Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Cửa sổ hai bên bị hạ xuống một nửa, gió đêm xuân giống như những giọt sương rơi trên cánh hoa, thoang thoảng hương thơm.
Có nhiều xe và đèn giao thông trên đường. Lại đợi đèn đỏ thật lâu, Chu Lễ nhân lúc này cởi dây an toàn, duỗi thẳng lưng, vươn vai hai lần, anh thả lỏng người, thuận tay chỉnh radio.
Lâm Ôn cũng cảm thấy dây an toàn gò bó, đôi lúc cô dùng hai tay kéo nhẹ dây ra phía ngoài, không gian được mở ra, sự bó buộc tự nhiên sẽ được giảm bớt.
Lâm Ôn vẫn luôn kéo thắt lưng.
Đột nhiên một tiếng “click” vang lên, Lâm Ôn sửng sốt.
Chu Lễ trực tiếp ấn khóa dây an toàn của ghế phụ, nói với cô: “Khi nào xuất phát thì thắt lại.”
Lâm Ôn hầu như luôn tuân theo các quy tắc khi ngồi trên xe, điều này có liên quan đến việc ba mẹ cô đã giáo dục cô từ nhỏ. Rất nhiều người không thắt dây an toàn khi ngồi xe buýt, cô tự động thắt dây an toàn khi đi xe buýt lần đầu tiên trong một chuyến đi chơi xuân lúc học tiểu học.
Ngoại trừ ngồi ở ghế sau, đây sẽ là lần đầu tiên cô “vô cớ” tháo dây an toàn khi ngồi trên xe.
Lâm Ôn nói “ừ” và gật đầu.
Cô để tay trái trên chân, ngón tay nhẹ nhàng kéo khóa, nghe người dẫn chương trình radio nói chuyện.
Người dẫn chương trình nói: “Cơ quan lớn nhất của cơ thể con người là làn da, cơ quan nào cứng nhất? Đương nhiên không phải xương, mà là răng. Đọc sách sẽ biết điều này. Vừa nãy ăn tối, tôi đã dùng răng gặm xương.”
Lâm Ôn nghe vậy, cắn răng nhè nhẹ.
Cô cử động rất ít nhưng Chu Lễ vẫn chú ý, không khỏi cười cô: “Em đang thử nghiệm? Sao không thử cắn vào cánh tay mình.”
“Vậy thịt sẽ đau trước.” Lâm Ôn nói.
Cô trả lời quá nhanh, rõ ràng trong đầu đã nghĩ tới điều này từ trước. Nụ cười của Chu Lễ vô thức mở rộng, nhìn cô một lúc. Ngay lúc đèn đỏ sắp hết, xe phía trước đã nổ máy, anh không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt mở miệng nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Lâm Ôn cúi đầu, thắt dây an toàn lại.
Xe đưa đến cửa của khu nhà, Lâm Ôn chào tạm biệt và xuống xe.
Lên lầu về đến nhà đã gần 9 giờ rưỡi, Lâm Ôn bỏ túi xuống và đi vào phòng tắm để tắm, tắm gội xong nhưng không sấy tóc, cô bắt đầu thu dọn hành lý trong thời gian chờ tóc khô.
Lâm Ôn mở TV nghe âm thanh, đi vào phòng ngủ lấy túi du lịch và quần áo, trở lại phòng khách để phân loại.
Hiện giờ thời tiết lúc lạnh lúc nóng, hôm nay mặc áo len, ngày mai mặc áo ngắn tay, cô chuẩn bị cả hai loại.
Sau khi gấp quần áo, cất đồ dùng vệ sinh, cuối cùng cô lấy trong tủ thuốc một hộp băng keo cá nhân để dự phòng.
Lướt qua danh sách trong đầu, không thiếu thứ gì, ngẫm nghĩ xong, Lâm Ôn lại đi vào bếp mở tủ lạnh ra.
Trong tủ lạnh vẫn còn vài loại trái cây và rau quả không để lâu được.
Bữa trưa ngày mai chắc sẽ giải quyết ở một nhà hàng trên đường, trên xe chuẩn bị ít trái cây để ăn vặt thì không thành vấn đề, Lâm Ôn định sáng mai chuẩn bị.
Kế hoạch xong xuôi, cô bước ra khỏi bếp, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói này có chút thâm trầm, nửa giờ trước cô đã nghe qua, nhưng giọng điệu này không thản nhiên như bình thường, càng thêm chút nghiêm túc và trầm tĩnh.
Lâm Ôn đi đến trước TV.
Chương trình kinh tế tài chính bắt đầu lúc 9 giờ rưỡi tối, hiện tại đã phát sóng được một lúc.
Bên trái trường quay là một chuyên gia kinh tế với danh hiệu chói lọi, bên phải là Chu Lễ trong bộ vest và giày da, mặt hướng về màn ảnh.
Trạng thái anh thoải mái tự nhiên, khí tức cực kỳ ổn định và chỉnh tề, nội dung phỏng vấn nghiêm túc và chuyên nghiệp: “Chúng tôi tin tưởng lần này anh đến đại lục mang theo rất nhiều kỳ vọng, hiện tại hiệp hội và quỹ hội sẽ tổ chức một cuộc họp thứ hai, đối với cuộc họp lần này, anh cảm thấy hai bên chúng ta nên đối xử với những kỳ vọng nào……”
Lâm Ôn thường không xem chương trình kinh tế tài chính, tối nay hiếm khi trùng hợp như vậy, cô dời túi du lịch qua một bên, ngồi trên sô pha xem một lúc.
Ngày hôm sau Lâm Ôn dậy sớm, làm bữa sáng cho mình như thường lệ.
Ăn sáng xong, cô lấy củ đinh lăng trong tủ lạnh ra, pha hỗn hợp và chiên thành tempura, sau đó cắt trái cây thành miếng nhỏ và bỏ vào hai hộp giữ tươi, cho tất cả đồ ăn vào túi đựng đồ ăn trưa.
Sắp đến giờ, Viên Tuyết nói đến đón cô lúc 9 giờ. Nhưng Lâm Ôn đợi đến 9h10 vẫn không thấy Viên Tuyết xuất hiện.
Lâm Ôn đợi thêm năm phút nữa mới gửi một tin nhắn WeChat cho Viên Tuyết.
Viên Tuyết nhanh chóng trả lời, âm thanh nền ồn ào tựa như cô đang cãi nhau với ai đó, ngay cả giọng điệu trả lời cũng thay đổi.
“Chị có việc nên đến trễ chút, tới nơi sẽ nhắn tin cho em!”
Lâm Ôn không có việc gì làm, để di động xuống, nằm trên sô pha xem TV, thoáng chốc đã hơn 10 giờ.
“Chị tới rồi, em xuống đi.” Viên Tuyết cuối cùng cũng gửi giọng nói đến.
Lâm Ôn xách hành lý xuống lầu, xe của Uông Thần Tiêu đậu bên ngoài tòa nhà, cô đi thẳng tới, mở cửa sau, sau đó choáng váng.
Viên Tuyết ở trong xe nói một cách cổ quái: “Ồ, có người coi thường kỹ thuật lái xe của chị, tối qua thà bỏ tiền tìm người lái thay, chị sợ mọi người không vui nên không nói gì, nhưng tối hôm qua không nói nên khiến người nào đó nghĩ rằng chị bị câm.”
Sáng nay Viên Tuyết tìm thấy bằng lái xe mới của mình, đề nghị để cô luyện tập lái xe đến thị trấn nhỏ lần này, ai ngờ bị Uông Thần Tiêu từ chối.
Uông Thần Tiêu không tin tưởng vào trình độ của người mới, tay lái mới không luyện tập thì làm sao có thể trở thành tay lái lão luyện.
Uông Thần Tiêu nói rằng muốn luyện tập thì đợi tập riêng, Viên Tuyết hỏi lại anh chẳng lẽ hôm nay là “công cộng”?
Uông Thần Tiêu cuối cùng buột miệng: “Em đừng ngoan cố nữa, em lái xe không giỏi sẽ tiêu đời và kéo theo 4 mạng người!” Tính luôn đứa bé trong bụng và bốn người trong xe.
Viên Tuyết xù lông, gây ầm ĩ với Uông Thần Tiêu, thậm chí liên lụy đến Chu Lễ và Tiêu Bang, vì thế ——
Lâm Ôn chào hai người đàn ông ở ghế sau bằng một từ duy nhất.
“Sớm……”
Tiêu Bang ngồi bên phải, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Chu Lễ ngồi bên trái, đầu bên kia có bóng râm. Lâm Ôn không rõ có phải là vấn đề ánh sáng hay không, cô cảm thấy nước da của Chu Lễ cũng giống như vẻ mặt mờ ám này.
“Đã hơn 10 giờ, không còn sớm.” Tiêu Bang trả lời Lâm Ôn với vẻ mặt sa sầm.
“Lên xe đi, phải nhanh lên, đã quá muộn rồi.” Viên Tuyết nắm tay lái, sau khi trút xong thái độ kỳ quái, tâm trạng cô rất tốt, “Mọi người là bạn bè nhiều năm như vậy, chuyện tin tưởng vào cùng sống cùng chết là cần thiết, phải không?”
Mọi người: “……”
Ghế sau vốn đủ chỗ để hành lý, sẽ không bị vướng víu, Lâm Ôn bình tĩnh nói: “Em cất đồ trước.”
Xách túi đồ ăn trên tay, Lâm Ôn bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó trở lại phía trước.
Tiêu Bang và Chu Lễ đều cao, Chu Lễ cao hơn, Tiêu Bang cũng hơn 1m80.
Hai người đều không mập, Tiêu Bang càng gầy hơn, nhưng khung chiều cao của nam giới được đặt ở đó, không gian nhỏ còn lại ở giữa ghế sau là không đáng kể.
Lâm Ôn không muốn chen giữa hai người đàn ông cao lớn.
Tiêu Bang u ám bước xuống xe, nói với Lâm Ôn: “Vào đi.” Chu Lễ ở bên trong quay đầu nhìn.
Lâm Ôn cân nhắc một chút, thương lượng với người ngồi ghế phụ: “Hay là anh ngồi phía sau nhé?”
Uông Thần Tiêu đang ngẩn người trên ghế phụ: “……”
Hai phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng lên đường.
Viên Tuyết cười nghiêng ngả, Uông Thần Tiêu ở phía sau hoảng sợ: “Được rồi em đừng cười nữa, nhìn đường, nhìn đường, tổ tông của tui ơi!”
Uông Thần Tiêu hơi béo, cao khoảng 1m75, ngồi ở phía sau chỉ có thể dính mông chút xíu, hai người đàn ông kia đen mặt, không chịu nhường cho anh chút nào.
Ba người ngồi ghế sau giống như bánh bao đen trong nồi hấp, sau khi hấp bị nở ra, ép chặt vào nhau không để lại kẽ hở.
Lâm Ôn cảm giác ngay cả không khí ở khu vực phía sau cô đã trở nên loãng hơn, vẫn là không khí lạnh.
Lâm Ôn có chút ngượng ngùng, cô nhìn về phía ghế sau.
Cô đang ngồi ghế phụ, quay đầu thì đối diện với Chu Lễ, gương mặt Chu Lễ vô cảm, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng.
Lâm Ôn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Em có đem theo trái cây, ăn không?”
Chu Lễ ôm cánh tay nói: “Không, không duỗi người được.”
Lâm Ôn: “……”
“Có thể duỗi.” Một cánh tay thô duỗi về phía trước làm mẫu, giọng điệu của Uông Thần Tiêu nghiêm túc.
Lâm Ôn không nhịn được, ấn vai Viên Tuyết ở bên cạnh, nở nụ cười với cô.
Nụ cười có sức lan tỏa giống như ánh nắng, vẻ lạnh lùng của Chu Lễ dần dần dịu đi, không khí phía sau cũng thoáng ấm lên.
Khi xe sắp tới giao lộ cao tốc, Lâm Ôn nghe Viên Tuyết nói nhỏ với cô: “Em đổi với lão Uông đi.”
“Cái gì?”
“Em đổi chỗ với lão Uông nhé.” Viên Tuyết thì thầm, “Chị chưa từng chạy cao tốc, để lão Uông dạy chị.”
Lâm Ôn: “Chị……”
Viên Tuyết cũng cảm thấy mất mặt: “Đi thôi, đi thôi, tính mạng quan trọng hơn.”
“Chị để lão Uông lái nhen?”
“Không được.” Viên Tuyết cau mặt, “Chị nói được thì làm được.”
“……”
Thật ra Lâm Ôn cũng có bằng lái, cô lấy bằng vào kỳ nghỉ hè của năm thứ hai đại học, nhưng vẫn luôn không thực hành kể từ khi có bằng.
Xe tấp vào lề, Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang đều xuống xe, Chu Lễ ngồi bất động.
Lâm Ôn chui vào và ngồi xuống, sau đó Tiêu Bang lên xe và đóng cửa.
Lâm Ôn có khung xương nhỏ, sau khi so sánh càng khiến người ta hài lòng, không gian ghế sau thay đổi giống như từ căn nhà nhỏ biến thành biệt thự cao cấp, cuối cùng Chu Lễ và Tiêu Bang cũng ngồi thoải mái, thân thể đều thả lỏng.
Tâm trạng Tiêu Bang vui vẻ, cố gắng ngồi sát cửa để nhường thêm chỗ cho Lâm Ôn. Khung xương của Lâm Ôn nhỏ đến đâu thì vẫn là người trưởng thành, cô có thể ngồi nhưng không thể dựa lưng được, nếu dựa phải dính sát vào người bên cạnh.
Cô không nói lời nào, dù sao cũng chỉ hai ba tiếng đồng hồ.
Tối hôm qua Tiêu Bang ở trong cửa hàng cho đến hơn 3 giờ sáng, anh thiếu ngủ trầm trọng, xe chạy lên đường cao tốc mới vài phút, mí mắt anh đã rũ xuống, suýt nữa ngủ thϊếp đi thì bị tiếng chuông di động đánh thức.
Là điện thoại của Chu Lễ.
Sau khi Chu Lễ nói điện thoại xong, Tiêu Bang mơ màng nói: “Tắt tiếng di động đi.”
Chu Lễ thuận tay đem điện thoại tắt tiếng, Lâm Ôn ở bên cạnh cũng tự giác lấy di động ra điều chỉnh.
Chu Lễ nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Trái cây đâu?”
“…… Anh muốn ăn bây giờ?”
“Ừ.”
Lâm Ôn nói nhỏ với người phía trước: “Lão Uông, túi đồ ăn.”
Túi đồ ăn đặt trên mặt đất của ghế phụ, Uông Thần Tiêu vốn ngại vướng chân nên cầm túi đưa.
Lâm Ôn lấy hai hộp trái cây từ trong túi, đưa một hộp ra phía trước, cô đưa hộp kia cho Chu Lễ.
Chu Lễ ăn một miếng, rồi đưa hộp cho Lâm Ôn.
Lâm Ôn lắc đầu: “Em không cần, anh ăn đi.”
“Trong túi em còn có cái gì?” Chu Lễ hỏi.
“Củ đinh lăng.”
“Củ đinh lăng?”
“Em làm thành tempura.”
“……”
“Muốn ăn không?”
“…… Chút nói sau.” Chu Lễ có chút buồn cười.
Bên cạnh có người đang ngủ, Lâm Ôn nói chuyện rất nhẹ, Chu Lễ học theo, giọng nói cũng trầm vài độ.
Trò chuyện một hồi, di động Chu Lễ lại vào WeChat, anh đưa hộp trái cây cho Lâm Ôn, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Lâm Ôn cầm hộp cho anh, thấy sợi tóc trên trán rơi tự nhiên xuống đuôi lông mày.
Hôm nay anh không để kiểu tóc nào, tóc để tự nhiên mềm mại, mang phong cách hoài cổ, đường nét gò má lạnh lùng cứng cáp, góc độ này khiến Lâm Ôn liên tưởng đến các diễn viên Hồng Kông trong những bộ phim ở thập niên 90, cứng rắn, sạch sẽ, tràn đầy năng lượng, suy đồi, đủ loại từ vựng mâu thuẫn nhau mới có thể kể một câu chuyện với dư vị lâu dài.
Sau khi thay đồ tây, Chu Lễ không giống người dẫn chương trình kinh tế tài chính nghiêm túc tối hôm qua, Lâm Ôn nhớ tới những miêu tả của Viên Tuyết đối với Chu Lễ lần trước.
Giữa trưa nắng ấm áp, thân thể như nằm trong nôi, Chu Lễ liên tục trả lời tin nhắn, Lâm Ôn cầm hộp trái cây thật lâu, ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ bay xa, cuối cùng không chống đỡ được nữa, vì buồn ngủ nên đầu cô rũ xuống.
Khi Chu Lễ ngẩng đầu, nhìn thấy đầu Lâm Ôn gục xuống, hai mắt nhắm lại.
Anh rút hộp trái cây trong tay Lâm Ôn, Lâm Ôn nhúc nhích nhưng không mở mắt.
Chu Lễ nhẹ nhàng nhéo ngón tay cái Lâm Ôn, lấy hộp trái cây ra khỏi tay cô, đóng nắp lại, anh cúi người bỏ hộp vào túi đồ ăn.
Ngay sau khi lưng của Chu Lễ vừa rời ghế, Lâm Ôn ngả về phía sau một cách tự nhiên, khi Chu Lễ muốn dựa ra sau mới phát hiện bố cục không gian đã thay đổi, độ dài còn lại của lưng ghế dường như nhỏ hơn chiều rộng của vai anh.
Chu Lễ ngưng lại, lặng lẽ quan sát một hồi. Sau vài chục giây, anh thu lại ánh mắt, nhắm mắt, giơ tay nhéo giữa mày.
Cuối cùng, anh giữ gương mặt vô cảm và duy trì dáng ngồi không dựa lưng.