Chương 68

Thời gian mặt trời mọc chậm, một ít xe chung quanh cũng rời đi, Lâm Ôn vẫn nằm trong vòng tay của Chu Lễ.

Cô muộn màng nhận ra mình đang bị trùm kín chăn bèn ngửa mặt lên hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

"Mua đấy." Chu Lễ nói.

Lâm Ôn tìm kiếm, phát hiện điện thoại di động của mình trên bảng điều khiển, cô đứng dậy cầm lấy nó.

Cô mở Wechat ra, tối hôm qua trong danh sách bạn bè đến giờ tổng cộng chỉ có 33 lượt like.

Lâm Ôn lần nữa ngẩng mặt lên: "Chăn này bao nhiêu tiền thế?"

Chu Lễ báo giá, Lâm Ôn líu lưỡi: "Đắt thế."

Chu Lễ vén chăn cho cô: "Ai bảo em ngủ quên."

Giữa tháng chín, nhiệt độ giảm xuống, ban ngày mặt trời vẫn nắng gắt như trước, ban đêm lại có gió mát, sau nửa đêm Chu Lễ mở cửa sổ xe.

Lâm Ôn sờ sờ cánh tay Chu Lễ: "Anh không ngủ à?"

"Có."

"Vậy mà anh lại không đắp cho mình một cái."

Chu Lễ nghiêm túc nói: "Tiết kiệm tiền."

Lâm Ôn mỉm cười, mở chăn ra, bao lấy cả người Chu Lễ: "Nào, tiết kiệm tiền."

Chu Lễ buồn cười, trong chăn vừa ấm vừa thơm, anh cắn cắn chóp mũi Lâm Ôn bảo: "Ý tưởng hay thế này sớm biết vậy tối qua anh đã dùng rồi."

Hai người cọ xát một lúc, đợi nắng lên chiếu vào trong xe mới chậm rãi rời đi.

Kế hoạch ban đầu là hôm nay đến thành phố tiếp theo, nhưng bọn họ ở nơi dã ngoại một đêm, cần tìm khách sạn tắm rửa nên dứt khoát ở lại thêm một ngày.

Phần đuôi xe bị hư hại không ảnh hưởng đến việc lái xe, lúc này Chu Lễ cũng không định sửa xe, hai người trở lại nội thành, tùy tiện tìm một khách sạn, tắm rửa xong lại lên giường ngủ bù một giấc.

Buổi trưa Chu Lễ tỉnh trước, anh không làm ồn đến Lâm Ôn, ngồi vào bàn xử lý công vụ trong chốc lát.

Nửa giờ sau trên giường có tiếng động, Chu Lễ quay đầu nhìn, người trên giường sợ quấy rầy đến anh, nhẹ chân nhẹ tay đi toilet.

Đến khi cửa phòng vệ sinh mở ra, Chu Lễ vươn tay về phía người kia: "Tới đây." Anh nói.

Lâm Ôn vuốt tóc, đi tới lại bị Chu Lễ kéo ngồi vào trong lòng.

Lâm Ôn đã quen với việc Chu Lễ muốn ôm cô bất kỳ lúc nào, cô tựa lên vai Chu Lễ hỏi: "Ngày mai chúng ta đi đâu?"

Chu Lễ nhìn máy tính đáp: "Đông tây nam bắc em chọn một hướng đi."

Lần này Lâm Ôn không mắc mưu, cô nói: "Thật ra em bị mù đường, không phân biệt được đông tây nam bắc."

Chu Lễ nói: "Không cần em phân biệt, em tùy tiện chọn một hướng là được rồi."

"Không được, làm sao có thể mơ mơ hồ hồ như thế được." Lúc này đến phiên Lâm Ôn nghiêm túc, cô đẩy ngực Chu Lễ ra, ngồi thẳng lại rồi nói: "Em nên tra bản đồ thì hơn."

Chu Lễ cười một tiếng, nâng cằm cô lên hôn một cái, ôm cô, không để cô xuống đất.

Điện thoại Lâm Ôn để trên giường, Chu Lễ đưa điện thoại của mình cho cô, phóng khoáng nói: "Em tra đi."

Lâm Ôn cười híp mắt, phát hiện ra điều gì đó: "Nơi này là quê của Viên Tuyết mà?"

Chu Lễ vừa gửi đi một tin nhắn, anh nhìn điện thoại, hỏi: "Em muốn đi à?"

"Anh chưa đến đó bao giờ hả?"

"Chưa."

"Em cũng chưa đến bao giờ."

"Được, vậy ngày mai chúng ta đi."

Ngày hôm sau, hai người đi theo chỉ dẫn Viên Tuyết gửi tới, tốn gần ba tiếng mới đến được nhà Viên Tuyết.

Viên Tuyết đang đợi ở cổng chung cư với cái bụng mang thai bảy tháng, Uông Thần Tiêu đứng cạnh đang lải nhải liên miên không dứt.

Lâm Ôn cùng Chu Lễ xuống xe, Uông Thần Tiêu vốn đang nói không ngừng rốt cuộc cũng nghỉ ngơi, anh ấy câm điếc mấy giây, kinh ngạc nhìn Chu Lễ bảo: "Sao cậu lại cùng Lâm Ôn đến đây?"

Viên Tuyết co rút khóe miệng, liếc mắt nhìn anh ấy một cái, cô tiến lên ôm chặt Lâm Ôn nói thầm: "Chị nói với lão là em đến, chứ không nói Chu Lễ cũng đến."

Từ khi Viên Tuyết về nhà dưỡng thai, Uông Thần Tiêu có ngày nghỉ nhất định sẽ đến, hôm nay vừa vặn là thứ bảy, Uông Thần Tiêu đến sớm hơn nửa giờ so với hai người Lâm Ôn, biết Lâm Ôn muốn tới, anh ấy không phanh nổi miệng, một mực nói chuyện Nhậm Tái Bân với Viên Tuyết.

Nhà của Viên Tuyết ở tầng mười, đi thang máy lên, Viên Tuyết nói nhỏ với Lâm Ôn: "Nhậm Tái Bân đã đến làm việc ở thành phố tụi chị, hay thật, còn thuê phòng ở gần nhà chị nữa, nói là xế chiều nay sẽ qua chơi. Khuya ngày hôm trước lão Uông và cậu ta đến quán của Chopin uống say đến mức không biết trời đất gì."

Theo Uông Thần Tiêu miêu tả, Nhậm Tái Bân say khướt kéo anh ấy, không ngừng lặp lại câu "Hãy bảo cậu ta chăm sóc Lâm Ôn thật tốt."

Uông Thần Tiêu tự nhiên nghĩ "cậu ta" ở đây là "cô ấy", "cô ấy" này đương nhiên là bạn tốt nhất của Lâm Ôn, Viên Tuyết.

Lâm Ôn nghe xong, nhìn về phía đầu bàn ăn bên kia.

Uông Thần Tiêu và Chu Lễ ngồi ở bàn ăn, trong miệng nói liên thiên không ngừng: "Chuyện Lão Nhậm không thể từ bỏ nhất là Lâm Ôn, cậu nói với cậu ta đi, sớm biết sẽ có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế, cũng thiệt thòi cậu ta nói ra được câu đó, bảo Viên Tuyết chăm sóc Lâm Ôn thật tốt, không biết giờ Viên Tuyết đã lớn bụng rồi, lời này bị nói ngược rồi thì phải?"

Chu Lễ lạnh lùng liếc anh ấy một cái, lập tức lại liếc về phía ghế sô pha.

Uông Thần Tiêu nói chuyện không nhỏ, hai người trên ghế sô pha nghe rõ không sót chữ nào, Lâm Ôn và Chu Lễ nhìn nhau, Viên Tuyết ở bên cạnh ôm bụng, khẽ thở dài, cầu khẩn: "Chị chỉ mong cục cưng của chị tuyệt đối đừng thiếu suy xét như ba nó." Nói xong, cô phân vân hỏi, "Lão Uông không chỉ thiếu mình suy xét đâu, em nói xem rốt cuộc sao anh ấy thi đậu đại học danh tiếng được nhỉ? Tiền anh ấy kiếm được có phải hợp pháp không thế?"

Lâm Ôn không nhịn được cười cười, thay Viên Tuyết xoa xoa bụng, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị và lão Uông hiện tại thế nào?"

"Cứ như vậy chứ sao." Viên Tuyết hai tháng này chăm chỉ quay video, thêm một chút may mắn nữa, fan hâm mộ đã tăng vọt tới mười mấy vạn, cô ấy đã nếm trải mùi vị của việc được hoàn thành công việc, nên những lo lắng khác đã trở nên không đáng kể.

Rời xa bố mẹ Uông Thần Tiêu, hình tượng của Uông Thần Tiêu lại lại trở nên ưu tú, Viên Tuyết không thể phủ nhận những điểm tốt của Uông Thần Tiêu.

"Chị biết anh ấy có nhiều tật xấu, nhưng chẳng ai hoàn hảo cả, ai cũng muốn thật lòng thật dạ trăm phần trăm, sống một cuộc đời hoàn hảo, nhưng trăm phần trăm nào có dễ dàng như vậy, chính chị cũng không làm được. Nhưng mà chị chỉ nói với em thôi đấy, trước mặt lão chị vẫn chưa muốn nói ra, dù sao đây cũng là chuyện cả đời, bây giờ chị cũng không vội, chị thấy sự nghiệp còn ngon nghẻ hơn đàn ông nữa." Viên Tuyết nói, "Nhìn thế này thì ít nhiều chị cũng phải cảm ơn bố mẹ anh ấy."

Bên bàn ăn Uông Thần Tiêu vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, phỉ nhổ xong lại nói nhảm, cuối cùng anh ấy mới nhớ lại: "Ầy, cậu còn chưa nói với tôi tại sao cậu lại đến cùng Lâm Ôn nữa, đúng rồi, tối nay hai người tới nói không chừng còn có thể chạm mặt lão Nhậm đấy."

Chu Lễ nhéo nhéo mi tâm, không thèm để ý đến tên này, anh hỏi phía ghế sô pha bên kia: "Ôn Ôn, đói chưa?"

Lâm Ôn nói: "Hơi hơi."

Chu Lễ đứng dậy: "Vậy đi ăn cơm trước đi, Viên Tuyết, mau dẫn đường."

Viên Tuyết đã sớm có sắp xếp: "Bên cạnh nhà tôi vừa mở một nhà hàng, chưa tới 300 mét, đi qua đó ăn đi."

Ba người vừa đi ra cửa chính vừa nói chuyện, Uông Thần Tiêu ngồi ngẩn người tại chỗ, trong đầu vang lên tiếng "Ôn Ôn", miệng anh ấy mở to như bị trật khớp hàm, trì trệ mãi không thể khép lại được.

Cơm nước xong xuôi, Chu Lễ để lại cho Viên Tuyết một đống quà cáp, hoàn toàn không ở lâu thêm, tựa như muốn đuổi kịp thời gian, dắt tay Lâm Ôn lên xe đi luôn.

Lâm Ôn ngồi ghế phụ hé miệng cười, Chu Lễ thừa dịp chờ đèn đỏ rảnh tay, vòng tay ra sau lưng Lâm Ôn, vỗ hai cái vào mông cô.

Hai tuần lễ sau đó, bọn họ tiếp tục tùy tâm sở dục, xe đến chỗ nào thì ở chỗ đó.

Ngày đầu tiên họ đi leo núi, và dùng bữa với các món ăn Nhật Bản dưới suối tại một nhà hàng trên núi.

Ngày hôm sau họ đến một ngôi làng nổi tiếng, Lâm Ôn chụp một loạt ảnh phong cảnh.

Sau đó, họ đến thị trấn cổ, sống gần cây cầu nhỏ nước chảy róc rách trong hai ngày.

Sau đó, ta đến nhà trọ ẩn trong rừng sâu trên núi, một sân chơi kỳ quái, thị trấn nghệ thuật ẩn tàng khỏi đô thị.

Khi nhiệt độ còn chưa vào mùa thu, họ lại đi tắm biển, Lâm Ôn không có quần áo phù hợp, khi Chu Lễ đi mua sắm với cô, anh đã nhét cho cô ba bộ bikini.

Kết quả khi Lâm Ôn mặc bikini vào, cô bị Chu Lễ nhốt trong phòng suốt cả ngày, cuối cùng vào ban đêm mới lấy lại được tự do, biển đêm nổi gió lớn, cô lại không thể mặc bikini.

Bọn họ ở đây thoải mái nhàn nhã tận hưởng cảnh núi non sông nước, nhưng ở phía bên kia, Đàm Giang Vưu lại đang sứt đầu mẻ trán.

"Vẫn chưa tìm được?" Đàm Giang Vưu chất vấn.

Trợ lý cúi đầu nói: "Hai người bọn họ hành tung bất định, người chúng ta phái đi vồ hụt hai lần rồi."

"Ông bà của tên đó đâu?"

"Không ở nhà, nghe nói cùng hai người hàng xóm già đi du lịch."

Đàm Giang Vưu đập tài liệu trong tay vào mặt trợ lý, tờ giấy A4 có góc cạnh sắc nhọn, quẹt vào mặt trợ lý chảy máu.

Ngày hôm sau, Chu Lễ nhận được hai tin nhắn trên Wechat, tin đầu tiên là một bức ảnh chụp lén, trợ lý thân tín của Đàm Giang Vưu trên mặt dán băng cá nhân.

Tin nhắn còn lại là một đoạn văn, đại khái có ý là thế cục bên này cơ bản đã ổn định.

Tám chín giờ mặt trời lên cao nhưng căn phòng khách sạn rèm kéo chặt cửa đóng then cài vẫn tối om.

Chu Lễ gọi Lâm Ôn dậy, anh đứng bên cạnh giường, anh ôm hai chân cô, cơ bắp căng cứng, lưng đầm đìa mồ hôi.

Lâm Ôn rơi nước mắt cầu xin tha thứ, cuối cùng giọng khản đặc, bị Chu Lễ mang vào phòng tắm.

Giữa trưa, Lâm Ôn tứ chi tàn phế nằm trên giường, Chu Lễ chống sau lưng cô, cắn cắn phần cổ sau của cô nói: "Hai ngày nữa chúng ta về thành phố Nghi Thanh nhé."

Lâm Ôn mê man: "Bên chị họ của anh ổn hết rồi à?"

Chu Lễ sửa lại: "Phải nói là chị ấy có quá nhiều chuyện."

Lâm Ôn cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo, tiêu hóa lời Chu Lễ trong chốc lát, cuối cùng mới hiểu ra.

Lâm Ôn làm nhuận cuống họng còn có chút khó chịu, quay đầu lại hỏi: "Anh làm gì thế?"

Cô không còn khí lực, giọng nói yếu ớt, âm cuối cao lên, bên tai Chu Lễ mềm như bông.

Bên phía Ngô Vĩnh Giang, Chu Lễ đã đăng một vài tin tức giả vào tài khoản tin tức của công ty ông ta, Ngô Vĩnh Giang chỉ vì cái lợi trước mắt, không điều tra, hiện tại bị kiện cáo quấn thân, còn về phía Đàm Giang Vưu...

Chu Lễ sờ lưng Lâm Ôn, hôn hôn lỗ tai cô nói: "Không làm gì cả, anh chỉ thay ông ngoại mời người, tiện thể mang em trai Đàm Giang Vưu trở về."

Em trai cùng cha khác mẹ của Đàm Giang Vưu sinh sống ở Châu Âu hơn mười năm, trong nửa tháng Chu Lễ ở cùng Chu Khanh Hà ở Châu Âu, dành thời gian đến nước vị anh họ kia đang sống một chuyến, khi anh về nước cũng mang anh họ về nước theo.

Có điều vị anh họ này cực kì phách lối, năng lực không đủ, bùn nhão không trát nổi tường, thời gian lâu dài căn bản không thể chống lại được Đàm Giang Vưu.

"Vậy nên anh tìm quản lý chuyên nghiệp khác, giới thiệu cho ông ngoại anh." Chu Lễ nói.

Lâm Ôn hiếu kì: "Trước đây anh nói ông ngoại anh không muốn để người ngoài nhúng tay vào công ty mà?"

"Người này không tính là người ngoài, miễn cưỡng xét về quan hệ máu mủ, đó là cháu đích tôn của anh họ của ông ngoại anh."

Vào thời Đàm Thắng Thiên, kinh tế khó khăn, trong nhà vì miếng ăn, thân thích đã lưu lạc tứ xứ trong nước, mấy chục năm trôi qua, họ không phải anh em ruột thịt, anh em họ hàng lâu nay không biết đi đâu.

Lâm Ôn hỏi: "Vậy làm sao anh lại tìm được người anh họ hàng xa này?"

Chu Lễ nói: "Chuyện này, em cũng biết người này đấy."

Lâm Ôn hoang mang: "Em biết á?"

"Chín năm trước," Chu Lễ cuốn lọn tóc Lâm Ôn, gãi gãi gò má cô, không thừa nước đυ.c thả câu, "Chồng Khương Huệ."

Lâm Ôn sững sờ, cô vẫn còn nhớ rõ chồng của dì Khương Huệ, người đàn ông năm đó tuổi cũng tầm dì Khương Huệ, thân hình cao lớn, phong độ hiên ngang, bây giờ đã chín năm trôi qua, chú chắc phải hơn bốn mươi rồi.

Lâm Ôn nói: "Em chỉ nhớ chú ấy họ Tần..."

"Không phải họ Tần 秦 bộ 三人禾 này đâu (ba chữ này ghép lại thành chữ Tần), là họ Đàm 覃 trong 西早 (hai chữ này ghép lại thành chữ Đàm.)"

Năm đó bọn họ đưa Khương Huệ đi, Lâm Ôn chỉ lo tạm biệt đứa trẻ Đại Bảo trong xe, chồng Khương Huệ đưa danh thϊếp cho Chu Lễ nhìn như "người lớn", Chu Lễ nhìn thấy tên trên danh thϊếp, không chút biến sắc ghi tạc trong lòng.

Họ Đàm hiếm thấy, chí ít mười tám năm sống trên đời anh chỉ gặp qua mẹ cô có họ Đàm.

Lúc này Đàm Giang Vưu triệt để chọc giận Chu Lễ, lửa giận của Chu Lễ khó mà dập được, luật pháp đạo đức gì đó tất cả đều quên sạch sành sanh, anh chỉ muốn trả lại gấp bội bất chấp hậu quả mà thôi.

Nhưng mỗi lần anh nhắm mắt lại, mở mắt ra, giọng nói êm ái của Lâm Ôn lại phảng phất vang lên bên tai anh.

"Anh gặp em có thấy vui không?"

"Vậy em lấy tay ra, anh mở mắt, nếu anh mở to mắt thì tức là luôn muốn nhìn thấy em."

Khi mở mắt ra, anh vẫn nhìn thấy Lâm Ôn, luật pháp và đạo đức ràng buộc anh, thành thục che giấu bản chất của mình, anh muốn "trả ơn" Đàm Giang Vưu một cách hợp lý và hợp pháp.

Anh cần gì phải tự mình ra trận, những người nhà Đàm đó đều không phải người anh muốn, anh không cần phải vì người không liên hệ mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Chu Lễ ôm gương mặt Lâm Ôn, nhịn không được hôn cô một cái.

Lâm Ôn ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của số phận, cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ của Chu Lễ, cô từ từ nhắm mắt lại, để cho Chu Lễ hôn, cô luồn ngón tay của mình qua mái tóc Chu Lễ.

Lâm Ôn nói khẽ: "Tóc anh dài rồi."

"Ừm," Chu Lễ cắn nhẹ môi cô, nói nhỏ, "Bao giờ về đi cắt."

Quốc khánh tháng mười, giao thông hỗn loạn, một ngày sau bọn họ mới lên đường trở về thành phố Nghi Thanh.

Lâm Ôn ngủ trên xe, ngồi trước nắng gắt, Chu Lễ dỗ dành cô ra ghế sau ngồi.

Lúc này Lâm Ôn cũng không kiên trì muốn ở cùng anh nữa, Lâm Ôn ngừng suy nghĩ, co ro nằm ở ghế sau.

Gối chữ U không thích hợp làm gối, Chu Lễ gấp chăn thành từng mảnh nhỏ, nâng đầu Lâm Ôn lên, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.

Anh hôn nhẹ lên môi Lâm Ôn, dỗ dành bảo: "Ngủ đi."

Mí mắt Lâm Ôn khẽ run, thứ cuối cùng cô nhìn thấy là gương mặt Chu Lễ.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Xe xóc nảy với biên độ rất nhỏ, Lâm Ôn mơ về ba tháng trước.

Ba tháng trước, Chu Lễ hỏi cô qua điện thoại: "Em muốn xuất ngoại không?"

Cô tìm một mảnh phấn dưới bảng đen ở lối vào cửa hàng Chopin, nhặt nó lên, viết thêm một nét ngang lên chữ "Thật".

Cô lại xuất hiện ở ngoài trấn Ninh Bình, trong một khách sạn nhỏ bên đường.

Đêm hôm đó mưa tầm tã, con đường đi nhỏ trước khách sạn trải bằng rơm rạ, xe của Chu Lễ đột nhiên quay đầu trên đường, lao thẳng về khách sạn.

Cô cầm ô đứng trên sân thượng, đi qua đi lại một hồi rồi lao xuống cầu thang, chạy đến chỗ người vừa bước xuống xe, không cần anh phải đội mưa chạy vào, cô nâng ô lên che cho anh.

Cảnh tượng thay đổi, cô bỗng nhiên đi tới ngày đó.

Chu Lễ cầm tay cô, đối diện với cả một dãy phố bán đồ ăn trên vỉa hè, nói: "Bệnh này của em dễ chữa thôi, cảm thấy bọn tôi buồn nôn đúng không? Tôi cho em thời gian dài quá rồi, bây giờ em chọn một cho tôi!"

Lâm Ôn sững sờ, bờ môi nhúc nhích, khẽ khàng nói ra một chữ...

"Anh."

Lại là một đêm mưa phùn lất phất, Viên Tuyết tức giận trốn đi, Lâm Ôn vô cùng lo lắng tìm kiếm.

Chu Lễ bóp chặt eo cô, chất vấn cô: "Em quên rồi đúng không, lý do em từ chối anh đều là vì người khác, em chán ghét mối quan hệ phức tạp, em không muốn dính dáng đến bạn bè của bạn trai cũ, em không nghĩ để bạn bè ở giữa phải thấy xấu hổ, nhưng từ đầu tới cuối em chưa bao giờ nói em không thích anh. Em có thừa nhận hay không?"

Tay cô gỡ tay Chu Lễ ra, không có khí lực, trong lòng có giọng nói trả lời...

"Vâng."

Sau đó trên đường cáp treo đi tới Hoán Lạc Cốc, Chu Lễ mang cho cô một chai rượu Giang Tiểu Bạch.

Anh nhẹ nhàng xé đi 48 tờ giấy ra mắt mà cô để quên trên cánh tay, nói: "Chuyện này có vấn đề gì đâu, sau này quen biết ít người lộn xộn đi, kế tiếp tìm người đúng đắn."

Tay phải cô cầm chai rượu, lạnh buốt, tay trái bị Chu Lễ nắm lấy, sưởi ấm bàn tay, không rút ra được.

Cô chỉ có thể nắm chặt tay anh.

Sau đó nữa, cô đứng ở một nơi hoang vu dã ngoại.

"Kế hoạch trước mắt là như thế này, thời gian cụ thể còn phải xác nhận lại..."

Lời nói xa lạ âm ỷ lọt vào tai Lâm Ôn, Lâm Ôn mở mắt ra, ngơ ngác chống ghế xe ngồi dậy.

Cô vẫn còn trong xe Chu Lễ, xe đã ngừng, ngoài cửa sổ xe là một cánh đồng hoang vu.

Lâm Ôn giật mình, chậm rãi mở cửa xe.

Chu Lễ đang nói chuyện cùng ai đó, nhìn thấy Lâm Ôn xuống xe, anh vẫy tay, ngừng nói chuyện, đi trở về bên cạnh xe.

Mùa thu trời cao tươi mát, xe không mở máy lạnh, Lâm Ôn dựa vào ghế ngủ, đổ một lớp mồ hôi mỏng, tóc dính trên trán ướt đẫm.

Chu Lễ vuốt lọn tóc ướt của cô, hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?"

"Ừm, sao lại ở đây?" Lâm Ôn nhìn về phía trước.

Cô đã từng đến vùng đất hoang vu này, lúc trước khi đến biệt thự của Uông Thần Tiêu để nghỉ mát, Viên Tuyết lái xe sai đường và chạy xe đến đây.

Nơi này cỏ thưa thớt, phóng mắt ra xa không nhìn tới điểm cuối cùng, lúc trước là nơi hoang vu không người ở, bây giờ đến không ít người, có người cầm vở viết gì đó, có người lại cầm dụng cụ đo lường tính toán, còn có drone bay trên đỉnh đầu.

Chu Lễ nói: "Cụ Trịnh vừa mua mảnh đất này, muốn xây dựng một thiên đường nhập vai với bối cảnh thế giới thực ở đây. Công việc mới của anh là chịu trách nhiệm cho dự án này."

Lâm Ôn sửng sốt, chuyện này nằm ngoài dự tính của cô.

Chu Lễ bóp cằm cô, hỏi: "Ngốc rồi hả?"

Lâm Ôn ngắm nhìn bốn phía, chỉ vào nửa bên mà họ từng đi tới: "Bên kia cũng xây sao?"

"Bên kia cũng được mua lại, cụ thể vẫn chưa quyết định." Chu Lễ nắm tay cô, nói, "Đi, dẫn em đi dạo chơi."

Họ băng qua con đường nhỏ, đi đến nửa bên kia của nơi hoang vu.

Thu đến, cỏ cây dần dần đìu hiu, nơi này lại không thay đổi gì, bởi vì cây xanh ở đây vốn rất ít, dưới chân toàn là bùn đất và đá sỏi.

"Em ngủ choáng váng rồi hả?"

"Không choáng. Anh phải làm việc với bọn họ à?"

"Không cần, qua xem rồi đi thôi." Chu Lễ hỏi: "Ngày đó tụi mình đi đâu nhỉ?"

Ngày hôm đó cô và Chu Lễ xuống xe, vừa tán gẫu vừa đi dạo loanh quanh.

Ở đây không có vật tham chiếu, nhưng cuộc trò chuyện và cước bộ của bọn họ có thể tham chiếu được.

Lâm Ôn dừng chân, Chu Lễ cũng dừng lại theo.

Lâm Ôn ngẩng lên hỏi: "Anh còn nhớ những lời chúng ta từng nói ở đây không?"

Chu Lễ nói: "Nhớ kỹ."

Khi đó là tháng tư, bọn họ nói rất nhiều, thời gian cách bây giờ đã trôi qua quá lâu, Lâm Ôn cho là mình đã không còn nhớ rõ, nhưng khi cô thử nhớ lại, rất nhanh đã nói rành mạch: "Anh không cảm thấy ở đây không phải gặp ai cũng là một ưu điểm sao?"

Khóe miệng Chu Lễ khẽ cười, cũng ôn lại cùng cô: "Cái này mà là ưu điểm gì."

Lâm Ôn bĩu môi nói tiếp: "Anh cho rằng phiền não của người ta từ đâu mà ra?"

Chu Lễ nói: "Tiền."

Lúc trước Lâm Ôn không biết tại sao Chu Lễ lại thốt ra câu trả lời này, nhưng giờ cô đã thực sự hiểu những gì Chu Lễ nói: "Bản chất của con người là không bao giờ hài lòng, người có tiền lại càng khó thỏa mãn", là nói đến ba mẹ của anh.

Chu Lễ tiếp tục nhớ lại: "Em cảm thấy, phiền não của con người bắt đầu từ người khác à?"

Lâm Ôn nói: "Phải nói là quan hệ giữa người với người thì đúng hơn."

Chu Lễ lúc đầu cũng không hiểu rõ câu trả lời của Lâm Ôn, nhưng bây giờ anh đã hiểu được.

Chu Lễ vuốt má Lâm Ôn hỏi: "Bây giờ em còn thấy vậy không?"

Lâm Ôn gật đầu: "Em còn chưa thêm đủ 20 bạn tốt, danh sách bạn bè bây giờ vẫn chưa đủ 58 lượt thích nữa."

Chu Lễ buồn cười: "Nghiêm trọng quá nhỉ."

"..."

Lâm Ôn khẽ cười, hỏi lại: "Vậy còn anh?"

"Chân lý không đổi." Chu Lễ nói một cách đương nhiên.

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Anh có từng nói với em chưa, ba anh ở nước ngoài nuôi hai con chó."

"Chưa ạ" Lâm Ôn hiếu kì: "Là giống gì thế?"

"Một con chăn cừu Đức, một con Labrador."

Hai người nắm chặt tay nhau đi đến vị trí dừng chân lần trước.

“Chắc là ở đây.” Lâm Ôn nói.

"Là nơi này." Chu Lễ nói.

Lần trước Viên Tuyết gọi họ quay về để lên xe.

Lần này không ai làm phiền cả hai, bọn họ vừa nói chuyện trời đất, vừa tiếp tục tiến lên.

Không biết đi bao lâu, Lâm Ôn thấm mệt. Hôm nay cô lại đi một đôi giày có đế mỏng, dẫm trên đá làm chân cô đau.

Chu Lễ hỏi: "Em còn muốn đi dạo không?"

Lâm Ôn lắc đầu: "Quay về xe đi."

Chu Lễ quay lưng lại, khom lưng nói: "Leo lên."

Những "mệnh lệnh" của anh bao giờ cũng lời ít ý nhiều, Lâm Ôn nhảy lên lưng anh, lưng Chu Lễ rộng rãi cứng cáp, cước bộ vững vàng.

Ngọc Phật rủ xuống từ cổ Lâm Ôn, rơi xuống cổ Chu Lễ, Lâm Ôn nhìn thấy, cô bảo Chu Lễ: "Những lời cuối anh nói với em hôm đó, em vẫn còn nhớ rõ."

Chu Lễ nói: "Em nói xem."

"Anh nói, người bỏ tập thể sống một mình, không phải dã thú thì chính là thần thánh. Anh còn bảo, những rắc rối của quan hệ giữa các cá nhân với nhau tuân theo bản chất xã hội loài người. Đừng cố trốn tránh nó, hãy đánh bại nó."

Chu Lễ dừng bước, quay đầu nhìn người sau lưng.

Lời này nhớ quá rõ ràng.

Nơi này cách xe còn hơn một trăm mét, cách đó không xa người đến người đi, phía sau lại tiêu điều vắng vẻ.

Lâm Ôn nhìn vào hai mắt Chu Lễ, cảnh tượng giống như trong giấc mộng ban nãy, nhìn thẳng vào chính mình.

"Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói những lời này với em, cho tới bây giờ em cũng chưa tâm sự những lời này với bất kỳ ai cả."

Thì ra bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của cô đã dõi theo Chu Lễ.

Chu Lễ yên lặng nhìn cô, mặt hai người gần trong gang tấc.

"Ôn Ôn."

"Vâng?"

"Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi?"

"Ngày thứ bốn mươi lăm."

"Đừng đếm ngày nữa."

"Sao vậy?"

"Anh sẽ không bỏ em." Cho nên bọn họ không cần phải đếm ngày, bọn họ sẽ bên nhau tới già.

Cô có thể hưởng thụ sự cô độc, cũng không còn phải trốn tránh đám đông.

Anh sẽ là chuyến đò trong vùng hoang vu của cô, đưa cô từ đây đến đó, đến bất cứ nơi nào cô muốn.

Chu Lễ dịu dàng hôn người đang nằm trên lưng mình.

Trời xanh mây trắng, gió mát thổi qua, trong nơi hoang vu này, thời gian ở đây xoay vần.

"Được."