Chương 67

Chỉ một giây trước khi bị lột sạch, Lâm Ôn kịp thời kêu lên: "Em chọn thêm hai mươi người bạn tốt nữa!"

Đáng tiếc Chu Lễ tạm thời không thể dừng lại nửa giây, chơi đùa Lâm Ôn quá sức.

Không biết phim đã chiếu được bao lâu, nội dung đã tới giai đoạn nhân vật chính và nhân vật phản diện quyết sống mái với nhau, vũ khí hạng nặng điên cuồng bắn phá, trong màn tia lửa văng tung tóe khắp nơi, Chu Lễ rốt cuộc mới buông tha cho Lâm Ôn.

Nửa bên xe đã bị Lâm Ôn đạp bẩn, Chu Lễ không để cô ngồi vào chỗ đó, anh lần nữa điều chỉnh chỗ ngồi, vẫn để Lâm Ôn ngồi trên đùi anh như trước.

Vốn dĩ trên giá đựng cốc có một chai nước khoáng, nhưng vừa rồi bị đá xuống thảm sàn, Chu Lễ nhặt nó lên, mở nắp chai đưa cho Lâm Ôn uống.

Lâm Ôn uống một ngụm, cô không cẩn thận bị sặc, ho sù sụ.

Chu Lễ vỗ lưng cô bảo: "Uống nước mà còn có thể sặc được, em sặc vào khí quản rồi hả?"

Lâm Ôn muốn đứng dậy khỏi đùi anh, Chu Lễ cau mày lại, siết chặt tay, ôm eo cô từ chối: “Em làm sao vậy?” Anh hỏi.

Lâm Ôn sặc đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể sốt ruột chỉ ra ngoài cửa sổ.

Chu Lễ quay đầu theo hướng ngón tay của cô chỉ, nhìn thấy nhân viên đang cúi người, nhìn vào bên trong xe của họ, môi khẽ khép mở nói chuyện, lúc đó anh mới hiểu tại sao Lâm Ôn lại có thể bị sặc nước.

Bên trong xe âm thanh ầm ĩ, căn bản không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Chu Lễ buông người cô ra, Lâm Ôn lập tức vội vàng bò đi, tư thế cũng không tao nhã lắm, Chu Lễ thích thú vỗ mông cô một cái.

Lâm Ôn vẫy vẫy tay về phía sau: "Anh còn tiếp tục à!"

Chu Lễ bóp eo cô, làm bộ muốn ôm cô kéo lại: "Vậy anh tiếp tục nha!"

"A..." Lâm Ôn vặn vẹo, đập tay anh, "Được rồi đủ rồi đó, anh đừng nghịch nữa!"

Chu Lễ không dọa cô nữa, cúi người hôn mạnh lên cánh tay cô, đợi khi cô ngồi vững vàng, Chu Lễ mới mở cửa kính xe ra.

Kính xe được dán tấm chắn, người bên ngoài căn bản không thấy rõ tình huống bên trong, nhân viên trông ô tô của rạp chiếu phim có kinh nghiệm, sẽ không đứng ngoài tấm kính chắn gió, cũng sẽ không liều lĩnh gõ cửa xe của người khác.

Chờ một hồi cũng không có động tĩnh, nhân viên vừa định đổi xe, cửa sổ xe liền hạ xuống.

Trong xe mọi thứ đều bình thường, nhân viên tay xách đồ chào hàng: "Làm phiền rồi, hai vị muốn đồ uống hay đồ ăn vặt không, chỗ chúng tôi còn có thể cung cấp đồ ăn khuya, đồ nướng bún thập cẩm cay vân vân, rất nhiều lựa chọn."

Vừa nói, anh ta vừa đưa thực đơn vào trong xe, lại cầm một túi đồ lên và nói: "Tối nay chúng tôi có một sự kiện, chuyển tiếp trong nhóm bạn bè, nếu hơn năm mươi tám người, còn có thể tặng ngài một phần quà lớn vào giờ nghỉ trưa."

Trong túi quà có một chiếc chăn, một chiếc gối chữ U và một đôi nút tai.

Chu Lễ nhìn về phía Lâm Ôn: "Muốn không?"

Lâm Ôn thật sự hơi hơi thích, cô gật đầu.

Chu Lễ không nhúc nhích: "Muốn thì em tự lấy đi."

"..."

Sau vài giây, Lâm Ôn giơ điện thoại di động lên và hướng ống kính về phía mã QR do nhân viên đưa ra.

"Tít..."

Không ngờ ngay sau đó thỏa thuận cá cược bắt đầu được thực hiện.

Lâm Ôn nhìn người "bạn tốt" thứ 151 trong điện thoại của mình, bấm vào danh sách bạn bè của đối phương, tìm người đầu tiên để chuyển tiếp.

Trước giờ cô chưa từng nhờ danh sách bạn bè của mình like hộ, tìm kiếm danh sách bạn tốt, trong lòng cô thầm tính toán một chút, cảm thấy muốn tập hợp đủ 58 like khá là khó, nếu là Chu Lễ có 1607 người bạn tốt thì chuyện đúng là dễ như trở bàn tay.

Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, vừa lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Chu Lễ.

Trái tim Lâm Ôn đập rộn, cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu Lễ nắm tay cô, kéo đến bên miệng hôn vào cái. Trong lòng anh mềm thành một vũng nước nhưng lời này anh không nói ra được, chỉ có thể tùy ý tán dóc: "Em muốn tiếp tục không?"

"Cái gì cơ..." Lâm Ôn cười cười, vươn đầu ngón tay ra chọc nhẹ môi anh, lúc này mới cùng anh tính sổ, "Anh chưa bao giờ nói nơi này sẽ có nhân viên qua lại."

Chu Lễ nói: "Đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây mà, làm sao anh biết được."

Lâm Ôn nói: "Anh chỉ biết làm càn thôi!"

Chu Lễ điềm nhiên như không có việc gì, bảo: "Anh có cần phải chứng thực đánh giá này của em về anh không?"

"... Vậy em thu hồi lời vừa nói."

Chu Lễ thật ra không nhịn được, ôm người vào lòng lại hôn kịch liệt, hai người cười đùa nửa ngày, bộ phim cũng đến hồi kết thúc nhưng cả hai không xem lọt cảnh nào.

Lâm Ôn đẩy anh lại, sửa sang quần áo rồi nói: "Em muốn xem phim."

Chu Lễ vừa rồi không uống nước, lại cầm chai nước khoáng lên, uống cạn nước rồi hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"

"Anh đói rồi à?"

"Không đói."

"Em cũng không đói."

Chu Lễ để Lâm Ôn chuyển tiếp cho người bạn thứ 151 trong Wechat, gọi người mang hai chai nước tới.

Đồ uống đến không bao lâu, Lâm Ôn xem qua vòng bạn bè cũng chỉ có mười hai lượt thích.

Lâm Ôn lật điện thoại lại, nhìn màn hình chiếu phim lớn ngoài xe nói: "Chúng ta xem thâu đêm đi."

Chu Lễ không có ý kiến: "Được."

Lâm Ôn nói tiếp: "Thâu đêm xong thì tiện thể đi xem mặt trời mọc."

Chu Lễ hiểu rõ cô: "Em cứ phải xem em có thể thức trắng đêm được không đã."

Quả nhiên, nói là muốn xem thâu đêm nhưng Lâm Ôn lại ngủ thϊếp đi sau khi xem hai bộ phim. Chu Lễ vặn nhỏ âm lượng radio lại, gạt đi lọn tóc dài che khuất mắt Lâm Ôn, nhìn dáng vẻ cô ngủ thϊếp đi.

Còn rất ngon miệng, làm tỉnh lại đúng là đáng tiếc.

Một lúc sau, Chu Lễ nhìn thấy nhân viên đi trên lối đi, liền kéo cửa kính xe xuống, lẳng lặng ra hiệu về phía bên kia.

Nhân viên công tác đi tới, Chu Lễ nhẹ giọng hỏi: "Gói quà bao nhiêu tiền?"

Chu Lễ mua một gói quà với giá cao, mở ra lấy chiếc chăn bên trong nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Ôn.

Chu Lễ cũng nằm xuống.

Cửa sổ trên đỉnh đầu trong suốt, ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, ở ngoại ô hẳn là không thiếu côn trùng chim chóc, nhưng trong xe cũng không nghe thấy.

Chu Lễ nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên Nhậm Tái Bân mang Lâm Ôn đến tụ tập, cũng là một ngày trời đầy sao như đêm nay, văng vẳng tiếng côn trùng rả rích.

Sau khi gặp lại ở ký túc xá, anh gặp lại Lâm Ôn lần thứ hai.

Chu Lễ không nhớ rõ khoảng cách giữa hai lần gặp là bao lâu, lúc đó anh vừa đưa Chu Thanh Hà đi Hồng Kông, ngoài việc chú ý đến tình trạng của Chu Thanh Hà, công việc của anh cũng tăng lên, anh bận đến mức không có thời gian nghĩ về một cô bé mới chỉ ở bên cạnh hai ngày rưỡi hơn sáu năm trước, vẫn là một cô bé hoàn toàn không nhận ra anh, thậm chí có thể đã quên anh như một người qua đường.

Nhưng thỉnh thoảng anh có đến thăm nhóm bạn của Nhậm Tái Bân một vài lần, anh đi bộ một lúc, trong đầu xẹt qua gương mặt của năm 15 tuổi và gương mặt của năm 20 tuổi của cô, nghĩ đến cô năm 15 tuổi đang tìm cách trốn xuống khỏi xe lửa, đến cùng đuổi theo anh gọi gì đó.

Lại nghĩ đến cô năm 21 tuổi, sớm như vậy đã có bạn trai rồi.

Ngay sau đó, lại có những tin nhắn mới trên Wechat, kéo anh trở lại thực tại bận rộn và vô cùng rắc rối.

Bởi vì anh sống trong thực tại, anh không có thời gian để nghĩ về những điều không liên quan, nhưng khi anh gặp lại Lâm Ôn trong bữa tiệc tụ họp, anh khó tránh khỏi sẽ chú ý đến cô hơn một chút, và cũng nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu.

Thì ra sau gần ba tuần, ngày anh gặp lại cô cũng là ngày anh tiễn Chu Thanh Hà lên máy bay.

Tại buổi họp mặt đó, họ đến trang trại ở nông thôn, do người thân của Chopin mới mở, để họ chơi miễn phí và giúp quảng cáo sau khi trở về.

Bọn họ ai cũng uống đồ uống ăn hạt dẻ cười cười nói nói, Lâm Ôn ngồi bên cạnh Nhậm Tái Bân, một mực không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Viên Tuyết là người trước nay trưởng thành, tùy tiện gọi: "Lão Nhậm, cậu chăm sóc Lâm Ôn chút đi, chỉ biết có ăn mình, mấy ngày cậu không được ăn rồi hả?"

Nhậm Tái Bân mỉm cười, quay lại hỏi Lâm Ôn: "Em muốn ăn gì, anh bóc cho em?"

"Không cần." Lâm Ôn lắc đầu.

Cũng không phải Lâm Ôn không ăn một chút gì, cô vẫn ăn hai hạt dẻ cười, bốn miếng vỏ màu trắng sữa nằm gọn trên bàn trước mặt cô.

Nhậm Tái Bân thấy cô không muốn liền nắm chặt tay cô, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng mọi người.

Ghế bên hồ đều là ghế dài, bàn là bàn thấp, bọn họ cùng ngồi một ghế, hai tay bắt chéo lên ghế, Chu Lễ nhìn một cái rồi nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác.

Uông Thần Tiêu thấy hạt dẻ ăn mới mẻ mà ngon, muốn mua một tí, buổi tối chủ trang trại mang đến một đống hạt mới đóng gói, đều là do nhà mình tự sản tự tiêu, nói là cho mọi người, không lấy tiền.

Bọn họ đương nhiên không đồng ý, tất cả đều muốn bỏ tiền mua, Chu Lễ trước giờ không hứng thú với những đồ ăn vặt nhỏ nhỏ này, anh không nói gì.

Trái lại Lâm Ôn lại hiếm khi chủ động nói: "Em muốn hai túi hạt dẻ cười."

Cô mua hai gói hạt dẻ cười, sau khi ngồi xuống, cô mở một gói ra chia cho mọi người trong bàn, cô cũng bóc vỏ ăn thử một hạt, không còn dáng vẻ hàm súc chỉ ăn hai hạt có lệ buổi chiều nữa.

Cô thích ăn hạt dẻ cười, chẳng qua là lần đầu tiên đến, không quen ai cả, cô ngượng ngùng, cũng không thích ăn uống chùa, cô chỉ ăn đồ cô tự mình mua, hoặc là người khác cho cô.

Viên Tuyết quen cô từ trước ngồi nhích lại gần cô một chút, lại cầm theo một nắm lớn hạt mắc ca và quả hồ đào tới, cùng cô vừa ăn vừa nói chuyện, còn bóc vỏ hạt mắc ca cho cô.

Lâm Ôn có qua có lại, cũng bóc hạt dẻ cười cho Viên Tuyết, về sau hạt mắc ca và quả hồ đào Lâm Ôn cũng ăn không ít.

Chu Lễ gọi điện thoại cho một đồng nghiệp, vừa kể công sự vừa tùy ý chọn một điểm hạ mắt, không xa không gần, vừa khéo rơi xuống người Lâm Ôn.

Ban đêm trên núi tiếng ếch kêu không ngừng, Viên Tuyết đã ăn đến no căng, ném một cái vỏ hạt sang chỗ Uông Thần Tiêu bên kia, Viên Tuyết nói: "Lão Uông, bắt cho em một con ếch xanh đến đây nào!"

Uông Thần Tiêu lấy vỏ hạt từ trên tóc xuống, thuần thục ứng phó: "Bắt ếch xanh là phạm pháp đấy."

Viên Tuyết nói: "Vậy em muốn nòng nọc của ếch xanh!"

Uông Thần Tiêu kêu: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà!"

Viên Tuyết cười lại ném một cái vỏ khác sang bên đó, nắm tay Lâm Ôn chạy đến khu bên cạnh, thật sự ngồi xổm xuống đi tìm nòng nọc, chỉ tiếc tìm hơn nửa tiếng hai cô vẫn không thu hoạch được gì.

Đêm nay bọn họ qua đêm tại nông trường, Lâm Ôn cùng Viên Tuyết ngủ một phòng, Chu Lễ cùng Chopin ngủ trên tầng hai.

Nửa đêm mưa xuống, tiếng mưa kêu tí tách, Chu Lễ rời giường mở cửa ban kính công ra.

Thời gian đó chất lượng giấc ngủ của anh không tốt, ban đêm ngủ rất trễ, sáng lại tỉnh sớm, trời mới tờ mờ sáng, cửa sổ trong phòng đóng chặt oi bức không chịu được, sau khi anh tỉnh lại bèn ra mở cửa ban công.

Một cơn gió lạnh thổi qua, đi cùng mưa bụi nhỏ, nâng cao tinh thần.

Chu Lễ dứt khoát đứng trên ban công.

Buổi sáng trên núi trời mưa mù mông lung, không khí tràn ngập hương thơm của cây cỏ, một bóng người nhỏ mặc váy dài ngồi xổm ở dưới lầu, bóng dáng đó cầm một chiếc ô trong suốt.

Không bao lâu, cô đứng lên, quay người hướng về phía căn nhà.

Tầng hai không cao, độ cận thị của Chu Lễ lại thấp, chỉ ảnh hưởng anh nhìn các đồ dùng công nghệ, không chút ảnh hưởng tới anh nhìn những vật khác.

Trên tay người nọ cầm một chiếc cốc nhựa trong suốt dùng một lần, dưới đáy cốc chứa vật gì đó, nhìn màu sắc là màu đen.

Ông bà nội Chu Lễ ở nông thôn lâu, Chu Lễ biết, trong các rãnh sau mưa rất dễ xuất hiện nòng nọc.

Anh nhìn cô ôm cái cốc trước ngực, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, tay cầm ô, giày vải bước trên cỏ ướt, chậm rãi đi về phía tòa nhà nhỏ.

Anh nhìn xuống cô cả một đường, cô cũng không ngẩng đầu lên.

Trưa hôm đó bọn họ chuẩn bị ra về, Viên Tuyết cầm chiếc cốc nhựa kêu ca với Uông Thần Tiêu: "Anh xem đi, anh xem đi nè, cần anh làm gì!"

Dưới đáy chén có bốn năm con nòng nọc đang bơi tới bơi lui, Lâm Ôn mặc váy dài lại mua hai túi hạt dẻ cười, Chu Lễ đút tay vào túi, chậm rãi đi xuống tầng, nói với chủ trang trại: "Cho con một túi với."

"À" Ông chủ chỉ vào hai túi trong tay Lâm Ôn nói: "Hai túi cuối cùng cô ấy đã mua lại rồi."

Chu Lễ nhìn về phía Lâm Ôn.

Lâm Ôn lấy một túi từ trong túi nilon ra, điềm đạm nhã nhặn nói: "Túi này cho anh đó."

Chu Lễ nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau trong lần tụ họp này, và cũng đã nói với nhau những lời đầu tiên.

Chu Lễ trở về nhà với gói hạt dẻ cười này, không lâu sau đó, ông bà đã muốn thu xếp xem mắt cho anh.

Thật ra, khi anh vừa tốt nghiệp đại học, ông bà đã đưa chuyện xem mắt vào lịch trình rồi, nhưng anh thực sự không có hứng thú với chuyện yêu đương, quan trọng nhất là sự nghiệp của anh chỉ vừa bắt đầu, hết ngày này đến ngày khác, căn bản không có thời gian cho việc này.

Người già quan niệm truyền thống, bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Chu Lễ suy nghĩ, anh cũng không phải người theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu như gặp được người có duyên, anh cũng không ngại trong cuộc sống xuất hiện thêm một người.

Anh đồng ý xem mắt, ông bà dường như không thể tin được, họ liên tục dặn anh không được giở trò.

Chu Lễ đi gặp hai người, gặp xong là thôi luôn, ông bà đập bàn đứng dậy, nói khó trách lúc đó anh lại đồng ý dễ dàng như thế, thì ra là muốn qua loa.

Chu Lễ đập hạt dẻ cười, đập một hạt liền ném vỏ vào thùng rác ở đằng xa, vỏ rơi tót vào trong thùng, kêu lách cách.

Mỗi lần đều trúng chính giữa.

"Cộp..."

Xe ô tô chạy ngang qua, dường như bánh xe va phải cái gì đó, phát ra tiếng động như vậy.

Chu Lễ nhập nhèm mở mắt ra, cửa thủy tinh trên nóc xe sáng sủa quang đãng, mặt trời mọc ở đằng xa vừa mới nhô ra khỏi đỉnh núi, ánh sáng nhuộm đỏ lá xanh trên núi.

Trên bãi cỏ lác đác vài chiếc xe, màn hình chiếu phim trắng xóa, khắp nơi chỉ còn lại tiếng gió thổi cỏ lay.

Chu Lễ quay đầu lại.

Người ngồi trên ghế phụ trùm chăn, đầu nghiêng sang một bên, thân hình hơi cong, lông mi dài và dày, kể cả trong lúc ngủ khóe miệng cô cũng hiện lên một nụ cười nhạt nhàn.

Chu Lễ ôm cả người cả chăn vào lòng, Lâm Ôn bị đánh thức, mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng.

Chu Lễ nói: "Nhìn mặt trời mọc."

Lâm Ôn nghe thấy "mặt trời mọc" thì mở bừng mắt ra.

Mặt trời vàng kim ở đỉnh núi phía xa giang hai cánh tay, ôm ấp buổi sớm tươi đẹp vào lòng.

Chu Lễ hỏi: "Nhìn đẹp không?"

Lâm Ôn đáp: "Đẹp lắm."

Chu Lễ cúi đầu, đặt lên môi người trong lòng một nụ hôn.