Chương 21

“?”

Thấy Khâu Triệt trợn mắt, anh cười khẽ một tiếng. Anh vừa định dựa vào container lại bị Khâu Triệt đẩy ra.

“Sơn còn chưa khô đó!”

Cam Lâm không đứng vững, bị Khâu Triệt đẩy như vậy thì suýt chút nữa té ngã. Lúc lòng bàn chân anh lảo đảo, Khâu Triệt đã túm lấy anh, bàn tay nhỏ giữ chặt bàn tay lớn.

Không dán sát hoàn toàn nhưng cũng là da kề da…

Trong lúc nhất thời, tim Khâu Triệt đập như gõ trống.

Trước bữa cơm tối, tổ dự án sáu người cùng tập hợp vào một chỗ để kiểm kê hàng hóa và số trái cây còn thừa để ngày mai cần phải mua sắm. Bởi vì ngày mốt xuất phát nên nếu có thể mua chậm một ngày thì hỏng chậm đi một ngày. Sau khi đi rồi, trong phạm vi hơn mười dặm hoàn toàn là khu không người, chứ đừng có nghĩ đến trái cây.

Bởi vì Trịnh Gia Thụy và Chu Vĩ có chung chủ đề nên đặc biệt ăn ý, cùng hứng thú tán gẫu về học thuật, cho nên kiểm kê xong hàng hóa, hai người lại trở về phòng họp uống trà, nói chuyện phiếm.

Khâu Triệt không có việc gì làm nên lúc cô trở về phòng ngủ thì bị Nhị Đông gọi lại, nhờ cô hỗ trợ làm thẻ công tác cho đồng nghiệp trong tổ dự án lần này.

Khâu Triệt nhìn về phía máy tính trong góc phòng họp, Cam Lâm đang ngồi ở đó. Đợi khi đến gần, Khâu Triệt phát hiện thứ anh đang làm là thẻ công tác. Đôi chân dài cuộn tròn dưới chiếc bàn chật hẹp trông có vẻ như không có chỗ để để chân.

Buổi chiều, bên cạnh container, họ đã vô tình “nắm tay” khiến Khâu Triệt cứ nhớ lại cái chạm tay đó. Thói quen cầm máy ảnh quanh năm khiến eo bàn tay anh xuất hiện vết chai sạn. So với trắng nõn, nhẵn nhụi, Khâu Triệt càng thích dạng này hơn.

Nguyên sơ, hoang dã tựa như gió tuyết dữ dội của vùng Tây Bắc vĩ đại.

Nhị Đông đứng bên cạnh gãi sau gáy: “Anh làm rồi à? Tôi còn nghĩ là nhờ Khâu Triệt giúp nữa.”

Cam Lâm ngoảnh đầu rồi lập tức quay đầu lại. Nhấp chuột trái chuột phải, khung đã chuẩn bị xong, còn thiếu một bước là dán ảnh mọi người lên.

Nhị Đông nói với Khâu Triệt: “Vậy cô giúp thu gom ảnh của mọi người đi, không có yêu cầu gì, khoảng 3cm là được.”

Khâu Triệt gật đầu, lấy điện thoại ra gửi nguyên văn lời Nhị Đông nói vào nhóm. Bốn người kia nhanh chóng chụp ảnh phần trên gửi sang cho cô.

Ngay khi Khâu Triệt tưởng rằng nhiệm vụ đã hoàn thành thì nghe thấy Bành Giai Minh gọi: “Tiểu Khâu, ảnh của cô đâu?”

Tôi? Khâu Triệt giật mình, cô quên mất bản thân cô.

Cô lấy điện thoại ra tìm được một tấm ảnh đã dùng trước đó gửi vào trong nhóm, không đề cập đến đẹp nhưng cũng không xấu.

Cam Lâm lần lượt mở ra, lưu từng cái về màn hình máy tính. Khi đến bức ảnh của Khâu Triệt, hiển nhiên thời gian anh ngừng lại khá lâu, anh nhìn chằm chằm vào màn hình rồi suy tư.

Khâu Triệt đứng phía sau anh, cô đưa mắt từ màn hình đến gương mặt Cam Lâm. Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Không hiể nổi...

Bất chợt, một tràng cười vang vọng khắp phòng họp, là các tình nguyện viên trẻ ở trạm dịch đang nói chuyện phiếm. Có lẽ các bạn đó nói về những chủ đề thú vị nên cười ngặt nghẽo.

Khi tiếng cười vang lên, Cam Lâm tắt đi phần xem trước ảnh như thể bị cắt ngang. Anh lưu từng ảnh một dựa theo tên, sau đó đối chiếu với chỗ ngồi rồi kéo nó vào thẻ công tác. Công việc in ấn tiếp theo được giao cho Kỉ Quyên làm.



Một lúc sau, Nhị Đông từ bên ngoài chạy trở lại phòng họp: “Cam Lâm, anh có thể giúp tôi chụp vài bức ảnh cho các tình nguyện viên không?”

Sự chú ý của mọi người đã bị thu hút về bên kia.

Vừa làm xong thẻ công tác, Cam Lâm nhàn nhã pha một ly cà phê hòa tan uống. Anh đang rót nước nóng thì bị Nhị Đông hét lên làm đổ mấy giọt ra ngoài.

“Được.” Anh hất nước khỏi tay “Tôi về phòng lấy máy ảnh.”

Đặt ly lên bàn, Cam Lâm liếc nhìn vào trong góc thấy Khâu Triệt đang chuyên tâm nhìn lũ ruồi bò lổm ngổm trên bàn.

“Cô qua đây.”

Khâu Triệt không biết anh gọi cô nên cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn lũ ruồi.

“Khâu Triệt.” Cam Lâm trực tiếp gọi tên.

Cô nhất thời ngạc nhiên, vội đứng dậy đi theo.

Cô đi theo đến phòng ngủ nam, Cam Lâm vào phòng lấy máy ảnh từ trong túi máy ảnh ra. Vì chụp các tình nguyện viên không cần dùng ống kính tele nên anh lấy tiêu cự tiêu chuẩn ra thay.

“Gọi tôi đến làm gì?”

“Thử ống kính, cái này tôi mới mua.”

Sau khi thay ống kính, Cam Lâm chụp cho Khâu Triệt một bức ảnh rất bình thường.

“Đợi chút.” Mặc dù bình thường Khâu Triệt cẩu thả nhưng cô cũng có gánh nặng hình tượng. Cô tiến đến gần: “Tôi chưa chuẩn bị xong mà anh đã chụp, cho tôi xem thử.”

Cam Lâm bấm vào bức ảnh vừa chụp, xoay máy ảnh về phía Khâu Triệt.

“... Xoá đi!”

“?”

“Xoá đi, xấu như vậy!”

Đưa máy ảnh đến gần, Cam Lâm cau mày: “Chẳng phải bản thân cô là như vậy sao?”