Chương 40

Sau khi mọi người nắm tay nhau, họ bắt đầu điều chỉnh tần số, âm thanh "xẹt xẹt" vang lên một lúc.

Bành Gia Minh cầm bộ đàm đi, "Xin chào, Báo Tuyết gọi thầy Trịnh, Báo Tuyết gọi thầy Trịnh!"

Trịnh Gia Thụy đáp lại anh ta: "Xin hãy gọi tôi là Đại Bàng vàng, hãy gọi tôi là Đại Bàng vàng."

Chu Vĩ cũng gia nhập hàng ngũ "mã danh động vật": "Tôi là cáo đỏ, tôi là cáo đỏ."

Thời gian giải lao ngắn ngủi trở nên sôi nổi, Kỉ Quyên tự xưng là "Dê rừng", sau khi mọi người gọi cho nhau và xác nhận rằng bộ đàm đang hoạt động, tất cả đều hướng sự chú ý đến Khâu Triệt và Cam Lâm.

“Mật danh của hai người đâu?” Kỉ Quyên hỏi.

Khâu Triệt và Cam Lâm nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Tất cả những tên hay đều bị cướp mất, Khâu Triệt không thể nghĩ ra tên gì, Cam Lâm cũng vậy, anh không thể tự gọi mình là lừa hoang Tây Tạng hay bò Tây Tạng hoang dã, đúng không?

Đến buổi chiều, mây trên trời dày đặc, giống như một đứa trẻ nhạy cảm, sợ mọi người làm việc ngoài trời phơi nắng quá nhiều thế nên đã ra tay giúp đỡ.

Mặc dù thời tiết không tệ, nhưng anh Tài Nhân nhắc nhở mọi người rằng thời tiết ở đây thay đổi nhanh chóng, một giờ trước đó tuy không có mây, nhưng một giờ sau thì đã có thể mưa như trút nước rồi.

Sau khi dựng xong tất cả lều trại, khi Khâu Triệt dừng lại nghỉ ngơi, cô mới chú ý đến một chiếc giá ba chân cách đó không xa, nhưng trên giá đó không phải là máy ảnh mà là điện thoại di động.

Nhìn thấy hình dạng của chiếc ốp điện thoại, cô đốt một điếu thuốc rồi bước tới phía đó.

So với những người xung quanh họ không bao giờ rời khỏi điện thoại di động, Cam Lâm hiếm khi cầm thứ này chứ đừng nói là chơi nó, Khâu Triệt cũng vậy, không có ứng dụng trò chơi nào trong điện thoại di động của cô, Đại Xuyên luôn muốn dạy cô, nói đợi học được rồi thì có thể cùng lập nhóm với nhau rồi chơi chung, nhưng Khâu Triệt cảm thấy thật lãng phí thời gian, cô vẫn chả có hứng thú.

"Nhìn cái gì thế?"

"?!"

Khâu Triệt sửng sốt, cảm giác như mình bị bắt quả tang làm chuyện xấu, tàn thuốc rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Cam Lâm đi vòng qua phía trước điện thoại và nói: "Bây giờ cô là người duy nhất trên màn hình."

Nói chính xác, cam đang chiếu đến dưới cổ và trên thắt lưng cô.

Khâu Triệt vội vàng nhảy ra khỏi màn hình: "Anh đang chụp cái gì?"

"Chụp mọi người khi đang làm việc."

"Tại sao anh không sử dụng máy ảnh?"

"Lười lấy lắm."

Cam Lâm tháo chiếc găng tay phải ra, nghịch điện thoại hai lần, ngẩng đầu nhìn Khâu Triệt: "Đúng rồi, cô lén lút chụp ảnh tôi thay quần áo."

“Không phải là trộm.” Khâu Triệt lần thứ hai phủ nhận.

Cam Lâm cười nói: "Được, không phải là trộm, tôi lưu tấm ảnh đó lại, ảnh rất đẹp."

Có lẽ nhờ ánh sáng mà các đường cơ bụng không được rõ ràng lắm của anh được chụp rõ hơn nhiều, đấy là điều mà Cam Lâm rất thích.

Khâu Triệt trừng mắt nhìn anh, nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp khen ngợi kẻ nghiệp dư, nghe không giống lời tốt đẹp gì.

Cô đi đến bên cạnh Cam Lâm, muốn xem những gì đã được ghi lại, nhưng ai biết rằng quá trình quay phim đã dừng lại, màn hình trở về trạng thái màn hình chính, màn hình nền điện thoại di động của anh rất đơn giản, với một số ứng dụng ở trên cùng và hình nền được lộ ra hết cỡ, hình nền là một tấm ảnh của ngân hà.

"Anh chụp nó à?"

"Ừm."

Khâu Triệt tới gần, "Đây là ở đâu vậy?"

"Dưới chân núi Everest."

Núi Everest? Khâu Triệt và bạn của cô đã đến đó một lần, lần đó người bạn đó bị sợ độ cao rất nghiêm trọng, vì vậy quá trình này không mấy vui vẻ.

"Anh có thể chuyển nó cho tôi không?"

"Được."

Cam Lâm lấy điện thoại xuống, chạm vào màn hình hai lần, sau đó đột ngột dừng lại và quay sang nhìn Khâu Triệt.

"Có chuyện gì vậy?"

Cam Lâm đưa điện thoại cho Khâu Triệt, nhưng ở góc trên bên phải không có tín hiệu.

Xem ra ý trời không cho phép, được thôi, bỏ đi.

Khâu Triệt hỏi anh: "Anh có muốn đeo mặt nạ bảo hộ không?"

Nước da của Cam Lâm không tối, nhưng không có gì đảm bảo rằng anh sẽ bị rám nắng như thế nào khi làm việc ngoài trời trong vài ngày qua.

"Thôi đi, tôi không lấy đâu, chúng ta đội mũ đi."

Vừa nói, anh vừa chỉnh lại chiếc mũ ngư phủ trên lưng.

"Anh chờ tôi một chút."

Khâu Triệt vào lều, hành lý của họ đều ở đó, lục lọi tung lên cô mới tìm thấy một chiếc mặt nạ mới chưa mở, có hoa văn khác với chiếc cô đang đeo, nhưng kiểu dáng giống nhau.

"Đây, một cái mới."

Trước khi đến chỗ anh, Khâu Triệt đã giơ tay và ném nó qua.

Chiếc mặt nạ vẽ ra thành một vòng cung trên không trung, Cam Lâm bắt lấy nó.

Xé bao bì bên ngoài và đeo vào, đó là một chiếc mặt nạ bảo vệ bình thường, hoa văn màu xanh và đen rất trừu tượng, không thể nhìn ra cụ thể là vẽ cái gì.