi: “Mày làm gì ở đó vậy? Tao thấy mày còn trẻ quá, chắc vẫn còn đang học cấp ba đúng không? Hôm nay mày không đi học à?”
Cuối cùng Cố Bắc Kiều cũng dời ánh mắt từ cửa sổ sang người bên cạnh. Nhìn thoáng qua, hắn thấy mấy chiếc mụn đỏ ửng dưới vành mũ của chàng trai. Cậu ta có vẻ hơi xấu hổ nên liền lấy tay che mặt: “Mụn trứng cá ấy à, dấu hiệu của tuổi trẻ thôi, một thời gian sau thì sẽ hết ngay ấy mà.”
Cố Bắc Kiều nói: “Tôi còn chưa bị mụn bao giờ."
Chàng trai mặt mụn đỏ mặt, tức giận phản bác: "Mày đợi đến năm 18 tuổi đi, sớm muộn gì cũng sẽ có thôi!"
Cố Bắc Kiều chớp chớp mắt không thèm nhìn cậu, hắn lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Này, mày còn chưa nói lí do vì sao mày lại đến đó nữa.” Tên mặt mụn che mặt nghiêng người hỏi.
"Chẳng vì lí do gì cả."
“Không có lí do gì thì sao mày lại đến đó?”
“Chẳng vì lí do gì cả.”
“Sao lại không vì lí do gì?"
Cố Bắc Kiều ngậm miệng lại, mặc cho người bên cạnh nói gì cũng không thèm đáp lại nửa câu. Giữa những cơn xóc nảy của xe buýt, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt lấy dây quai cặp.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, hàng lông mi như cánh rẻ quạt khẽ rủ xuống tạo nên một cái bóng nhàn nhạt dưới mắt. Chàng trai mặt mụn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có mụn thích thật đấy, nhưng mà nhìn cái quầng thâm của mày kìa!”
Không biết qua bao lâu, Cố Bắc Kiều bị đánh thức bởi mọi người xung quanh: “Đừng ngủ nữa, đến nơi rồi!” Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt lo lắng của tên mặt mụn, lúc hắn tỉnh lại cậu mới yên tâm hơn một chút: "Tao còn tưởng mày ngủ quên chứ, tao gọi mày cũng phải hai phút rồi đấy."
Cố Bắc Kiều vừa tỉnh dậy nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, qua một lúc hắn mới nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, những tòa nhà dần xuất hiện với tần số dày đặc, điều này chứng tỏ đã sắp đến thành phố.
"Có ai đến đón mày không?" Tên mặt mụn hỏi.
Cố Bắc Kiều lắc đầu rồi kiểm tra ba lô và con thỏ.
"Ồ, người nhà mày chắc yên tâm về mày lắm nhỉ? Mày có biết đường về không thế?"
Cố Bắc Kiều suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đi xe buýt."
Tên mặt mụn hớn hở nói: "Hay là mày nói cho tao chỗ ở của mày đi, đợi bạn tao đến đón rồi tiện đường chở mày về nhà luôn.”
Cố Bắc Kiều vẫn lắc đầu, ngay lúc này xe đã cập bến an toàn.
Sự nhiệt tình của tên mặt mụn như bị dội cho một gáo nước lạnh, cậu đành bỏ cuộc: "Thôi được rồi, mày cho tao biết tên mày đi, chúng ta tạm biệt tại đây."
"Cố Bắc Kiều." Cố Bắc Kiều sau khi trả lời cậu liền đứng dậy xuống xe.
Người đằng sau còn chưa kịp nói tên thì thấy hắn đã đi được một quãng mà không thèm ngoảnh lại: “Chậc chậc, lạnh lùng quá thể đáng, người như mày kiểu gì cũng không có bạn đâu.”
Cố Bắc Kiều đi đến nhà ga, hắn đang đứng ở sân ga xem xét lộ trình của tuyến xe buýt.
Đi đâu bây giờ? Đôi mắt hắn chợt nhìn xuống một nơi. Công viên Hoa Đêm? Trong đó chắc chắn sẽ có rất nhiều hoa... Lẽ nào còn có cả Ỷ Lăng Bụi nữa chăng?
Cố Bắc Kiều quyết định hôm nay sẽ đến công viên Hoa Đêm. Hắn đứng đợi ở trạm xe, khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, cũng may cuối cùng xe buýt cũng tới.
Khi xe buýt dừng lại, Cố Bắc Kiều cảm thấy hơi say xe, hơn nữa từ tối qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, bụng bắt đầu quặn lên. Ngay khi hắn không chịu được định véo mấy cái thì cũng là lúc đã tới công viên.
Cố Bắc Kiều lảo đảo bước xuống xe rồi hít thở bầu không khí trong lành, lúc này hắn mới thấy dễ chịu hơn chút.
Công viên Hoa Đêm được xây dựng ngay cạnh một khu dân cư, ở tầng dưới có một con đường, xung quanh đều là các nhà hàng và quán ăn, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm nức mũi.
Bụng Cố Bắc Kiều réo lên, hắn quyết định sẽ đi ăn trước.
Quán đầu tiên ngay gần công viên là quán Mì qua cầu Vân Nam. Cố Bắc Kiều không thích ăn mì nên đã đi theo biển hiệu đến quán thứ hai: Quán bún Trần Gia.
Bún sao? Đúng vậy, hắn rất thích ăn bún, đặc biệt là bún cá, trước đây Hoàng Mẫn giỏi nhất là nấu món bún cá, sợi bún đặc và trắng, ăn rất ngon.
Ở trước cửa quán có một cái ống nước, ống nước này được nối với vòi nước ở sau bếp. Phía đối diện xả nước tới một cái chậu nhựa đỏ lớn đựng đầy bát đũa. Ở đó có một thằng nhóc với làn da lúa mạch đang ngồi xổm rửa bát. Thằng nhóc cảm giác có ai đến liền ngẩng đầu nhìn lên, ngay lúc sau bỗng ngây người ra.
Cố Bắc Kiều đang định đi vào quán bún thì bỗng dưng hắn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Hắn liếc mắt sang thì thấy đó là một thiếu niên tầm tuổi hắn, mặc áo ba lỗ, bắp thịt trên cánh tay gầy gò hơi phồng lên, cái đầu tròn trịa, ngoại hình khôi ngô, đẹp trai góc cạnh, nhưng lúc này lông mày hơi nhướng lên trông dữ tợn như một con sói nhỏ. Hắn bất mãn cau mày rồi trừng mắt nhìn lại.
Thằng nhóc thấy hắn nhìn lại liền dừng rửa bát, thản nhiên lấy tay dính đầy bọt lau vào quần áo, đứng dậy nhìn thẳng vào hắn, chiều cao của hai người gần như bằng nhau.
Tâm trạng của Cố Bắc Kiều không được tốt lắm, nghĩ rằng tôi không biết cậu mà sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Đột nhiên hắn không muốn ăn bún nữa, lập tức quay người đi đến tiệm khác.
Bất ngờ thay, thằng nhóc đuổi theo ôm chầm lấy hắn từ phía sau, khác với vẻ ngoài nam tính, giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn hẳn: "Ăn bún đi! Ăn bún đi mà!" Thằng nhóc hét lên.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Thanh cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Mới gặp nhau mà đã gọi công bảo vào ăn bún rồi, này chắc làm công bảo sợ chết khϊếp luôn á...
Thanh ngố: Nếu anh ăn mì của em, em cũng muốn ăn mì (ở dưới á) của anh nữa hê hê!
KIều Kiều: Cút! Tôi vẫn còn trong sáng lắm nhé!
Vài lời nho nhỏ của editor: Rảnh rang được vài ngày nên edit chương mới cho mọi người đọc nè! Mấy ngày nay trời ngoài Hải Phòng nóng thật sự í huhu. Mọi người ra ngoài nhớ đeo khẩu trang và mặc áo chống nắng nhé! Chúc mọi người tháng 6 vui vẻ!
Mì qua cầu Vân Nam: