Chương 19

Trên người đàn ông dân tộc Tạng có một loại khí chất đặc thù, dã tính nhiều hơn đàn ông dân tộc Hán giống như khiến bọn họ cực kỳ biết cách trêu chọc con gái. Có lẽ đây là nguyên nhân ban đầu Khâu Triệt bị hấp dẫn. Nhưng nội dung tin nhắn mà anh ta gửi chẳng qua chỉ là lời độc thoại để gϊếŧ thời gian khi nhàm chán, hơn phân nửa không liên quan gì đến việc Khâu Triệt là ai. Cô không muốn trả lời, cũng không cần phải trả lời.

Hút thuốc xong, Nhị Đông đi vào trạm dịch, đi theo sau là hai tình nguyện viên mặc quần áo lao động, xem ra là họ vừa ra ngoài nhặt rác trở về.

“Buổi trưa chúng ta ăn mì cán.”

Dụng cụ được đặt trở lại nhà kho. Nhị Đông đi ra thoáng nhìn Khâu Triệt ngồi xổm ở góc tường phía sau, nói chuyện với cô xong thấy có xe chạy vào.

Là nhóm người kia đã mua xong hàng hóa trở về.

Khâu Triệt nghiêng đầu, trong xe có tổng cộng bốn người, không có Cam Lâm.

Cô mở điện thoại, nhấn vào nhóm chat và dò tên theo chỗ ngồi của những người khác trong dự án lần này một lần, bao gồm phóng viên chiến trường Bành Giai Minh, người làm công tác truyền thông Kỉ Quyên, nhà động vật học Trịnh Gia Thụy và chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã Chu Vĩ.

Ồ! Đội hình này so sánh một chút thì cô giống như phế vật lẫn vào đây vậy…

Hôm qua, lúc mọi người tự giới thiệu cô đã làm gì vậy nhỉ? Có vẻ như cô luôn thất thần nghĩ đến chuyện của Cam Tinh.

Tắt điện thoại, Khâu Triệt đứng dậy ném tàn thuốc vào thùng rác, đi giúp chuyển đồ. Bành Giai Minh khua tay: “Không cần con gái các cô đâu, nặng lắm, về hết đi.”

Khâu Triệt không nói gì, bắt tay vào chuyển một thùng đi về phía nhà kho. Mọi người thấy thế nhao nhao đi tới, chẳng mấy chốc hàng hoá trong xe đã hết sạch.

Lúc rửa tay, Khâu Triệt gặp một cô gái ở nhà vệ sinh, cô chủ động mở lời: “Nhìn chị ốm như vậy mà sức lực không nhỏ tý nào.”

“Chị là đàn ông.”

Cô gái đang nói tên là Kỉ Quyên, đến từ Thâm Quyến. Cô ấy là một người hội tụ khí chất và tài hoa… Một chị gái phú bà độc thân hoàng kim, lớn hơn Khâu Triệt bảy tuổi. Mặc dù trên mặt có một ít tàn nhang lộ rõ nhưng cô ấy cười rộ lên rất ôn hoà và trí thức.

Còn cô ấy giàu đến mức nào thì không rõ.

“Đội của chúng ta đã có bốn người đàn ông, chị vẫn nên đứng về phía em đi, hơn nữa chị xinh đẹp như vậy, chỗ nào là đàn ông được.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười.

“Tiểu Khâu à, cái tay này của em…”

“À.” Khâu Triệt vẩy nước: “Cái này hồi âm rồi.”

Hai người rửa tay xong đi ra ngoài, kết thúc công việc buổi sáng, cần được nghỉ ngơi một lát.

Kỉ Quyên lấy hai túi nước hắc mai trong phòng họp đưa cho Khâu Triệt: “Nếm thử cái này đi, nhà máy tài trợ đó, hàm lượng vitamin rất cao. Cao nguyên quá hanh khô nên dễ bị táo bón lắm.”

Khâu Triệt nhận lấy, xé ra, vuốt từ đáy lên đầu, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ! Ngọt thế!”

Thấy Khâu Triệt bị ngọt đến sặc, Kỉ Quyên cười cười: “Uống từ từ thôi, trong nhà kho nhiều lắm.”

“Không sao.”

Vừa hay ly nước trong phòng họp, sau khi uống mấy ngụm nước, Khâu Triệt cảm thấy dịu hẳn đi.

Trong phòng bếp bên cạnh, tình nguyện viên trạm dịch đang nấu cơm, có mùi thơm phảng phất bay vào phòng họp, Khâu Triệt xoa bụng. Sau khi lao động chân tay thì luôn đói nhanh hơn bình thường.

“Cam Lâm còn chưa về mà.” Kỉ Quyên lẩm bẩm.

Khâu Triệt đậy nắp ly lại: “Anh ấy không đi cùng mọi người sao?”

“Lúc đi là đi cùng nhau, cậu ấy đến thành phố đã xuống xe rồi, cũng không nói đi đâu. Để chị gọi điện thoại hỏi xem buổi trưa cậu ấy có về ăn cơm không.”

Ôm ly giữ nhiệt trong ngực, Khâu Triệt thấy Kỷ Quyên giơ điện thoại lên rồi bỏ xuống, không ai nghe máy.

Tay Nhị Đông cầm xẻng, anh ấy dựa vào một bên cửa giữa phòng bếp và phòng họp, nói: “Thịt ớt xanh trộn mì kho, ăn không?”

“Không ăn.”

Khâu Triệt và Kỷ Quyên đồng thanh nói.

Mọi người đến từ trời Nam biển Bắc, thói quen ăn uống không giống nhau, giống như Khâu Triệt ăn tương đối thanh đạm, còn em gái Tứ Xuyên tuyệt đối không ăn được, cho nên ai làm cái gì thì ăn cái đó. Ở đây không ai cố ý nuông chiều ai.

“Bọn họ đâu? Gọi họ đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn rồi.”

Mì đã nấu xong, thịt kho cũng sắp xong.

“Này!” Kỷ Quyên gọi Nhị Đông: “Điện thoại Cam Lâm không có ai bắt máy, cậu ấy có về ăn cơm không?”

“Không ăn, cậu ấy ở bên ngoài làm việc, buổi chiều sẽ về.”

“Ồ, được thôi.”

Xem ra chị gái giàu có này khá quan tâm Cam Lâm.

Cũng đúng, ai mà không yêu đàn ông tài năng xuất chúng chứ?

“Chị Quyên, em ra ngoài hít thở không khí.”

“Sắp ăn cơm rồi.”

“Em đi vệ sinh rồi quay lại.”



Sau bữa ăn, mọi người trở về nghỉ trưa, Khâu Triệt không có thói quen ngủ trưa nên tiếp tục làm việc trong bóng râm.