Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Có lẽ do ngoại hình nổi bật của người này, cũng có lẽ do cô chờ hơi lâu, đủ loại người ra vào trung tâm thương mại, nhưng cô thấy Chu Lễ là người bắt mắt nhất.
Cô và Chu Lễ quen biết nhau lâu như vậy, đã quen với ngoại hình của anh từ lâu.
Cô rõ ràng đợi ở đây không bao lâu, còn chưa ăn hết một nửa cây kem.
“Ăn xong cái này còn ăn cơm được không?” Chu Lễ đứng yên trước mặt cô, nhìn cây kem màu trắng cô đang cầm trên tay.
Môi tê vì lạnh, Lâm Ôn mím một chút và nói: “Dạ dày của em không nhỏ như vậy.”
Giọng điệu của cô hơi khác so với khi cô mới đến, tựa như bớt hứng thú. Chu Lễ nghe xong, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”
Cả hai thống nhất sẽ đi ăn trước, sau khi ăn xong sẽ đi mua quạt điện.
Từ tầng hai trở lên của trung tâm thương mại đều có đồ ăn uống mỗi tầng, Chu Lễ không tự mình quyết định, bởi vì mỗi lần anh hỏi ý kiến của Lâm Ôn, cô thường thường không nói “Sao cũng được”, cho dù nói cũng sẽ thêm một tiền đề.
Cô có vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng trong lòng luôn có chủ kiến riêng.
Quả vậy, anh hỏi Lâm Ôn muốn ăn gì, Lâm Ôn trả lời: “Tìm quán nào mà không cần chờ số.”
Trong thời gian ăn uống cao điểm, trước mặt mấy nhà hàng đứng đầu đều xếp hàng ngang nhau, còn lại món Hàn, món Nhật hoặc BBQ thì không cần xếp hàng, hai người không có nhiều hứng thú.
Cuối cùng bọn họ chọn ngẫu nhiên một tiệm mì, gọi một phần mì cà chua thịt bò nạm giá 39 tệ.
Lúc đầu Lâm Ôn cảm thấy giá hơi cao, đến khi mì được bưng ra, cô lại thấy quán này không hề chém giá.
Tô mì to hơn khuôn mặt, thịt bò nạm và cà chua phủ kín phía trên, lượng mì đủ cho hai người ăn chung, chắc chắn cô sẽ ăn không hết.
Người phục vụ còn nói với họ trước khi rời đi: “Mì có thể ăn không giới hạn.”
Bộ đồ ăn không phải loại dùng một lần, tất cả đều được đặt trong tủ khử trùng.
Chu Lễ lấy đũa và muỗng tới, khi đưa cho Lâm Ôn thì thấy cô nhìn xung quanh xem người khác ăn mì, Chu Lễ trêu: “Sao nào, nếu biết sớm thì kêu một tô mì là đủ rồi phải không. Hay là đóng gói tô mì của em, anh lấy một cái tô nhỏ cho em giống bàn bên cạnh.”
Bàn bên cạnh là hai mẹ con, bé gái mới sáu bảy tuổi, người mẹ chỉ gọi một tô mì rồi múc ra một tô nhỏ cho con gái.
Lâm Ôn thật sự không thể ăn hết một tô mì, bình thường có lẽ cô sẽ gật đầu, cố ý nói “Được đó”, nhưng lúc này cô không có hứng thú.
Lâm Ôn một tay cầm muỗng, một tay cầm đũa, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Mau ăn đi.”
Nói xong, cô múc một muỗng súp uống.
Nước súp vừa đi qua đầu lưỡi, tô trước mặt đã bị người đối diện bưng qua, gắp hai ba lần, mì trong tô bị gắp hết một nửa, sau đó cái tô trở về vị trí ban đầu.
Lâm Ôn chậm rãi nuốt nước súp.
Nước súp lướt qua đầu lưỡi, vị rất tươi, sau đó cuộn vào cổ họng, lại rất nóng.
Nước súp quá ngon, nhưng cuối cùng lại khiến người ta phải chịu đựng.
Lâm Ôn cảm thấy khó chịu trong cổ họng, sau đó cô nói ít hơn nhiều.
Quạt điện có vài nhãn hiệu, cô không cần chức năng cầu kỳ, sau khi xem hai hiệu, cô đã chọn xong.
Chu Lễ đưa cô đến tiểu khu, xuống xe cùng cô, đánh rớt sự bận tâm của cô trước.
Chu Lễ nói: “Anh giúp em đem quạt điện lên, chỉ đưa em tới cửa.”
Quạt điện được đóng gói rất nặng, Lâm Ôn không từ chối.
Đi đến tầng sáu, Chu Lễ đặt thùng xuống, Lâm Ôn lấy chìa khóa ra, chuẩn bị chờ anh đi mới mở cửa.
Chu Lễ không rời đi ngay lập tức, nhưng cũng không nói gì. Một người cúi đầu, một người ngửa đầu, im lặng nhìn nhau không thể giải thích được.
Sau một thời gian dài, đèn cảm ứng tự động tắt, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ tầng 5, khó khăn lắm mới có thể thấy rõ hình dáng của nhau.
“Có muốn nói gì không?” Giọng Chu Lễ cực kỳ nhẹ nhàng, không hề kinh động đèn cảm ứng.
“Hở?” Lâm Ôn cũng làm vậy.
Hai người lại im lặng.
Thùng đựng quạt điện cao đến nửa người, chắn giữa bọn họ, vô hình kéo khoảng cách mà hai người đã gần mấy ngày nay.
Một lúc sau, Chu Lễ nhẹ giọng nói: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”
Lời này không đầu không đuôi, nhưng cả hai đều biết đang hỏi điều gì.
Lâm Ôn đột nhiên siết chặt chìa khóa trong tay, bọn họ nói chuyện không kinh động đèn cảm ứng, nhưng âm thanh leng keng của chìa khóa đã đánh thức đèn cảm ứng.
Đèn ở tầng sáu trước đây bị hỏng, Lâm Ôn tự mình mua bóng đèn thay, đèn ở các tầng khác có công suất thấp, chỉ có đèn trước cửa nhà cô là có công suất cao.
Ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu thẳng đến, Lâm Ôn không khỏi nhắm mắt lại, giây tiếp theo cô bị một người giữ sau ót, thân thể bị ép tiến về phía trước, phía bên phải đỉnh đầu được một người nhẹ nhàng chạm môi vào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, xúc cảm không rõ ràng qua lớp tóc, nhưng Lâm Ôn lại cảm nhận sự tê dại từ xương cùng vọt lên đến da đầu lần nữa, cô đột ngột mở mắt.
Chu Lễ có vóc dáng cao, thùng quạt điện chỉ có thể ngăn cản Lâm Ôn, hoàn toàn không ngăn được anh.
Anh kiểm soát cảm xúc của mình đêm nay một cách đúng mực, vì vậy đã không đi quá xa.
Chu Lễ khẽ thở dài, buông người ra, anh cười nhẹ: “Vào đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Nói xong, anh nhìn Lâm Ôn lần cuối, sau đó xoay người xuống lầu.
Lâm Ôn đặt tay trên thùng đồ, đứng ngẩn ngơ một lúc, cho đến khi không nghe tiếng bước chân nào, cô mới cắn môi dưới, lắc chìa khóa lần nữa và tìm được chìa khóa.
Mở cửa đi vào, phòng khách không bật đèn, nhưng phòng ngủ chính có mở cửa, ánh đèn tràn ra từ bên trong.
“Em về rồi hả?” Viên Tuyết hỏi từ trong phòng ngủ.
“Dạ, chị ăn chưa?” Lâm Ôn bật đèn, đem quạt điện vào.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, nếu chị còn chưa ăn, cục cưng không quậy sao?” Viên Tuyết cầm gì đó trên tay, đi ra khỏi phòng ngủ nói, “Hôm nay chị đi dạo phố, mua nhẫn lần nữa …… Ủa, quạt điện ở đâu ra, tự em mua hay là phúc lợi của công ty?”
“Em tự mua, quạt điện của em bị hỏng rồi.” Lâm Ôn vừa mở thùng vừa hỏi cô, “Chị mua nhẫn nào?”
Viên Tuyết giơ tay lên, khoe mu bàn tay: “Nè, chị đổi nhẫn kim cương thành cái này. Lúc trước tháo nhẫn cưới, ngón tay trống trơn không quen. Hôm nay đi dạo phố thấy có hoạt động, nhẫn cặp được giảm giá 40%, chị kêu nhân viên bán hàng đổi nhẫn nam thành nhẫn nữ, chúng ta mỗi người một chiếc.”
“Em không quen đeo nhẫn.” Lâm Ôn nói.
“Đeo cho vui, em thử đi.” Viên Tuyết lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của Lâm Ôn, “Không tệ, kích thước rất vừa.”
Hơi rộng chút xíu, Lâm Ôn cảm thấy được, cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Viên Tuyết vung tay: “Bắp cải giảm giá 40%, đừng hỏi.”
Lâm Ôn biết thật ra Viên Tuyết muốn tặng quà cho cô, cho nên cô không trả lại.
Tắm rửa xong Lâm Ôn lên gác xép, vừa dùng quạt điện mới thổi tóc, vừa cầm di động, xem ID WeChat của Nhậm Tái Bân.
Vòng bạn bè của anh không có cập nhật.
Lâm Ôn co chân, gác cằm lên đầu gối, nhíu mày, ngón tay trượt trên màn hình. Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô mới đặt di động xuống.
Ngày hôm sau dậy sớm, Lâm Ôn đem rác xuống lầu trước khi đi làm.
Chưa đến 7 giờ rưỡi, nắng vẫn còn dịu nhẹ, người già trong tiểu khu đẩy xe nôi thong thả đi dạo.
Một nhóm người tụ tập trước cửa điểm xử lý rác, hai dì lớn tuổi đẩy xe nôi, một người cầm dây dắt chó, một người cầm quạt, âm lượng ra vẻ trầm thấp nhưng không hề thấp, tựa như đang thì thầm, dụ dỗ người khác tham gia nói chuyện phiếm với họ.
Dì đang quạt thấy Lâm Ôn, vội vỗ người bên cạnh, chỉ cây quạt về phía Lâm Ôn.
Dì đẩy xe nôi dùng ánh mắt ra hiệu với người kia, ho nhẹ một chút, gọi cô: “Ôn Ôn ơi.”
Lâm Ôn quay đầu lại, lễ phép chào: “Dì Ngô.”
“Ờ!” Dì Ngô cười, “Đi làm hả?”
“Dạ, chuẩn bị bắt tàu điện ngầm.” Lâm Ôn đổ rác xong, trên tay dính chút dơ, cô đi đến bồn nước trong góc để rửa tay.
Dì Ngô hỏi sau lưng cô: “Mấy ngày nay con có gọi điện thoại cho ba mẹ con không?”
Lâm Ôn khó hiểu: “Có gọi.”
“Còn hôm qua và hôm nay thì sao, có gọi điện thoại không?”
Lâm Ôn tắt vòi nước, xoay người nhìn dì Ngô: “Không có. Dì Ngô, có chuyện gì phải không?”
Dì Ngô và ba người bên cạnh liếc nhau mới nghiêm túc nói: “Ôn Ôn, con không thể chỉ lo đi làm, có thời gian phải thường xuyên quan tâm đến ba mẹ con. Con biết dì Lý phải không, là người có hoàn cảnh giống nhà con đó.”
Lâm Ôn sửng sốt, vài giây sau mới nói: “Con biết, dì Lý có chuyện gì?”
Năm nay dì Lý gần 70, theo tuổi thì Lâm Ôn nên gọi là bà, nhưng dì Lý bằng tuổi với ba mẹ Lâm Ôn, cho nên Lâm Ôn gọi là dì.
“Mấy năm nay dì Lý mê tín, thường xuyên chạy đến thị trấn Ninh Bình thắp hương lễ Phật, không biết đã ném biết bao nhiêu tiền bạc vào chùa, đúng là điên rồi.”
“Còn lôi kéo người khác nữa, lần trước muốn kéo dì đi chung nhưng dì không tin điều này.”
“Hôm kỳ nghỉ 1-5, ba mẹ con đến đây phải không. Lúc đó con không ở đây, ba mẹ con nói rằng con đã đi công tác. Ba mẹ con luôn trò chuyện với dì Lý mấy ngày đó. Mấy dì không để ý, ai ngờ hôm qua dì Lý đi đến cái chùa kia, nói lần này đến đó ở một tháng, ba mẹ con cũng đi chung.”
“Mấy dì muốn nhắc nhở con, dì Lý hiện tại chỉ có một mình, không ai khuyên được dì ấy. Ba mẹ con may mắn còn có con. Con có rảnh phải quan tâm nhiều đến họ.”
“Đã hơn hai mươi năm rồi, con đã lớn ngần này, bọn họ nên thoát ra.”
Bốn dì mỗi người một câu, có lòng nói hết cho Lâm Ôn những gì họ biết, Lâm Ôn cám ơn, đỡ quai túi xách, bước ra con đường rợp bóng cây.
Đến cổng tiểu khu, Lâm Ôn mới lấy di động ra, mở video WeChat.
Từ trước đến nay mẹ thích nói chuyện video với cô, lần này lời mời video bị bà từ chối.
Vài giây sau, mẹ gọi điện thoại tới.
Lâm Ôn mỉm cười nói: “Mẹ.”
“Ôn Ôn, chưa đi làm sao con?”
Bối cảnh có vẻ rất yên tĩnh, Lâm Ôn nói: “Con đi làm ngay bây giờ, con chợt nhớ tuần này có vài ngày nghỉ, con về nhà thăm ba mẹ nha?”
“À, đổi ngày nghỉ được không con?” Mẹ ngập ngừng, “Mẹ và ba đi du lịch.”
“Ba mẹ đi du lịch ở đâu? Sao con không nghe mẹ nhắc tới?”
Mẹ ấp úng: “Ờ, đoàn du lịch giá rẻ, ba mẹ cũng mới báo tạm thời, muốn đi chơi khá lâu, ừm, chắc khoảng một tháng.”
“Dạ……” Lâm Ôn bóp chặt di động nói, “Vậy ba mẹ đi chơi vui vẻ nha, nhớ chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Lâm Ôn đứng yên một lúc mới tiếp tục đi đến ga tàu điện ngầm.
Tới công ty, Lâm Ôn pha một ly cà phê đen như thường lệ, vừa uống vừa làm việc, bận rộn đến hơn 9 giờ, tâm trạng cô hoảng loạn bất an, cuối cùng không chịu được nữa, cô xin tổ trưởng cho nghỉ một ngày rưỡi, thời gian nghỉ là từ hôm nay đến sáng ngày mai.
Thị trấn Ninh Bình trước đây là một huyện, sau đó thành khu, trực thuộc thành phố Nghi Thanh.
Thị trấn Ninh Bình cách thành phố Nghi Thanh rất xa, không có phương tiện giao thông công cộng trực tiếp, Lâm Ôn đã kiểm tra điều hướng, đi đến đó mất ít nhất hai giờ, cô lo lắng sẽ không về kịp hôm nay, cho nên dành thời gian cho sáng mai.
Sau khi giấy xin nghỉ được duyệt, Lâm Ôn xách túi đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.
Bên kia, hôm nay Chu Lễ không đi làm, nhưng anh cũng dậy sớm.
Anh thay quần áo thường, trời hơi sáng đã lái xe ra ngoài, đến biệt thự của nhà họ Đàm ở giữa sườn núi lúc 7 giờ rưỡi.
Có lẽ gọi là trang viên nhỏ thì phù hợp hơn.
Nhà họ Đàm chiếm mấy ngàn mét vuông, chạy từ cổng chính đến cuối góc sân sau cũng hụt hơi, có đầy đủ hồ bơi và sân bóng, căn biệt thự có diện tích hơn 700 mét vuông.
Thế nhưng gia đình thưa thớt, nhà họ Đàm chỉ còn sót lại vài người.
Đàm Giang Vưu đang ngồi đọc tài liệu trong phòng khách, trên ghế sô pha bên kia là con trai và con gái của cô, hai đứa bé chưa đầy 6 tuổi rất ngoan ngoãn, đang yên lặng đọc truyện tranh.
Chu Lễ vào nhà, Đàm Giang Vưu đặt tập tài liệu xuống, cười nói: “Gọi em mấy lần cũng không rãnh, em coi đó, em đừng hòng được ngủ ngon giấc.”
Chu Lễ ngồi xuống nói: “Bữa sáng còn chưa bắt đầu à? Ông ngoại đâu?”
Đàm Giang Vưu nói: “Ông nội đang luyện quyền phía sau, chút nữa mới xong. Em đói bụng thì ăn trước thứ gì đó lót dạ.”
Trên bàn trà có đồ ăn nhẹ, Chu Lễ thản nhiên lấy một miếng.
“Em có thời gian thì về nhà nhiều hơn, có ai giống như em không, cơm trưa cũng không tới ăn, mời tới mời lui mới mời được em tới ăn sáng.”
Chu Lễ đang ăn vặt, thản nhiên nói: “Được a, bắt đầu từ ngày mai tôi tới đây ăn mỗi ngày.”
“Em nói được thì phải làm được.”
“Miễn là chị chào đón.”
“Ai sẽ không chào đón em.” Đàm Giang Vưu nói, “Ngay cả ông bà cụ Trịnh còn chào đón em.”
Chu Lễ cười nhạt, lau mảnh vụn nơi khóe miệng, vặn đầu ngón tay không tiếp lời.
“Em nên chú ý nhiều hơn, quan hệ trên thương trường lúc là kẻ thù, lúc là bạn bè. Hiện tại ông bà cụ Trịnh là kẻ thù của chúng ta, em đừng quá thân thiết với bọn họ.” Đàm Giang Vưu nói chuyện như người bề trên, “Công việc ở đài truyền hình rất phù hợp với em, mấy năm nay em chăm chỉ, làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối đừng bỏ cuộc nửa chừng, như vậy rất đáng tiếc.”
Chu Lễ chỉ lo nghe, thỉnh thoảng mới qua loa một hai câu, không lâu sau Đàm Thắng Thiên từ sân sau đi vào, Đàm Giang Vưu đứng dậy khỏi sô pha, Chu Lễ chậm rãi phủi mảnh vụn trên tay hai lần, đứng lên chào: “Ông ngoại.”
Đàm Thắng Thiên ăn mặc rất giản dị, khi không có người đi theo bên cạnh, ông giống như một ông già bình thường.
Đàm Thắng Thiên nhìn Chu Lễ nói: “Hừ, còn biết đường à. Ăn cơm trước, ăn xong đi vào phòng làm việc, ông nói chuyện với con.”
Đồ ăn nhà họ Đàm thiên về thanh đạm, trên bàn ăn chỉ có cháo trắng, bánh quẩy và bánh bao bình thường.
Tuy nhiên các quy tắc ăn uống rất nghiêm ngặt, lúc ăn không được nói chuyện, ngay cả hai đứa bé cũng ngoan như cọc gỗ.
Sau bữa sáng, Chu Lễ đi theo Đàm Thắng Thiên vào phòng làm việc.
Đàm Thắng Thiên chắp tay sau lưng, xoay người, hất cằm về phía bộ ấm trà và nói: “Pha trà.”
Bộ ấm trà được làm rất tinh xảo, có lịch sử hai mươi năm. Khi Chu Lễ còn nhỏ, lần đầu tiên học cách pha trà ở đây đã dùng bộ ấm trà này.
Một lúc sau, trà đã pha xong, Đàm Thắng Thiên chậm rãi nếm thử, ông lên tiếng: “Đã suy nghĩ kỹ chưa, khi nào tới chỗ ông?”
Chu Lễ cầm tách trà lên, uống một ngụm.
Hai người nói chuyện đến gần trưa.
Chu Lễ không ở lại ăn trưa, anh rời biệt thự, lái xe đến chỗ của Uông Thần Tiêu.
Sau khi nhận được điện thoại, Uông Thần Tiêu từ công ty chạy xuống, tò mò hỏi: “Sao mày tới đây, tìm tao có chuyện gì?”
Chu Lễ đi thẳng vào vấn đề: “Nhậm Tái Bân có liên lạc với mày không?”
“Cái gì?” Uông Thần Tiêu ngẩn người, “Vì sao cậu ấy lại liên lạc với tao? Không phải cậu ấy đang đi du lịch à?”
Chu Lễ dựa vào cửa xe nói: “Mày chắc chứ?”
Chạng vạng ngày hôm qua, sau khi đậu xe xong, anh nhìn thấy Từ Hướng Thư trên đường đi đến trung tâm thương mại.
Anh có ấn tượng với Từ Hướng Thư vì Lâm Ôn ít có người khác phái bên cạnh.
Từ Hướng Thư và một cô gái đang cầm cây kem ốc quế, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh và người tên Lâm Ôn nói chuyện lâu như vậy, chỉ nói về hai người đồng nghiệp của anh thôi sao?”
“Đó là vì trước đây anh có đề cập với cô ấy, hai người đồng nghiệp lúc trước từ chức để đi du lịch, anh hâm mộ biết bao nhiêu. Bây giờ bọn họ sắp trở về từ Tây Tạng, anh sẵn dịp nhắc tới luôn. Nhưng anh và cô ấy đâu có nói chuyện lâu, tại phải mua kem ốc quế.”
“Hừ, ai biết anh……”
Anh không nghe phần còn lại, vào thời điểm này, anh đã nghe thấy những gì khiến Lâm Ôn bất thường tối hôm qua.
Lúc này Uông Thần Tiêu gãi đầu, không biết đang nghĩ gì, anh đột nhiên lấy di động ra, mở WeChat, thấy khung chat của Nhậm Tái Bân.
“Ôi mẹ ơi…… Thật luôn!”
Lịch sử trò chuyện cuối cùng là lúc 11 giờ 48 phút đêm hôm trước, lúc đó Uông Thần Tiêu uống say mèm ở quán BBQ lão Kỷ, đang chờ Chu Lễ tới đón anh, hoàn toàn quên mất rằng mình đã nhận được tin nhắn WeChat này.
Chu Lễ lấy di động của Uông Thần Tiêu, đọc tin nhắn của Nhậm Tái Bân.
“Lão Uông, tuần sau tao về, tụi mày dạo này thế nào? Lâm Ôn thì sao?”
Uông Thần Tiêu lẩm bẩm: “Sao mày biết Nhậm Tái Bân sắp về, cậu ấy cũng liên lạc với mày hả?”
Chu Lễ ném điện thoại lại cho anh, Uông Thần Tiêu nhanh chóng bắt lấy: “Mày cẩn thận một chút, tao chưa có thời gian đổi di động mới!”
“Được rồi, đi lên đi.” Chu Lễ nói.
“Mày kêu tao xuống chỉ vì việc này?”
“Mời mày ăn trưa được không?”
“Tao cám ơn mày, không nhìn bây giờ là mấy giờ à, tao nhịn đói để chờ mày mời cơm hay sao?”
Uông Thần Tiêu không trì hoãn nữa, vội vàng quay lại tòa nhà.
Chu Lễ không vội rời đi, anh lấy di động ra, bấm số của Lâm Ôn.
Từ lúc chuông reng cho tới lúc tự động bị ngắt, không có ai trả lời điện thoại.
Chu Lễ dựa vào cửa xe, bấm bật lửa. Bên ngoài gió hơi lớn, anh che ngọn lửa nhỏ bấp bênh, cúi đầu, chậm rãi châm một điếu thuốc.