Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cánh Đồng Bát Ngát Hoa Hồng

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khâu Triệt vừa định cầm lên xem, đằng sau đã có một bàn tay vươn tới, giật tấm danh thϊếp, “Quay về đi.”

Cam Lâm kẹp tấm danh thϊếp giữa hai ngón tay. Anh nhìn người đàn ông với đôi mắt sắc bén, như muốn cự tuyệt anh ta từ ngoài ngàn dặm.

Khâu Triệt vừa nghe ba chữ “Quay về đi”, cô bước chéo một bước, đứng bên cạnh Cam Lâm.

Người đàn ông hiển nhiên không để ý đến sự xuất hiện của Cam Lâm, chỉ liếc mắt một cái, lại nhìn Khâu Triệt, “Nhớ gọi cho tôi, ngày cụ thể thì khi nào được ấn định, tôi sẽ thông báo cho cô.”

Mỗi câu của người đàn ông này nói ra đều chứng minh rằng, anh ta đến đây hoàn toàn vì công việc, không quan tâm đến sự hoài nghi của Khâu Triệt, càng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Cam Lâm. Nói xong, anh ta lên xe lái đi, rất nhanh đã biến mất.

“Lôi Truyền Hùng.”



Giấy trắng mực đen, đây là tấm danh thϊếp đơn giản nhất mà Khâu Triệt từng thấy qua, trên đó không có bất kỳ thông tin nào ngoài họ tên và số điện thoại, rõ ràng là cố ý che giấu.

“Cô có biết anh ta không?” Cam Lâm xòe tấm danh thϊếp ra.

“Không biết.”

“Vậy sao anh ta lại tìm cô?”

Khâu Triệt thành thật trả lời: “Anh ta nói muốn đến trường tiểu học Trường Giang để tổ chức hoạt động từ thiện, Nhị Đông giới thiệu tôi hỗ trợ.”

Cam Lâm mím môi, dường như không tin, “Cô chắc chứ?”

Cô có chút bực bội, “Tôi không biết. Nếu anh cho rằng anh ta tìm tôi là vì cái chết của em gái anh, vậy thì tấm danh thϊếp này là của anh, anh muốn hỏi gì thì tìm anh ta đi.”

“…”

Khâu Triệt quay về, Cam Lâm vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm tấm danh thϊếp, vẻ mặt trầm ngâm.

Gió cát ngoài mảnh đất trống trải cuốn lên, vỗ vào lá cây, bụi trên lá ngày càng dày, uốn cong cành lá.

“Lôi Truyền Hùng”, Cam Lâm lặp lại cái tên này một lần nữa, nhưng anh không có chút ấn tượng nào, cũng chưa từng nghe Cam Tinh nhắc đến, nhìn dáng vẻ Khâu Triệt hình như cũng không quen biết hắn.

“Nè!”

Khâu Triệt bị gọi đến giật mình, dừng lại.

Cam Lâm đi tới, đưa cho cô tấm danh thϊếp, “Anh ta đưa cho cô.”

Khâu Triệt nâng cằm, “Tôi cảm thấy anh cần hơn.”

Cam Lâm cười, nhét tấm danh thϊếp vào kẽ tóc Khâu Triệt, giống như đang đeo một chiếc kẹp tóc cho cô.

Rõ ràng vừa rồi thái độ của cô không tốt, nhưng Cam Lâm cũng không tức giận, thậm chí còn cười.

Lấy danh thϊếp xuống, nhìn Cam Lâm đi trên đường, Khâu Triệt có cảm giác như mình đang ở trong sương mù, không thể nhìn rõ mặt ai, không thể đoán được suy nghĩ của ai, và ai sẽ là người tiếp theo xuất hiện trong đời cô?

Ngày hôm sau khi xuất phát thì Khâu Triệt vừa hay được chia tới tổ của Cam Lâm.

Trước khi lên xe Kỷ Quyên có điểm danh mọi người sau đó nhân lúc Khâu Triệt chưa kịp mở lời từ chối thì cô đã bị cô ấy đẩy mạnh tới ghế sau còn bản thân lại ngồi ở ghế phụ.

Có một định luật rất đúng đó là khi bạn càng muốn tránh né điều gì thì điều ấy sẽ càng tới với bạn.

Ngày hôm qua Khâu Triệt đã hỏi Nhị Đông chuyện có liên quan tới Lôi Truyện Hùng, Nhị Đông nói có chuyện như vậy. Vì quá vội nên đã quên nói chuyện ấy với Khâu Triệt dù vậy những chuyện anh biết lại không biết nhiều. Anh ấy chỉ biết anh Lôi này thường xuyên quyên góp vật tư cho trạm dịch, như vậy có thể nói anh ta là một người nhiệt tình biết nghĩ đến lợi ích chung và cũng là người tốt bụng.

Sau khi nghe xong Khâu Triệt liền cảm thấy do chuyện của của em gái mình nên Cam Lâm có hâm hấp. Theo mô tả của Nhị Đông thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì lớn, để cho chắc ăn thì cô gọi đến số điện thoại trên danh thϊếp. Sau khi nghe chuyện cô sắp đi Yên Chưởng để tham gia một cái hạng mục thì Lôi Truyền Hùng cũng không nói cái gì, anh ta chỉ bảo những việc còn lại đợi cô về sẽ nói sau, nếu anh ta cần gấp thì sẽ tìm một người khác, sau đó còn cố ý cảm ơn thêm một lần nữa. Bộ dạng khiêm tốn lễ độ ấy khác một trời một vực so với khuôn mặt âm u lạnh lẽo của ngày hôm qua.

Từ lúc Cam Lâm lên xe, khuỷu tay thì để trên cửa xe còn bàn tay cầm thuốc lá để về phía của cửa sổ. Lúc tám giờ sáng, ẩn nấp đằng sau đám mây là những làn sương. Và theo thường lệ anh vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, cả người tỏa ra một cảm giác lười biếng. Nhưng một khi anh vào trạng thái làm việc thì sẽ trở lên vô cùng nghiêm túc giống hệt như ngày hôm qua khi anh tình nguyện giúp mọi người chụp ảnh. Tính tự giác trên người của anh được biểu hiện ra vô cùng tinh tế.

Khâu Triệt xoay người điều chỉnh một tư thế thoải mái để chuẩn bị ngủ bù. Tối hôm qua khi cô đi rửa mặt thì vô tình nhìn thấy cảnh Cam Lâm đi tắm rửa và sau đó không hiểu sao cả đêm đều nằm mơ thấy giấc mộng xuân giữa cô và Cam Lâm. Không chỉ vậy, khung cảnh và địa điểm phát sinh giấc mơ ấy là bên trong của lều trại mà bên ngoài là cả một cảnh tuyết trắng. Thật đúng là, không thấy lạnh à…
« Chương TrướcChương Tiếp »