Chương 69

Chuyến đi kết thúc, sau khi trở lại Nghi Thanh, Chu Lễ cùng Lâm Ôn có chút bất đồng, nguyên nhân là Lâm Ôn vô cùng mệt mỏi, hy vọng Chu Lẫm có thể ngủ trên gác xép như trước, không thì về nhà riêng ở mấy ngày.

Chu Lễ không vui trong lòng, dỗ dành Lâm Ôn: "Anh không đυ.ng vào em là được mà."

Lâm Ôn không tin tưởng câu nói này, dù sao Chu Lễ cũng rất thích vận động buổi sáng, mà sáng sớm buồn ngủ mơ màng, bình thường đó là thời gian Lâm Ôn phòng bị lỏng lẻo nhất.

Lâm Ôn cũng dỗ anh: "Anh ngủ trên gác xép nha, chỉ mấy ngày thôi."

Chu Lễ giảng đạo lý cho cô nghe: "Hồi trước anh nói với em rồi, giường trên gác xép nhỏ lắm, không vừa với anh."

Lâm Ôn rất quan tâm: "Vậy em tặng phòng ngủ chính cho anh, em lên gác xép ngủ."

Chu Lễ không vui: "Em không muốn ngủ cùng anh tới mức đó hả?"

Lâm Ôn nói: "Chủ yếu là em không quá tin tưởng năng lực kiềm chế hiện tại của anh."

Chu Lễ ôm chầm lấy cô, tiếp tục dỗ dành: "Vậy anh lại cần phải chứng minh bản thân hơn nữa."

Lâm Ôn chọc chọc l*иg ngực anh: "Nhưng em không cần phải mạo hiểm như vậy, anh ngủ gác xép là minh chứng tốt nhất rồi."

Uông Thần Tiêu và những người khác luôn nói rằng Lâm Ôn là người dễ nói chuyện, thực ra Lâm Ôn bình thường thật sự hiền lành dễ thỏa hiệp, nhưng so ra cô còn cứng đầu hơn bất cứ ai.

Chu Lẫm ôm gối chăn bị đẩy lên gác xép, trên mặt không chút biểu cảm, không cần mang theo quần áo, trước khi xuất ngoại, đồ đạc của anh đã được đặt ở trên lầu.

Đêm nay bình an vô sự, Lâm Ôn mộng đẹp, Chu Lễ lại nằm gai nếm mật, hừng đông ngày kế, Chu Lễ xuống tầng, trông thấy phòng ngủ của Lâm Ôn còn đóng chặt cửa, anh bước tới vặn tay nắm cửa.

Phát hiện cửa bị khóa trái, Chu Lễ giận tới mức bật cười.

Hôm nay Lâm Ôn không cần đi làm, Chu Lễ muốn đi công ty Trịnh thị ở chỗ này một chuyến, anh rửa mặt xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Lúc trước Lâm Ôn rất ít khi ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sau khi ở bên Chu Lễ cô mới được nuôi ra tật xấu này.

Lúc tỉnh lại, sắc trời đã hửng sáng, đã gần mười giờ rưỡi, Lâm Ôn bước ra khỏi phòng ngủ, trong nhà yên tĩnh, cô cất tiếng gọi người: "Chu Lễ?"

Không ai đáp lại, chắc hẳn Chu Lễ đi làm rồi.

Lâm Ôn tìm tới điện thoại di động của mình, nhìn thấy một tin nhắn Wechat chưa đọc từ hai tiếng trước.

"Gọi giao hàng cho em rồi đó, đặt ngoài cửa."

Lâm Ôn mở cửa, bên cạnh cửa có một hộp giữ ấm thức ăn, cô cầm vào nhà mở ra, trong túi đựng một bát cơm và một cái nồi đá, trong nồi là canh gà sâm kiểu Hàn Quốc vẫn còn nóng hầm hập.

Lâm Ôn đem canh và cơm đi hâm nóng lần nữa, vào nhà vệ sinh rửa mặt xong bước ra, cô chụp cơm canh nóng một bức rồi gửi cho Chu Lễ xem.

Chu Lễ hỏi cô qua Wechat: "Ăn ngon không?"

Lâm Ôn trả lời: "Ăn siêu ngon."

Chu Lễ: "Tinh thần tốt hơn rồi chứ?"

Lâm Ôn cảnh giác nói: "Vẫn còn có chút mệt mỏi."

"Chuẩn bị mệt mỏi bao lâu nữa?"

Lâm Ôn nhìn canh gà nóng hôi hổi, mềm lòng bảo: "Ngày mốt có lẽ sẽ đỡ hơn một chút."

Chu Lễ ghi nhanh thời gian, sau đó dồn hết tâm sức cho công việc, anh còn bận rộn hơn so với khi còn ở đài truyền hình. Khi còn là người dẫn chương trình, nếu buổi chiều anh phải ghi hình một chương trình, cả buổi trưa là thời gian của anh, anh muốn ngủ bao lâu thì muốn ngủ.

Giờ đây, thời gian cá nhân của anh ấy đã bị dồn nén đáng kể, đi sớm về muộn còn phải xã giao các loại.

Đến ngày mốt, anh cần phải đi công tác tạm thời đến Hồng Kông, anh thậm chí còn không quay lại chỗ của Lâm Ôn, anh về nhà mình, để dì giúp anh thu thập hai bộ quần áo rồi chạy đi máy bay luôn.

"Ngày nghỉ" của Lâm Ôn bỗng nhiên được kéo dài, vậy mà cô thấy có chút khó chịu.

Chu Lễ không ở đây, cô lại trở nên buồn chán, có hai cuộc triển lãm lớn sẽ được tổ chức vào cuối tháng Mười, cô chẳng rảnh rỗi được bao lâu, rất nhanh đã bận như con quay.

Hôm đó cô nhận điện thoại của Viên Tuyết, Viên Tuyết nói cô có người bạn cuối tháng này kết hôn, cô ấy muốn về Nghi Thanh đi dự tiệc cưới, báo cho Lâm Ôn chuẩn bị "tiếp giá".

Lâm Ôn cười cười, gửi cho Chu Lễ một tin nhắn.

Sau mười phút Chu Lễ trả lời lại: "Lão Uông nói với anh rồi, chờ Viên Tuyết trở về, chúng ta mời bọn họ ăn bữa cơm."

Lâm Ôn nhớ tới bọn họ đã có kế hoạch này vào tháng sáu. Không ngờ giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, giờ cũng đã gần cuối tháng mười.

Lâm Ôn trả lời: "Được." Cô lại hỏi Chu Lễ, "Mai anh về đã đặt trước vé máy bay chưa?"

Chu Lễ nói: "Ngày mai chắc là sáu giờ đến nơi, em tan tầm về thẳng nhà luôn, không cần đi đón anh, bên này anh có tài xế rồi."

Lâm Ôn nghĩ sáu giờ, chính là Chu Lễ xuống máy bay lúc sáu giờ.

Trên thực tế, Chu Lễ đến nhà của Lâm Ôn đã là sáu giờ.

Vì hiểu lầm nhỏ về thời gian này này, dẫn tới ngày hôm sau Lâm Ôn gần như phát điên.

Ngày hôm sau, Lâm Ôn vất vả lắm mới được tan làm đúng giờ một lần. Cô cố ý đi chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn, khi đến cửa chung cư đã gần sáu giờ, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Chu Lễ, điện thoại lại đột ngột vang lên, là mẹ.

"Alo, mẹ ạ?"

"Ôn Ôn, con tan tầm chưa?"

"Con tan tầm rồi."

"Cha con và mẹ sáng mai sẽ đi chùa. Sáng mai thời gian gấp gáp quá, hôm nay chúng ta hãy đến Nghi Thanh một đêm. Này, sắp đến chỗ con rồi, đại khái còn khoảng mười phút nữa."

Mẹ của Lâm Văn tới đây năm lần, bốn lần đều là thông báo lâm thời, chỉ là để kiểm tra đột xuất, nếu không phải Lâm Ôn là con gái, chỉ sợ ở nhà ăn mặc lôi thôi, ba Lâm tới sẽ không tiện, mẹ Lâm thậm chí có thể không thèm báo trước nữa.

Lâm Ôn nghe đến đó, vừa nghe điện thoại vừa tăng tốc. Vừa cúp máy, cô nhanh chân xông thẳng vào nhà. Hôm nay hàng cấm trong nhà không chỉ có mình đống đồ ăn đông lạnh mua từ siêu thị trong tủ lạnh.

Lâm Ôn thở hồng hộc về đến nhà, chạy thẳng đến phòng vệ sinh, đem bình bình lọ lọ, bàn chải đánh răng khăn mặt của Chu Lễ, tất cả cất vào chậu nhựa.

Lại lên gác xép, lấy một đống quần áo của Chu Lễ ra. Bởi vì không có chỗ nhét, cô mang đồ vật giấu hết lên góc khuất trên sân thượng.

Sau đó Lâm Ôn lại đi tới tủ lạnh, nửa chừng nhớ tới trong tủ giày vẫn còn một đôi giày da mà Chu Lễ đã thay, cô vội vàng đi ra ngoài hành lang cửa trước.

Mở cửa tủ giày, một đôi giày da nam đập vào góc cửa, Lâm Ôn nhìn chằm chằm đôi giày da lúc sáng còn chưa có trên thảm trải sàn, ngẩn người nhìn vào trong nhà, gọi một tiếng : "Chu Lễ?"

".. Hả?"

Một giọng nói phát ra từ phòng ngủ chính, Lâm Ôn chạy vào phòng ngủ, suýt chút nữa không thở được.

Hôm nay chuyến bay đúng giờ, trên đường tránh giờ cao điểm buổi tối, tài xế lái xe chạy nhanh, Chu Lễ tới nhà Lâm Ôn mới là 5h45.

Anh tắm một cái, lên giường chờ người, nhưng lại không kháng cự được cơn buồn ngủ, anh vừa nằm xuống chưa tới hai phút đồng hồ đã ngủ quên mất, đang lúc nửa tỉnh nửa mê anh nghe thấy tiếng hoảng hốt, vừa lấy lại được chút ý thức, anh nghe thấy Lâm Ôn gọi mình.

Chu Lễ mở to mắt, tay gác lên trán, giọng khàn khàn: "Em về rồi à?"

Lâm Ôn nhìn anh nằm trên giường, chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ, cô hung hăng thở ra một hơi: "Nhanh lên, anh mặc quần áo vào tranh thủ thời gian đi..."

Tiếng đập cửa vang lên: "Ôn Ôn?"

Lâm Ôn suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình, không nói hai lời túm Chu Lễ dậy: "Quần áo anh đâu rồi?"

Ba mẹ Lâm Ôn là những người cổ hủ ở độ tuổi hơn bảy mươi. Họ có tư tưởng bảo thủ và không bao giờ có thể chấp nhận việc sống chung trước khi lập gia đình, đặc biệt khi người trong cuộc còn là con gái của họ.

Chu Lễ bị túm tỉnh, anh cởϊ qυầи áo bỏ vào máy giặt rồi, hình thức giặt nhanh mất mười lăm phút, hiện tại chắc là đã giặt sạch rồi.

Ba mẹ Lâm Ôn đứng ngoài cửa chờ không nổi, lấy ra chìa khóa chính, vừa mở cửa vừa nói: "Ôn Ôn, con đang làm gì thế? Ba mẹ mở cửa vào đây nha."

Một giây tiếp theo cửa mở ra, cũng đã muộn, Lâm Ôn nhét cho Chu Lễ một đống đồ vật trên tay: "Trốn đi!"

Dứt lời cô bước ra khỏi phòng ngủ và đóng chặt cửa lại.

"Con đang bận làm gì đó, sao ba mẹ gọi mà không trả lời một tiếng." Ba Lâm mẹ Lâm vào nhà, trong phòng liếc qua là thấy ngay.

Trái tim Lâm Ôn đang đập như nổi trống, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "À, con mới gọi điện cho đồng nghiệp nên không nghe thấy."

"Không phải con bảo con tăng ca chứ?"

"Không phải."

"Vậy là tốt rồi, ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Lâm Ôn cái khó ló cái khôn: "Vừa hay con mua rất nhiều đồ ăn, mẹ, mẹ giúp con làm tôm đi."

Mẹ Lâm cưng chiều nói: "Được được được, để mẹ xào tôm cho con."

Mẹ Lâm đi vào phòng bếp, cha Lâm đi phòng khách xem TV, Lâm Ôn pha cho họ hai tách trà, nói: "Con đi thay quần áo ở nhà."

Cô bước vào phòng ngủ một lần nữa và đóng cửa lại.

Trong phòng ngủ, Chu Lễ nghiêng người dựa vào đầu giường, một chân thả trên đất, một chân để trên giường, tay cầm điện thoại lướt tin tức, tư thế ngồi phóng đãng mà gợi cảm.

Nghe thấy động tĩnh, anh nhấc mí mắt lên, nghiêng người nhìn cô.

Lâm Ôn khẩn trương: "Làm sao bây giờ?"

Chu Lễ vững như bàn thạch: "Em muốn thay quần áo còn gì, thay trước đi."

Cửa phòng không cách âm, anh nghe rất rõ ràng.

Lâm Ôn vừa nói "Anh chờ lát nữa đúng thời cơ trốn đi", vừa mở tủ lấy quần áo ra.

Quần áo lấy ra, Chu Lễ vẫn còn trong phòng, Lâm Ôn quay lưng về phía anh cởϊ qυầи áo.

Trên lưng đột nhiên bị một cái cánh tay quấn lấy, Lâm Ôn đυ.ng phải cửa tủ.

"A..."

"Trốn cái gì mà trốn, mấy ngày anh không gặp em rồi?"

"Anh đừng nghịch..." Lâm Ôn rất nhỏ giọng.

Chu Lễ dùng sức, Lâm Ôn bị ép vào cánh cửa tủ không còn một khe hở.

Quần jean của cô còn chưa kịp cởi, Chu Lễ dán sau lưng cô, thay cô cởi thắt lưng, lại kéo khóa xuống.

"Anh mà muốn nghịch thì em đừng mơ ra khỏi căn phòng này."

" Chu Lễ, đừng..."

"Nói nhỏ chút, ba mẹ em còn ở đây đấy."

Bên ngoài có tiếng TV, tiếng nói chuyện của bố Lâm và mẹ Lâm, họ đang nói về việc tôm bạc đất gần đây tăng giá, trong phòng ngủ, chiếc quần jean của Lâm Ôn đã bị kéo xuống.

Lâm Ôn bịt chặt miệng, cửa tủ khẽ vang lên tiếng bịch bịch, Chu Lễ cắn lỗ tai cô, thấp giọng dạy cô lát nữa phải làm thế nào, hô hấp càng ngày càng nặng nề, mẹ Lâm bên ngoài gọi: "Ôn Ôn, sao mãi mà con chưa thay xong quần áo thế?"

Lâm Ôn thả tay xuống, hít sâu một hơi trả lời: "Con đang gọi điện thoại."

"Sao con nhiều điện thoại thế." Mẹ Lâm nói dông dài một câu.

Mẹ Lâm ngừng nói, tiếng Chu Lễ lại vang lên.

"Dọn qua chỗ anh ở." Chu Lễ xoa xoa cô: "Tránh ba mẹ em tập kích."

Lâm Ôn sắp bị Chu Lễ trêu chọc phát điên, cô đứng cũng không vững.

"Chuyển đi không hả?"

Lâm Ôn nắm lấy tấm gương ở nửa kia cánh cửa tủ đang mở, chiếc gương lắc lư lắc lư, có khi Lâm Ôn có thể nhìn thấy chính mình, nhưng có khi lại không thấy gì.

"Chuyển..."

Cô thật sự sắp phát điên rồi.

Cuối cùng, Chu Lễ thật sự không làm tới, anh kiềm chế kịp thời thu tay lại, giúp Lâm Ôn mặc quần áo ở nhà vào, hôn cô hai cái, vỗ mông bảo cô đi ra ngoài.

Máu trong người Lâm Ôn vẫn đang sôi trào, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng hạ nhiệt.

Lâm Ôn đi đến phòng khách cùng ba nói chuyện, trong phòng bếp thức ăn tỏa mùi thơm, Chu Lễ ôm đống đồ Lâm Ôn lúc trước dấu lên gác xép.

Đến sân thượng, Chu Lễ tìm quần áo của mình, chọn một bộ mặc vào rồi xuống tầng.

"Ơ, anh đến khi nào thế?" Lâm Ôn "vừa trông thấy" Chu Lễ.

Chu Lễ nói: "Vừa tới thôi, anh đứng trên tầng hút thuốc, em về lúc nào vậy? Chào cô chú, hai người vừa tới ạ?"

Ba Lâm mẹ Lâm ngạc nhiên, Lâm Ôn giải thích cô đưa chìa khóa dự bị trong nhà cho Chu Lễ, Chu Lễ giải thích anh vừa đi công tác về, vừa hẹn Lâm Ôn tan tầm ăn bữa cơm, lúc trước đang hút thuốc trên sân thượng, không nghe thấy động tĩnh dưới nhà.

Hai người kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh, ba Lâm mẹ Lâm không chút mảy may nghi ngờ, bọn họ vui vẻ kéo Chu Lễ, Tiểu Chu dài Tiểu Chu ngắn, trên mặt lại nhiều hơn vài nếp nhăn.

Lâm Ôn thở ra một hơi, Chu Lễ lợi dụng cha Lâm cùng mẹ Lâm không chú ý tới, cười như có như không nhìn cô.

Đêm nay Chu Lễ về nhà mình, ngày hôm sau ba Lâm mẹ Lâm đi, Chu Lễ lập tức đóng gói Lâm Ôn mang về nhà.