Chương 70

Trước đây Lâm Ôn đã ngủ lại nhà Chu Lễ hai lần, một lần khi cô vừa trở về từ căn nhà gỗ, còn một lần là khi Chu Lễ bảo cô chọn đông tây nam bắc, nhưng hai lần đó cô cũng không để lại vật dụng cá nhân nào.

Lúc này Lâm Ôn chính thức chuyển vào ở nên ít nhiều cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Thật ra vào năm ngoái, lúc cô vừa mới tốt nghiệp thì đã từng nghĩ tới chuyện thuê nhà để ở một mình, cô không thích căn hộ hiện tại mình đang ở lắm, có một căn phòng cần quét tước quanh năm, rồi lại luôn khóa quanh năm và không được phép tùy tiện động vào.

Nhiều lần cô khó chịu tỉnh giấc vào nửa đêm, cô không muốn ở nhà, nhưng lại không có chỗ để đi nên chỉ có thể đi dạo ven bờ sông, sau đó cô lại đi đến quán ăn đối diện trường cấp hai, gọi một dĩa thịt nướng hoặc xiên que, mua một chai rượu đế rồi tự uống một mình để gϊếŧ thời gian.

Chỉ là cô không tìm được cái cớ để dọn đi, căn hộ có vị trí tốt như vậy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cô có tiền mà không có chỗ nào để tiêu nên nhất quyết muốn cho người khác thuê.

Sau này cô cũng dần quen với cuộc sống trong căn hộ kia.

Hôm nay Chu Lê bảo cô dọn ra ngoài, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn vì vừa cảm thấy rầu rĩ, lại vừa cảm thấy vui vẻ, trong lúc thu dọn đồ đạc lại thêm vài phần lưu luyến. Cô chỉ lấy mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, mấy vật dụng hằng ngày và một nửa số quần áo mùa thu.

Chu Lễ thấy thế thì nhíu mày, anh cởi cúc áo sơmi ra và xắn tay áo lên rồi nói: "Em đứng qua một bên đi."

"Hả?"

Chu Lễ đẩy cô ra, sau đó anh bước tới đẩy mấy cái móc áo trong tủ và ném lên giường, nói: "Em gấp mấy cái này lại." Anh vừa nói vừa ném một đống quần áo ở trong ngăn tủ lên trên giường.

Nhà của Lâm Ôn không lớn, cô cất hết quần áo trái mùa vào trong ngăn tủ khi trời chuyển mùa, trong tủ chỉ toàn là quần áo thu đông, Chu Lễ muốn cô mang theo quần áo của cả bốn mùa.

Chu Lễ hỏi: "Váy ngắn tay của em đâu?"

Lâm Ôn không nói gì: "Em đã cất đi hết rồi."

"Lấy ra đi."

"Không lấy."

Chu Lễ dỗ dành cô: "Nhanh lên một chút, mau lấy đi."

"Bây giờ lấy ra để làm gì." Lâm Ôn nói: "Cũng đâu cần mặc."

"Để bớt việc." Chu Lễ nói: "Đỡ phải đến lúc đó lại phải quay về một chuyến."

Lâm Ôn nghe thấy giọng điệu của Chu Lễ tựa như chỉ cần cô bước chân ra khỏi cánh cửa của căn nhà này thì sau này Chu Lễ sẽ không để cho cô trở về nữa, Lâm Ôn ngồi xuống giường.

Chu Lễ rất hiểu cô, giấu đầu lòi đuôi. Anh nhướng mày, sau đó khom lưng xốc ga trải giường lên, Lâm Ôn kêu một tiếng: "Trời ạ..."

Đương nhiên cô cũng không ngăn cản vì trong giây tiếp theo Chu Lễ đã kéo toàn bộ những chiếc hộp đựng đồ mà cô giấu ở dưới gầm giường ra.

Những chiếc hộp đều rất lớn, Lâm Ôn tự biết mình không thể đoạt lại từ tay của Chu Lễ, vì vậy cô quyết định ngồi lên trên chiếc hộp và chống cự.

Khi Chu Lễ khom lưng định ôm cô thì Lâm Ôn cũng cấp tốc khom lưng, nắm lấy tay cầm bên hông hộp, tư thế ôm hộp cũng vững vàng hơn.

Chu Lễ khoanh tay đứng sang một bên, sau đó hỏi: "Thật sự không mang?"

"Không." Lâm Ôn kiên định.

Chu Lễ tiến lên một bước: "Nhất định?"

"Trăm phần trăm!"

Chu Lễ mỉm cười, như thế này thì cũng không mang đi được, anh trực tiếp cúi xuống đẩy cái hộp đi.

Lâm Ôn đang ngồi trên cái hộp cũng sửng sốt, chênh lệch chiều cao giữa Chu Lễ và cô cũng không lớn nên anh nhân cơ hồi này để hôn lên môi cô.

Lâm Ôn cứ bị hôn đến tận khi ra tới cửa chính như vậy, cô cũng không khỏi ngượng ngùng mà bị Chu Lễ bế lên.

Chu Lễ đặt cô lên bệ cửa và hôn hai cái, Lâm Ôn không thể tránh được: "Phải để lại một nửa quần áo, nếu như ba mẹ em đến thăm đột xuất thì em phải trở về, mẹ em cũng sẽ kiểm tra tủ quần áo của em."

Chu Lễ ôm cô lên và quay về phòng ngủ: "Nếu như em nói ra sớm thì mọi chuyện đã tốt hơn." Anh nói.

Sau cùng Lâm Ôn mang đi hơn phân nửa quần áo của bốn mùa, phút cuối cùng cô nhớ tới hai chậu sen đá mà Chu Lễ đã tặng cho mình, vì vậy cô cũng mang theo hai chậu sen đá này theo.

Nhà của Chu Lễ rất rộng, anh sống một mình và chỉ chừa một phòng ngủ chính, vách tường được phá ra để mở rộng diện tích phòng ngủ, cho nên diện tích phòng để quần áo của anh cũng lớn bằng phòng ngủ của Lâm Ôn.

Chu Lễ có rất nhiều quần áo, nhưng bình thường anh lười mua sắm nên hầu hết trang phục đều có kiểu dáng giống nhau. Cà vạt, thắt lưng và đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng đầy ắp ba ngăn kéo, màu sắc và kiểu dáng của chúng lại đa dạng hơn quần áo rất nhiều, Lâm Ôn mở các ngăn kéo ra và thưởng thức.

Chu Lễ treo quần áo của Lâm Ôn lên móc treo rồi cất vào tủ quần áo, chờ đến khi Lâm Ôn quay đầu lại thì phát hiện hơn phân nửa quần áo mùa thu đã bất tri bất giác được treo lên rồi.

Động tác của Chu Lễ mang theo vài phần thờ ơ, bóng lưng cao to và mạnh mẽ, Lâm Ôn nhịn không được mà ôm anh từ phía sau.

Chu Lễ quay đầu lại nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Lâm ôn cọ cọ gương mặt của mình vào tấm lưng rộng lớn của anh, cô nói: "Không bằng anh sắp xếp hết mọi thứ đi."

Chu Lễ vuốt ve tay của cô rồi nói: "Được."

Lâm Ôn cười cười.

Chu Lễ lại nói: "Vậy bắt đầu dọn dẹp cái thứ nhất đi."

"Hả? Cái gì?" Lâm Ôn không hiểu ý của anh.

Chu Lễ xoay người, xốc vạt áo của cô lên và nói: "Bây giờ phải chỉnh đốn em trước, chúng ta hãy tiếp tục chuyện còn dang dở vào ngày hôm qua."

Anh đã nghẹn đã nửa ngày, ai biết Lâm Ôn lại chủ động phối hợp.

Lâm Ôn choáng váng, chớp mắt đã bị đặt ở trước tủ quần áo, cảnh tượng hôm qua được tái hiện, chỉ là lần này không có ai quấy rối, Chu Lễ có thể muốn làm gì thì làm, đêm đầu tiên mà Lâm Ôn chuyển tới được kết thúc trong sự mệt mỏi.

Ba ngày sau, Viên Tuyết cuối cùng cũng trở lại từ dưới quê, mấy người vẫn hẹn nhau ở quán của Chopin như trước.

Lúc trước Uông Thần Tiêu bị kí©h thí©ɧ không nhỏ, đây là lần đầu tiên gặp lại hai vị đương sự sau khi đã biết được chân tướng, anh ấy tựa như vẫn chưa kịp tiêu hóa, ánh mắt khi quan sát Lâm Ôn và Chu Lễ tràn đầy sự kinh ngạc và tò mò, trong những buổi tụ họp bình thường anh ấy hay lải nhải, nhưng đêm nay anh ấy thậm chí còn không dám đánh rắm.

Viên Tuyết lo lắng, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Lâm Ôn: "Cũng đã lâu rồi, em nói xem có phải khả năng chịu kí©h thí©ɧ của anh ấy quá kém hay không, sao trước đây chị lại không phát hiện điểm này, xong rồi xong rồi, bây giờ chị thật lo lắng cho em bé."

Lâm Ôn dở khóc dở cười.

Đồ ăn mà Chu Lễ đặt đã được đưa đến, Uông Thần Tiêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cú sốc.

Anh ấy cọ cọ Chu Lễ, không nhịn được sự tò mò: "Người anh em, cậu mau nói chuyện giữa cậu và Lâm Ôn là sao vậy."

Chu Lễ không mặn không nhạt nói: "Ông nội của Tiểu Minh sống đến chín mươi chín tuổi."

"..."

Uông Thần Tiêu lại cọ sang người Chopin: "Anh em, Viên Tuyết cái gì cũng không chịu nói với tôi, cậu mau nói cho tôi biết chuyện của Lão Chu và Lâm Ôn đi?"

Chopin đã đói bụng một ngày đêm, anh ấy đã rất trông đợi buổi tiệc tối nên vội vàng trả lời qua loa: "Cậu biết Tiểu Minh còn có một người bà hay không?"

"..."

Sau cùng Uông Thần Tiêu nghẹn họng: "Thật sự cậu rất xứng với Lão Chu, thật đó!"

Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì thời gian vẫn còn sớm, ngày mai là cuối tuần nên bọn họ cũng không cần đi làm. Viên Tuyết lâu rồi không được đi chơi, cô ấy đề nghị chơi cờ, nhưng Chopin và Chu Lễ phản đối, bọn họ không muốn tốn thời gian dài như vậy.

Viên Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chơi trò "thật hay thách" đi!"

Trò này giản đơn, tất cả mọi người đều không có ý kiến, từ trước bọn họ cũng hay chơi cái này, thay đổi một ít quy tắc, bọn họ ghi các biện pháp trừng phạt vào những tờ giấy nhỏ, sau đó bọn họ sẽ chơi xì dách, ai thua thì phải bốc thăm một tờ và chờ đợi sự trừng phạt của số phận.

Sau này Chopin đã giới thiệu trò chơi này cho khách hàng ở quán, những vị khách cũ đã rất thích thú và thêm nhiều nội dung vào đó.

Chopin nhắc nhở: "Có rất nhiều hình phạt mới trong đó, và một số trong số chúng rất độc ác, vì vậy cậu nên chuẩn bị tâm lý."

Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu vung tay lên: "Đến đây đi!"

Trò chơi bắt đầu, kết quả Viên Tuyết là người thua đầu tiên, hình phạt của cô ấy là uống hai trăm mililit giấm ăn, Uông Thần Tiêu nóng lòng tiến tới: "Để tôi thay cô ấy!"

Anh ấy anh dũng hy sinh uống một ngụm, còn Viên Tuyết thì chán nản ăn một viên kẹo chanh siêu chua của Nobel.

Lâm Ôn cũng muốn ăn kẹo, cô xin Viên Tuyết một viên, vừa mới cho vào miệng thì cô run lên, cả khuôn mặt đều nhăn lại, cô cảm thấy đỉnh đầu của mình sắp nổ tung.

Chu Lễ ở bên cạnh thấy thế thì nhíu nhíu mày, anh đưa tay ra và nói: "Nhả ra."

Lâm Ôn không nhả viên kẹo vào tay anh mà nhảy vào tờ giấy gói kẹo, sau đó cô gói lại và đặt vào tay Chu Lễ, Chu Lễ đi tới cửa phòng trò chơi rồi ném viên kẹo vào thùng rác.

Hành động của hai người bọn họ rất nhỏ nhưng căn phòng cũng không lớn nên ba người khác rất khó giả vờ làm người mù.

Mặc dù chỉ là một việc nhỏ, hơn nữa Lâm Ôn cũng không nhả trực tiếp viên kẹo vào trong lòng bàn tay Chu Lễ nhưng Viên Tuyết cuối cùng cùng thông cảm với Uông Thần Tiêu, quả thực là quá kí©h thí©ɧ.

Chopin không nhìn thấy, nhưng Uông Thần Tiêu lại bị kích động thêm một lần nữa.

Sau đó bọn họ lại chơi thêm vài hiệp nữa, với nhiều hình phạt khác nhau, Chopin bị phạt đứng tư thế "gà trống say ngủ" suốt nửa tiếng, Uông Thần Tiêu bị ép mặc trang phục của nữ giới, trong Hang Ổ không thiếu các loại trang phục và đạo cụ.

Đến cuối cùng, Chu Lễ chưa từng thua một ván, nhưng Lâm Ôn thua, cô bốc thăm trừng phạt ngẫu nhiên: "Từ giờ trở đi, bạn và người yêu của mình không thể dùng ngôn ngữ, chữ viết hay khẩu hình để đối thoại với nhau trong bốn mười tám giờ, nếu như không tuân thủ thì hai người sẽ chia tay sau ba ngày, ha ha ha ha!"

"Trời ạ!" Viên tuyết quát: "Sao lại ác độc như vậy!"

Uông Thần Tiêu sợ hãi than thở: "Chopin, cậu cũng quá tuyệt!"

Chopin làm sáng tỏ: "Không liên quan gì tới tôi, tôi đã nói khách hàng của tôi đã bỏ không ít hình phạt vào trong này."

Ba người nhìn về phía hai người bị hại, Chu Lễ và Lâm Ôn yên lặng ngồi đối diện nhau.

Viên Tuyết nói: "Mê tín là không được."

Uông Thần Tiêu nói: "Chúng ta đều được tiếp thu nền giáo dục hiện đại."

Chopin nhíu mày: "Thế nhưng từ sau khi tôi nuôi hai con rùa đen nhỏ..."

Chu Lễ lạnh lùng nói với anh ấy: "Câm miệng."

Lâm Ôn liếc nhìn thời gian, bây giờ là buổi tối tám giờ bốn mươi phút.

Hai người liếc nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Chopin tiễn mọi người rời đi, anh ấy thở dài, vỗ vỗ vai của Chu Lễ: "Lão Chu, đều là vận mệnh an bài."

Chu Lễ cười nhạt rồi phủi tay anh ấy ra, sau đó lái xe đưa Lâm Ôn đi.

Chopin đang đứng tại chỗ vui vẻ nhìn theo thì nhân viên Tiểu Đinh đột nhiên mở cửa đi vào, cậu ấy làm ầm lên: "Ông chủ, không thấy quy quy!"

Chopin: "Cái gì?"

"Không thấy "rùa chiêu tài"!"

Chopin khϊếp sợ, chạy thẳng về tiệm.

Trên xe, khi Lâm Ôn mở túi lấy điện thoại ra thì đột nhiên phát hiện trong túi có một túi ni lông, cô lấy ra thì nhìn thấy bên trong có hai con rùa nhỏ.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Lễ, Chu Lễ vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô, nhưng anh cũng không nói gì.

Lâm Ôn hé miệng cười rồi đặt túi ni lông lên bảng điều khiển để hai con rùa nhỏ thở.

Hai người về đến nhà, Lâm Ôn buông túi và đi tìm ổ cho rùa nhỏ, Chu Lễ cởi ẩu phục ra và chỉ vào toilet, Lâm Ôn gật đầu, Chu Lễ cầm theo quần áo ở nhà và đồ dùng hàng ngày để đi tắm.

Anh tắm xong thì tới lượt Lâm Ôn, sau khi Lâm Ôn ra khỏi nhà tắm thì đi tới sô pha và ngồi xuống.

Chu Lễ ôm cô, anh cầm lấy điều khiển từ xa và liếc nhìn cô một cái, Lâm Ôn gật đầu, Chu Lễ mở ti vi, anh chọn tập thứ ba mươi hai của bộ phim truyền hình mà hai người đang xem dở.

Chu Lễ làm động tác uống nước với Lâm Ôn, Lâm Ôn suy nghĩ một chút rồi dùng hai tay ôm đầu, cong ngón tay.

Cô vừa tắm xong nên gương mặt trắng nõn hồng hào, hiếm khi cô lại có hành động trẻ con như vậy, Chu Lễ nhìn buồn cười, anh hôn cô một cái rồi đứng dậy đi vào bếp lấy một chai nước khoáng và một hộp sữa.

Nước khoáng là của anh, còn sữa là cho Lâm Ôn.

Lâm Ôn cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó cô cắm vào ống hút, vừa uống vừa nằm trong vòng tay của Chu Lễ và xem phim.

Hai người ăn ý không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt thì Chu Lễ đã biết Lâm Ôn có chút lạnh, anh lấy cái chăn đắp cho cả hai.

Lâm Ôn nhìn thấy Chu Lễ nhíu mày thì cô đứng lên, chạy đến bàn học để tìm mắt kính cho Chu Lễ. Chu lễ mang kính vào thì xem ti vi thoải mái hơn, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt của Lâm Ôn, sau đó anh lại ôm cô vào trong lòng.

Đến mười một giờ, Chu Lễ liếc nhìn Lâm Ôn, sau khi Lâm Ôn gật đầu thì Chu Lễ tắt tivi.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Ôn vén chăn lên rồi nằm xuống giường, Chu Lễ đặt mắt kính lên tủ đầu giường, anh ngồi xuống giường rồi chậm rãi cởi nút áo ngủ của Lâm Ôn ra.

Lâm Ôn che cổ áo, chỉ chỉ cổ tay, ý của cô là đã mười một giờ rồi, hai người nên ngủ đi.

Chu Lễ gạt tay cô ra, tiếp tục mở nút áo.

Lâm Ôn cản anh lại, nhắm mắt lại nắm chặt tay, làm động tác ngủ, Chu Lễ nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Lâm Ôn sửng sốt.

Chu Lễ cởi đến chiếc nút áo cuối cùng thì bắt đầu cởϊ qυầи Lâm Ôn ra, Lâm Ôn cản lại, sau đó anh hôn cô, Lâm Ôn lại cản, hô hấp của anh trở nên nặng nề thêm.

Trước đó hai người vô cùng ăn ý, chỉ cần một ánh mắt thì hai người đã hiểu ý của đối phương, lúc này anh lại hoàn toàn "Không rõ" ý của cô.

Lâm Ôn vô cùng tức giận, đôi mắt cô tràn ngập vẻ lên án, Chu Lễ buồn cười, anh nhịn không được mà càng dùng sức thêm với cô.

Nhưng Lâm Ôn cũng không mở miệng nói chuyện với anh, Chu Lễ kích động nhưng cũng không có gọi tên cô.

Giường lớn không ngừng đong đưa, Lâm Ôn khóc sướt mướt, còn Chu Lễ thì đang dốc sức thể hiện sự yêu thương của mình.