Trẫm tên là Sở Dục, trước kia là hoàng đế, chết dưới của đệ đệ.
Kỳ thật, trẫm đã sớm đoán ra, Tiểu Nhạn nhi sẽ gi*t ta để thay thế
Sau tất cả, đã từng là huynh đệ ruột thịt.
Hoàng gia, giống như nhà tù của chuột và rắn vậy.
Chỉ là trẫm không ngờ tới,hắn lại ra tay sớm vậy.
Hắn từ nhỉ đã thiếu kiên nhẫn, mười mấy năm nay cũng chả tiến bộ tí nào.
Năm đó, A nương đưa hắn rời khỏi, ta đã cố tìm cách để đưa ba người bình an hồi kinh.
Nhưng phàm A nương và hắn lại muốn bỏ rơi ta, nếu họ có thể ôn nhu với trẫm một chút....
Những người bỏ rơi ta, không thể ở lại.
Chỉ thương Nhu Nhu của trẫm.
Nhu Nhu, bây giờ nàng hẳn là đã tự do bay nhảy rồi nhỉ???
Có lẽ trẫm đã ch*t rồi, đối với nàng thì đây cũng là giải thoát.
Một đao của Tiểu Nhạn, trẫm tưởng mình sẽ ch*t đi, không nghĩ tới lại có ngày có thể mở mắt.
"Tỉnh rồi?"
"Bạch Thị?"
Vừa mở mắt ra, trẫm liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, chính là Kế hậu -Thái hậu sau này.
"Đây là đâu?"
Trẫm ngẩng đầu nhìn căn phòng trắng xoá, vì sao lại có sao sáng trong phòng?
Chẳng lẽ là tuyệt thế dạ minh châu?
Bạch Thị cười bí ẩn: " Bây giờ là thế kỉ 21."
Ta nằm trên giường, một người mặc áo trắng đi qua.
" Các người là Bạch Vô Thường."
"Không phải, ta chính là Thiên sứ áo trắng."
Dứt lời nữ tử đó giữ cánh ta, và đâm vào mu bàn tay của ta bằng kim bạc.
"Làm càn! Ai cho phép người động vào ta."
Trẫm dùng sức phản kháng, nhưng cả người tê dại, ngay cả một nữ tử yếu ớt cũng không thắng nổi.
"Được rồi, đừng cosplay nữa."
"Trẫm muôn tru đi cửu tộc nhà ngươi."
Nữ tử đó không để ý đến ta, nói với một người áo trắng khác:
" Liên hệ khoa tâm thần đi."
Về sau, Bạch Thị vội vàng chạy tới, đưa đến một cục sắt nóng, một bên cứ loé loé ánh sáng.
"Cái này là điện thoại di động, tôi cho cậu xem nhiều video, xem từng cái một."
"Ngươi dám ra lệnh cho trẫm?"
"Không xem thì không tìm được Từ Chỉ Nhu, người chọn đi."
Sau một lúc im lặng.
"Trẫm xem."
Nửa tháng sau, Bạch Thị lại xuất hiện.
"Hiện tại ngươi đã biết mình đang ở đâu không?"
Trẫm nhắm mắt lại, đau lòng không thôi.
"Đại Du của trẫm, không còn?"
Cô gật đầu: "Chính xác, Đại Du chưa bao giờ tồn tại."
Trẫm thở dài, trong lòng thê lương không thôi.
Lúc trước Nhu Nhu nói nàng và trẫm vốn không phải cùng một thế giới, lúc đó trẫm chỉ cho rằng nàng ấy giận dỗi.
Hoá ra tất cả là sự thật.
"Trẫm đã làm theo những gì ngươi nói, giờ có thể nói ra tung tích của Chỉ Nhu được chứ??"
"Chờ đi, sống thật tốt ở thế giới này, rồi ngươi sắp gặp nàng ta."
Không biết vì sao ta lại tin tưởng lời nàng ta nói.
Ta nhất định sẽ gặp lại Nhu Nhu.
Bạch Thị lưu lại một giấy sau đó rời đi.
Trên tờ giấy kia là toàn bộ tin tức của "Sở Dục"này.
Ta ra sức nguỵ trang, nhét mình vào cái vỏ " Sở Dục".
Thời gian trôi qua, những ngày trước giống như một giấc mơ.
Bây giờ cảm thấy thật nhẹ nhàng, giống như những đám mây lơ lửng.
Nhu Nhu, chính là lý do duy nhất để ta tiếp tục tồn tại ở thế giới này.
Ta luôn mơ về những kỉ niệm cũ, mơ thấy nụ cười của nàng ấy.
Nàng ấy hỏi ta tại sao luôn bỏ rơi nàng ấy sau mỗi lần dẹp quân phản loạn.
Nàng ấy không hiểu, đó không phải là vứt bỏ, là ta không đàng lòng đưa nàng vào vòng xoáy vương triều.
Năm đó, ta chỉ là một hoàng tử sống trong đống bùn, lúc nào cũng có thể bị chém đầu.
Nên ta không cho nàng tương lai, dứt khoát dập tắt ngọn lửa trong lòng, thả nàng rời đi.
Vương Hầu tướng quân, thành Vương bại khấu, sống trong các trận chiến, từ trước đến lần "ch*t" đó.
Đây là con đường ta lựa chọn từ khi hiểu chuyện, đã sớm không thể quay lại.
Nhu Nhu chính là bảo bối ở khuê phòng, không thể hiểu hết được sự thật tàn khốc.
Ta không thể.
Ngày thứ 69 nằm viện, ta không đợi được Nhu Nhu,lại thấy Bạch Thị tới.
Mang theo một bộ đồ màu đen: " Con trai à? Thay quần áo đi, chúng ta xuất viện."
Ta khép lại cuốn sách" Nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mác" trong tay, bất mãn câu mày:
"Ai là con ngươi?"
"Con trai à, chúng ta đi họp báo ra mắt sách mới của ta."
"AI LÀ CON NGƯƠI?"
"Con trai à, chúng ta đi gặp Nhu Nhu thôi."
Ta nhảy ra khỏi giường nhận lấy quần áo:" Được."