Chương 48

Editor: Trà Xanh

Sau khi bước lên bậc thang của khách sạn, Chu Lễ mới thả người xuống. Hai chân của Lâm Ôn rốt cuộc đáp xuống đất, nhưng lại cảm giác như dẫm trên không, lòng bàn chân trống rỗng.

Chu Lễ nhanh chóng đẩy cửa kính, chờ người đi vào, quay đầu thì thấy Lâm Ôn nghiêng dù, còn đứng sau lưng che mưa to cho anh. Anh rút dù trong tay Lâm Ôn, thúc giục: “Mau vào đi em.”

Lâm Ôn bước vào ngay lập tức, Chu Lễ xẹp dù cho cô.

“Khách sạn” này thoạt nhìn chính là một ngôi nhà tự xây, tường quét sơn trắng, nền xi-măng, quầy lễ tân rất đơn giản, không thấy chỗ ăn.

Toàn bộ không gian tầng 1 có cảm giác không lớn nhưng rất sạch sẽ.

Giày da của Chu Lễ dính đầy bùn, anh đã đạp bớt ngoài cửa mới đi vào, nhưng vẫn không tránh khỏi tạo ra một chuỗi vết chân bùn.

Khách sạn chỉ có hai người trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, trông giống như ông bà chủ.

Bà chủ ăn mặc chỉnh tề, đón tiếp khách: “Không sao, không sao, cứ vào đi, bên ngoài mưa to quá.”

Ông chủ hơi bị còng lưng, trầm lặng ít lời, cầm cây lau nhà để Chu Lễ dẫm lên vài cái, sau đó lau sạch các vết chân bùn, Chu Lễ nói lời cảm ơn và hỏi: “Ở đây có đồ ăn không?”

“Có có, tuy nhiên không có nhiều món, cô cậu nhìn xem có muốn ăn hay không.” Bà chủ nhiệt tình nói.

“Khách sạn” chủ yếu là chỗ dừng chân, nhân tiện ăn uống luôn, không có đầu bếp chuyên môn và thực đơn. Bà chủ dẫn họ vào bếp, cho họ xem nguyên liệu nấu ăn có sẵn, chút nữa bà sẽ xuống bếp nấu.

Chu Lễ và Lâm Ôn không kén chọn, họ gọi một phần nghêu hấp trứng, một phần măng chưng dưa chua, và một phần ớt xanh xào thịt bằm.

Chỗ ăn là nhà ăn nhỏ gần cửa chính, lúc nãy cửa nhà ăn đóng lại, hai người không để ý.

Nhà ăn không có điều hòa, chỉ có quạt điện.

Chu Lễ bật quạt điện, Lâm Ôn đưa khăn giấy cho anh: “Anh mau lau đi.”

Bên ngoài mưa thật to, trên người hai người vẫn còn dính nhiều nước mưa, Lâm Ôn đỡ hơn một chút, phía sau cánh tay và ống quần của Chu Lễ đều ướt đẫm.

Chu Lễ kéo quần áo phía sau lưng, lau cổ và cánh tay, sau đó ngồi xuống lau giày da.

Đôi giày da trông thật thảm, Lâm Ôn liên tục đưa khăn giấy cho anh, từng tờ khăn giấy biến thành màu đen, giày của Chu Lễ cuối cùng được giải cứu.

Món ăn đơn giản, được dọn lên rất nhanh, bà chủ đứng bên cạnh giới thiệu: “Nghêu mới mua lúc sáng, ngâm sạch cát cả buổi nên tuyệt đối sạch sẽ!”

“Trong măng có ướp đường, cô cậu ăn có quen không?”

“Ớt xanh có thể hơi cay, nếu cô cậu ăn không được thì nói tôi biết, tôi đổi món cho cô cậu.”

Hiếm khi gặp phải người chủ nhiệt tình như vậy, Lâm Ôn liên tục nói lời cảm ơn.

Cuối cùng bà chủ không quấy rầy nữa, hai người ngồi trước quạt điện từ từ ăn trưa.

Cửa nhà ăn không đóng để dễ thông gió, bên ngoài cửa sổ đóng chặt, trời mưa như bão cát, sắc trời đen nghịt, sấm sét ầm ầm rất đáng sợ.

Lâm Ôn lơ đãng ăn cơm, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nghĩ đến ba mẹ của em à?” Chu Lễ hỏi.

“…… Dạ,” Lâm Ôn ngậm cơm nói, “Không biết mấy ngày nay ba mẹ thế nào.”

Ba mẹ cô đã lớn tuổi, luôn bị đau nhức xương và cơ bắp mỗi khi trời mưa. Lâm Ôn nhớ rõ, ba mẹ tới đây đã năm ngày, trời cũng mưa liên tục năm ngày.

Di động trên bàn reng vài tiếng, có WeChat mới. Lâm Ôn nhìn thoáng qua, tính năng nhận dạng khuôn mặt tự động mở khóa, trên màn hình hiển thị tên người gửi.

Lâm Ôn nhíu mày, không đυ.ng vào di động, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Chu Lễ nhìn lướt qua tên họ, anh không nói gì, một lát sau, anh mới lên tiếng: “Đã nghĩ sẽ nói gì với ba mẹ em chưa?”

Lâm Ôn chậm rãi lắc đầu, cô nhìn Chu Lễ.

Không nhìn thấy phía sau lưng Chu Lễ, không biết quần áo anh đã khô chưa, nhưng ống quần của anh vẫn còn ướt, Lâm Ôn liếc nhìn dưới bàn.

Cô nhớ nhiều điều Chu Lễ từng nói. Ví dụ như “Người đơn độc không phải là dã thú, mà là thần thánh”, hoặc là, “Một khi con người tìm kiếm sự giúp đỡ từ mê tín, đương nhiên sẽ cố tình bỏ qua một số thực tế, dù sao những điều kỳ diệu do mê tín tạo ra càng có thể khiến người ta ngạc nhiên và thỏa mãn hơn”.

Chu Lễ không phải là người nói nhiều, thông thường anh thích im lặng hơn, anh hơn cô 4 tuổi, nhưng trưởng thành hơn hẳn cô.

Từ trước đến nay, Lâm Ôn không hỏi người khác khi làm gì. Từ lúc lớn lên và hiểu chuyện, cô âm thầm quyết định một mình.

Nhưng lần này bên cạnh cô có người, Lâm Ôn muốn thử, cô trưng cầu ý kiến của Chu Lễ: “Ngay từ đầu em muốn khuyên họ quay về lần này, nhưng vừa rồi em lại do dự.”

Cô lo lắng ba mẹ không vui, cũng lo ba mẹ sẽ xấu hổ vì đã nói dối là đi du lịch.

Chu Lễ đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, ngẫm nghĩ, anh hỏi: “Ba mẹ em bao nhiêu tuổi?” Anh đoán khoảng 70 tuổi.

Lâm Ôn nói: “Họ đều 70.”

“Trạc tuổi ông bà cụ Trịnh.” Chu Lễ nói ra quan điểm riêng của mình, “Từ trước đến nay anh cảm thấy, chỉ cần người lớn tuổi không làm chuyện thiếu đạo đức, họ có thể sống như họ muốn.”

Lâm Ôn hỏi: “Nếu họ bị lừa thì sao?” Cho dù ngôi chùa là chính quy, nhưng Lâm Ôn vẫn nghi ngờ.

Chu Lễ hỏi lại: “Họ đã bị lừa chưa?”

Lâm Ôn nhíu mày, lắc đầu.

Chu Lễ nói: “Em đã phán đoán trước về chuyện này, bản thân em tự có lập trường nhưng em chưa cho ba mẹ em cơ hội.”

Tim Lâm Ôn nhảy lên, Chu Lễ và cô nhìn nhau.

Mô tả này quá quen thuộc, đổi “ba mẹ” trực tiếp thành Chu Lễ, cũng không có gì cần chống lại.

Lâm Ôn mím môi dưới, Chu Lễ nhìn cô cười, không lôi chuyện cũ ra nói.

Tiếp tục quay lại chủ đề, Chu Lễ nói: “Em băn khoăn quá nhiều, cũng thiếu giao tiếp với ba mẹ của em. Em có thể nhìn vào hành vi của chùa một cách trung lập trước, sau đó suy nghĩ về bước tiếp theo.”

Lâm Ôn trầm ngâm.

Chu Lễ nắm tay phải của cô, cắm đôi đũa của cô vào đồ ăn và nói: “Vừa ăn vừa nghĩ, đồ ăn sắp nguội lạnh rồi.”

Vì thế Lâm Ôn vừa ăn vừa nghĩ.

Nếu ba mẹ đi lễ Phật bình thường, cô không nhìn thấy cảnh quỳ lạy và nhét tiền, cũng không nghe những câu chuyện phóng đại của người khác, hôm đó tâm trạng cô có thăng trầm lớn như vậy hay không?

Lâm Ôn ăn xong mới nói: “Em muốn xem hình hình hiện tại của ba mẹ trước.”

Họ trở nên tồi tệ hay tốt hơn, đây mới là yếu tố quan trọng nhất để quyết định cô nên làm gì.

Chu Lễ gật đầu, nghe cô nói.

Ăn xong, mưa trở lại bình thường. Khi rời khỏi khách sạn, con đường phía trước đã được ông bà chủ trải đầy rơm, giày vải của Lâm Ôn đạp lên rơm, chỉ ướt hai bên giày một chút, không dẫm lên nước bùn.

Đi đến gần xe, Chu Lễ nhìn thấy một chiếc xe khác đang đậu cách đó không xa.

Tòa nhà duy nhất xung quanh đây là “khách sạn nhỏ”, thời điểm bọn họ đến đây, không có xe ở gần đó, hiện tại thêm một chiếc xe, nhưng không có khách mới trong khách sạn.

“Có chuyện gì vậy anh?” Lâm Ôn đã ngồi vào ghế phụ, cô còn chưa đóng cửa xe, thấy Chu Lễ vẫn cầm dù đứng bên cạnh nên cô hỏi.

“Không có gì.” Chu Lễ vỗ đầu gối cô, ý bảo cô thu chân lại, đóng cửa bên ghế phụ, anh đi vòng qua ghế lái.

Vài phút sau, họ tiến vào thị trấn Ninh Bình, Lâm Ôn kêu dừng lại, đi vào một tiệm tạp hóa nhỏ để mua một cái áo mưa.

Đi theo hướng dẫn đường một lúc, cuối cùng họ cũng đến được ngôi chùa.

Trước cửa chùa không thể đậu xe, họ đậu xe cách chùa cả trăm mét.

Đi bộ vào trong chùa, Lâm Ôn trùm áo mưa, cố gắng che dáng vẻ của mình.

Chu Lễ bị cô làm cho buồn cười, “Lần trước em cũng ‘giả dạng’ như vậy hả?” Anh cười hỏi.

Lâm Ôn xấu hổ: “Dạ……”

Chu Lễ nắm vành mũ của cô thật chặt, hợp tác: “Ừm, thật sự không nhận ra.”

“……”

Trời đang mưa, không có gì kỳ lạ khi Lâm Ôn mặc áo mưa, Chu Lễ cầm dù đi bên cạnh cô, hai người đi theo chỗ đông người, một lúc sau là đến đại điện, bên trong đang giảng kinh.

Lâm Ôn tìm thấy ba mẹ mình trong đám đông, cô chỉ cho Chu Lễ.

Chu Lễ quan sát: “Trông khí sắc của họ khá tốt.”

Lâm Ôn gật đầu.

Xem hết giờ giảng kinh, Lâm Ôn và Chu Lễ đi theo những người này vào bếp từ xa.

Đã hơn 12 giờ, bọn họ chuẩn bị ăn cơm.

Ba Lâm và mẹ Lâm cười nói với mọi người và cầm chén đến bàn ăn, trên bàn có nhiều món chay, trên mâm đồ ăn có đũa, những người già vừa ăn vừa nhận xét các món ăn.

“Lâm Ôn, Chu Lễ?”

Lâm Ôn quay lại khi nghe thấy giọng nói, là Tề Thư Di.

Chu Lễ hơi kinh ngạc khi thấy cô, sau hai giây mới nhớ ra lần trước Lâm Ôn đã nhắc chuyện gặp Tề Thư Di ở thị trấn Ninh Bình, hóa ra không phải gặp ở thị trấn mà ở trong chùa.

Tề Thư Di đeo tạp dề, hôm nay cô làm công quả trong bếp, mới vừa xong việc, đi vệ sinh ra thì thấy hai người này.

“Đã lâu không gặp.” Tề Thư Di mỉm cười, chào Chu Lễ.

Chu Lễ nhìn cô: “Sao em ở đây?”

“Lâm Ôn không nói với anh ư?” Tề Thư Di nhìn Lâm Ôn.

Lâm Ôn nói: “Tôi không nói với anh ấy rằng chị đang làm đề tài ở chỗ này.”

“Vậy giờ đã biết phải không?” Tề Thư Di cười nói với Chu Lễ, rồi hỏi Lâm Ôn, “Sao cô lại tới nữa, ba mẹ cô……?”

Lâm Ôn giải thích đơn giản: “Hôm nay tôi tới xem thử.”

Hôm nay Tề Thư Di có nhiều việc phải làm, không thể đi với Lâm Ôn, biết ba mẹ Lâm Ôn không có chuyện gì, cô không quá lo lắng, sau vài câu trò chuyện, cô rời đi.

Chờ ba mẹ ăn trưa xong, Lâm Ôn và Chu Lễ cũng rời đi.

Họ mua một ít nhang bên ngoài chùa, đổi ít tiền mặt, sau khi quay lại thì vào từng đại điện.

Thắp hương lạy Phật, bỏ ít tiền lẻ vào thùng công đức, Chu Lễ đưa Lâm Ôn đến trò chuyện với các nhà sư trong điện.

Đi hết điện này đến điện khác, đã lạy hơn phân nửa tượng Phật, hai người đi dạo những chỗ khác trong chùa, trên đường đi gặp khách hành hương thì nói chuyện phiếm, Chu Lễ thỉnh thoảng xen vào vài câu, Lâm Ôn có khi chỉ nghe, có khi đặt câu hỏi.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Ôn nhìn ba mẹ trở về phòng ngủ, cô và Chu Lễ mới rời chùa.

Ngày mai còn trở lại đây, tối nay họ đến thị trấn tìm chỗ ở.

Thị trấn Ninh Bình không có khách sạn có sao, cũng không có kiểu giống khách sạn, ngay cả khách sạn nhỏ cũng chỉ có ba căn, quan trọng nhất là chỉ còn một phòng.

Do mưa to và sấm sét ban ngày, một khách sạn bị đứt mạch điện, một khách sạn bị ngập nước, may mắn còn một khách sạn sống sót, dẫn đến tỷ lệ lấp đầy bị tăng lên, chỉ còn một phòng loại giường cỡ lớn.

Lâm Ôn nhìn xuống điều hướng: “Hình như không có khách sạn nào khác.”

Chu Lễ xoay chìa khóa xe nói: “Lên xe đi, đến khách sạn lúc trưa.”

Hai người lại lên xe, trong chốc lát đã đến “khách sạn nhỏ” cạnh quốc lộ, trong khách sạn chỉ có ông bà chủ. Hai vợ chồng còn nhớ họ, nghe họ nói muốn thuê phòng, bà chủ nói: “Chỉ còn một phòng loại giường cỡ lớn.”

Hai người: “……”

“Có chuyện gì vậy?” Bà chủ hỏi.

Chu Lễ gõ bàn lễ tân, nhìn Lâm Ôn: “Em ở đây nhé, anh quay lại ở trong thị trấn.” Bây giờ mới là ngày thứ tư.

Lâm Ôn gật đầu, không phản đối lời đề nghị của Chu Lễ.

Chu Lễ đưa Lâm Ôn lên lầu trước.

Khách sạn chỉ có hai tầng, phòng nằm trên tầng hai. Đi lên cầu thang, đẩy cửa ban công, phòng của Lâm Ôn ở bên cạnh ban công.

Đi vào phòng phải che dù, Chu Lễ bung dù, ôm Lâm Ôn đi nhanh.

Chỉ vài bước, Lâm Ôn được Chu Lễ che nên không dính mưa, nửa cánh tay của Chu Lễ vẫn bị ướt.

Không có thẻ phòng, chỉ dùng chìa khóa, Lâm Ôn mở cửa, bật đèn, đồ đạc trong phòng hiện rõ.

Có giường, tủ, và điều hòa, trang trí rất đơn giản nhưng nhìn sạch sẽ, hơn hẳn các khách sạn trong thị trấn.

Chu Lễ nhìn quanh: “Nơi này cũng được.”

“Ừ.”

“Anh đi nhé?”

Lâm Ôn nhìn anh, gật đầu.

“Ngày mai 7 giờ tới đón em được không?” Chu Lễ lại hỏi.

“Anh dậy nổi không? 8 giờ cũng được.”

Chu Lễ gật đầu: “Được rồi.”

Đưa Chu Lễ ra cửa, Lâm Ôn lại nghe Chu Lễ nói: “Nhớ khóa cửa.”

Lâm Ôn nói: “Em biết rồi.”

Mở cửa, Chu Lễ bung dù rời đi.

Lâm Ôn khóa cửa phòng và bật điều hòa.

Túi hành lý đặt trên tủ, cô đi tới mở ra, lấy quần áo đi tắm.

Đi đến cửa phòng tắm, cô dừng một chút, quay lại, đặt quần áo xuống, lấy cái dù trong túi nilon ra.

Lâm Ôn mở cửa, bung dù đi đến lan can của ban công. Từ xa, cô thấy Chu Lễ đang bước trên con đường lót rơm đi tới xe.

Đèn xe bật sáng, Chu Lễ mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Trong chốc lát, xe chuyển bánh, từ từ chạy về phía quốc lộ.

Chu Lễ cắn điếu thuốc, vừa xoay tay lái, vừa lấy bật lửa ra.

Bánh xe lăn trên đường, anh không tăng tốc ngay lập tức, nhìn khách sạn nhỏ bên đường, anh bấm bật lửa.

Ngọn lửa bốc cháy, anh lại thả tay cho tắt lửa. Không châm thuốc, anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía quốc lộ, tiếp tục lái về phía trước.

Lái chưa đến 200 mét, anh quay đầu nhìn khách sạn nhỏ, xung quanh tối đen như mực, sân thượng sáng đèn giống đom đóm trong bóng tối.

Bóng người vẫn còn đó.

Chu Lễ lại thu hồi ánh mắt, lái chầm chậm hơn một trăm mét, anh rút điếu thuốc đang cắn trong miệng, đánh mạnh tay lái, quay đầu xe lại.

Xe đột nhiên chạy về chỗ cũ, Lâm Ôn lui về phía sau hai bước, cách lan can xa một chút. Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy xe tắt máy, có người bước ra khỏi ghế lái, không bung dù, người nọ sải bước trên con đường trải đầy rơm.

Lâm Ôn cầm dù xoay tại chỗ, một lúc sau cô mới chạy chậm về phòng, chạy được nửa đường thì đột nhiên bị nhấc lên.

“Em đi đâu?” Chu Lễ hôn mạnh vào mặt cô, ôm cô đi về phòng.

Lâm Ôn nâng dù che đầu Chu Lễ.